🥀Chương 4: Cục cưng, đừng nhìn tôi như vậy🥀
"Tiên sinh." Trợ lý một tay lấy Joseph hất ra, cúi đầu về hướng Fred.
Xin chỉ thị tiếp theo của hắn.
Chỉ thấy Fred không hề có bất kỳ động thái nào, anh ta liền kéo Joseph ra khỏi gian phòng đó.
Cửa chính đóng lại, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Mộ Khanh và Fred.
Tiếng đàn vẫn không ngừng, ngay sau đó Thẩm Mộ Khanh bắt đầu chơi bản nhạc mà cô yêu thích nhất "Luv Letter".
Đây là bản nhạc đầu tiên mà ba mẹ đã dạy cô chơi khi họ còn sống.
Tiếng đàn vang lên như tiếng than khóc, Thẩm Mộ Khanh dường như quên hết mọi thứ xung quanh. Đôi mắt hạnh ướt đẫm dần dần khép lại.
Thậm chí người ở bên kia tấm bình phong đến lúc nào cũng không biết.
Fred dựa vào tấm bình phong bên cạnh, trong tay đã nâng lên một ly rượu khác.
Đôi mắt sâu thẳm ấy không biết ẩn chứa cơn gió bão nào.
Chỉ biết, giờ phút này hắn cực kỳ sung sướng.
Đó là niềm vui sướng của một vị Lang Vương khi bắt được con mồi.
Khúc nhạc kết thúc, Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng trở về với thực tại.
Đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông làm cô sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Gương mặt quen thuộc này khiến cô có chút lúng túng, tay nhỏ đan lại với nhau, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiên sinh."
Lần thứ hai gặp nhau, ngay cả bản thân Fred cũng cảm thấy thổn thức.
Bước tới gần cô gái đang hoảng hốt như thỏ con, trong giọng nói ẩn chứa một chút không dễ nhận ra ý cười: "Lại gặp nhau rồi, tiểu thư."
Khoảng cách càng gần, Thẩm Mộ Khanh càng không dám ngẩng đầu, chỉ biết chăm chú nhìn đôi giày cao gót của mình.
Mùi thơm tinh khiết của rượu vang đỏ hòa quyện với mùi gỗ đặc trưng từ người đàn ông, nhẹ nhàng bao quanh và vây lấy cô.
Một bàn tay mang găng tay màu trắng từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
Sự áp bức khiến Thẩm Mộ Khanh không thể không nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Ngoại trừ đôi kính gọng vàng tăng thêm vài phần tà mị, Thẩm Mộ Khanh thẳng thắn đối diện với cặp mắt màu xanh nhạt kia, cắn chặt môi dưới, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
"Vì sao lại không trả lời?"
Thấy Thẩm Mộ Khanh vẫn không có muốn ý lên tiếng, Fred nắm lấy má cô, tay lập tức tăng thêm chút lực, ép đôi môi cô phải hé mở.
Thẩm Mộ Khanh kinh hãi kêu lên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Fred đưa chén rượu đến gần môi cô, đổ toàn bộ rượu vang đỏ vào trong miệng cô.
"Khụ! Không cần! Khụ......"
Thẩm Mộ Khanh liều mạng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi sự giam cầm của Fred.
Đôi mắt hạnh của cô ươn ướt, rượu vang đỏ từ khóe miệng chảy ra.
Đuôi mắt đỏ ửng mang theo một chút quyến rũ khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Ánh mắt Fred lóe lên, càng thêm hưng phấn hơn.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy cô ngày hôm qua, trái tim hắn đã không thể kiềm chế được sự hưng phấn.
Rõ ràng đã cho cô một cơ hội rời đi, không ngờ rằng gặp lại nhau nhanh như vậy.
Mặt Fred tiến lại gần hơn một chút, hơi thở nóng rực phả ra.
"Cục cưng, tôi đã cho em một cơ hội."
Giọng nói vừa dứt, những nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên gương mặt Thẩm Mộ Khanh, liếm sạch rượu vang đỏ tràn ra từ đôi môi đỏ mọng của cô.
Đôi bàn tay to ấy từ gương mặt cô dần dần trượt xuống cổ mảnh khảnh của Thẩm Mộ Khanh.
Phảng phất chỉ cần một giây tiếp theo, bàn tay lớn ấy sẽ dễ dàng vặn gãy cổ cô.
"Tiên sinh....."
Toàn thân Thẩm Mộ Khanh run rẩy, vết rượu thấm đẫm trên sườn xám màu vàng nhạt, như một đóa hoa đang nở rộ.
Cảnh tượng này trong mắt Fred trở thành nguyên nhân khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Kẻ ác ma đến từ Đức này đã hoàn toàn biến đóa hoa nhỏ bé phương Đông này thành vật sở hữu của mình.
Chỉ thấy Fred bỗng nhiên cười một tiếng, khuôn mặt anh tuấn trở nên cực kỳ tà ác.
"Cục cưng, không cần khẩn trương." Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng rời khỏi cổ cô, rồi vuốt ve trên đôi môi đỏ mọng.
Cả người hắn ngồi thẳng trước cây đàn piano, kéo Thẩm Mộ Khanh vào lòng.
Sức lực của cô quá yếu, căn bản không thể trốn thoát được nên đành cam chịu ngồi trên đùi hắn.
Chỉ thấy người đàn ông giống như ác quỷ ấy đặt cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp phả ra: "Đàn cho tôi một khúc nữa, cô gái Trung Quốc."
Giọng nói vừa dứt, Fred liền im lặng, dường như thật sự muốn lắng nghe Thẩm Mộ Khanh biểu diễn một bản nhạc.
Sườn xám mỏng manh ôm sát lấy cơ thể, khoảng cách gần gũi khiến Thẩm Mộ Khanh cảm nhận rõ nhiệt độ từ người đàn ông phía sau.
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than!!!
Thẩm Mộ Khanh cắn răng, đưa tay ra, cuối cùng cũng đặt ngón tay lên những phím đàn.
Vẫn là khúc nhạc đó "Luv Letter".
"Cục cưng, khúc này nghe thật bi thương, phải làm sao mới tốt đây?" Fred bỗng nhiên mở miệng, khiến Thẩm Mộ Khanh giật mình.
Cặp mắt hạnh của cô lại đẫm lệ, như chú mèo nhỏ yếu ớt, thật khiến người ta thương xót.
"Tiên... Tiên sinh, tôi không biết."
Vừa dứt lời, cái miệng nhỏ đang định nói điều gì đó đã bị chặn lại.
Mùi rượu vang đỏ ngay lập tức xâm chiếm toàn bộ não cô.
Gương mặt cô ửng hồng , đôi mắt mơ màng như bị sương mù phủ kín, vừa đáng thương vừa ủy khuất.
Fred nhìn đôi mắt hạnh của cô, ánh mắt màu xanh nhạt loé lên, cuối cùng giơ tay che kín mắt cô.
"Cục cưng, đừng nhìn tôi như vậy." Môi hắn rời khỏi, tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất.
Khi Thẩm Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra, hắn lại ôm chặt cô vào lòng, lần nữa lên tiếng: "Tôi đói bụng rồi, muốn ăn."
Hắn... Hắn còn định ăn cô luôn sao?!
Trong cơn hoảng loạn, cô nhớ lại cảnh môi Fred dính đầy rượu vang đỏ.
Cô bỗng nhớ đến hình ảnh ma cà rồng hút máu người.
Cảm giác như răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt cô.
Lúc này, trong đầu Thẩm Mộ Khanh chỉ có một câu của Lỗ Tấn.
Người không dám nói ra tiếng nói của mình sẽ chết trong im lặng!!
Cô dùng tay hết sức có thể để đẩy người đàn ông đang hôn cô một cách bừa bãi ra.
Giống như một con thỏ, nhanh chóng nhảy xuống khỏi đùi hắn.
Cả người hoang mang lo sợ, đẩy cửa nhỏ ra, chạy ra ngoài.
Hơi ấm trong tay biến mất, Fred cũng không có động tĩnh gì, chỉ nhẹ nhàng liếm rượu vang đỏ trên môi.
Lần này, đừng mong chạy thoát, cục cưng.
Nước mắt chảy xuống má, Thẩm Mộ Khanh cắn chặt môi dưới, ủy khuất mà chạy xuống cầu thang.
Nhưng trên đường đi, cô gặp Colin đang tuần tra.
"Cô gái Trung Quốc, công việc xong rồi sao? Cô đang làm gì...."
Colin vốn chuẩn bị vui vẻ chào hỏi Thẩm Mộ Khanh, nhưng khi thấy cô khóc lóc như hoa lê dính hạt mưa thì không khỏi ngạc nhiên.
Anh ta lập tức lấy khăn tay ra, đưa đến trước mặt cô.
Chiếc khăn tay màu trắng giống như chiếc găng tay của người đàn ông.
Thẩm Mộ Khanh vốn định bỏ đi, nhưng vẫn không nhịn được dừng bước.
"Anh Colin, thù lao của tôi đâu? Khi nào thì tôi nhận được?" Giọng nói của cô như thể đã kiệt sức.
Dù vậy, giọng nói mềm mại của cô lại giống như một con thú nhỏ đang nghẹn ngào.
Không hề có chút sợ hãi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro