Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🥀Chương 3: Pearl of the Deep Sea🥀

Ở Munich, chỉ có một số nơi bạn có thể kiếm tiền nhanh chóng mà không cần chạm đến nguyên tắc của mình.

Thẩm Mộ Khanh chưa từng đến những nơi này, tất cả những điều cô biết được đều từ miệng Tiểu Yên mà ra.

Ở trung tâm thành phố có phòng đấu giá Ley và một câu lạc bộ cao cấp mang tên Pearl of the Deep Sea.

Sau khi ra khỏi xe, một cơn gió lạnh ập vào người cô.

Thẩm Mộ Khanh không khỏi co rúm lại, sờ vào hai tay lộ ra ngoài của chiếc sườn xám.

Cô cắn răng tiến về phía phòng đấu giá Ley.

Cả thành phố đều chấn động trong 2 ngày qua. Hầu như tất cả các doanh nhân nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới đều đến Munich để tham gia cuộc đấu giá đẳng cấp thế giới này.

Thẩm Mộ Khanh trong lòng lóe lên một tia hy vọng.

Là người Trung Quốc, có lẽ cô có thể giúp đỡ một số ông chủ xui xẻo không mang theo phiên dịch viên.

Tuy nhiên, cuộc đấu giá này thực chất lại nằm cạnh câu lạc bộ cao cấp đó.

Nếu muốn đến phòng đấu giá Ley, trước tiên phải đi qua câu lạc bộ Pearl of the Deep Sea.

Vẻ quyến rũ độc đáo của cô gái châu Á thu hút sự chú ý của vô số người trên phố.

Thẩm Mộ Khanh hơi cúi đầu, cô chưa bao giờ thích lộ diện trước mặt nhiều người như vậy.

Ánh mắt đánh giá của bọn họ giống như từng cây kim bạc nhỏ, khiến đáy lòng cô tê dại.

Không nói một câu nào, cô nhanh chóng tiến đến phòng đấu giá Ley.

Tuy nhiên, khi cô đi ngang qua câu lạc bộ Pearl of the Deep Sea, ánh sáng phát ra bên trong khiến cô dừng lại.

"Chết tiệt! Ở nơi quan trọng như thế này, cậu lại nói với tôi rằng Shaley không thể đến?"

Lúc này, một người đàn ông Đức mặc bộ đồ màu xanh đậm đang nổi giận đùng đùng từ trong Pearl of the Deep Sea đi ra.

Anh ta hùng hổ đối diện với chiếc điện thoại trong tay, liên tục gầm rú.

"Cô ta là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong câu lạc bộ. Nếu như đắc tội với nhân vật quan trọng kia thì cậu hãy nói với Shaley, bảo cô ta chờ bị sa thải đi."

Người đàn ông nổi giận tắt điện thoại, quay người định trở lại trong câu lạc bộ để tìm giải pháp khác.

Nhưng đúng vào lúc anh ta quay lại, một giọng nữ mềm mại truyền đến.

"Thưa anh, nếu anh không thể tìm ra cách giải quyết, có lẽ tôi có thể giúp anh."

Colin bất ngờ quay đầu lại, và thấy Thẩm Mộ Khanh đứng trong gió.

Trên gương mặt cô hiện lên nụ cười dịu dàng, giống như đóa hoa cúc đang tung bay trong gió.

Một cô gái phương Đông mặc sườn xám đứng bên ngoài xe ngựa, giữa sự ồn ào và náo động của con đường, trông có vẻ hơi bối rối.

Colin sửng sốt một lát, sau đó hoảng sợ lắc đầu, hỏi: "Cô có biết chơi piano không?"

Thẩm Mộ Khanh khẽ gật đầu: "Đã từng học qua."

Colin nhận được câu trả lời, hưng phấn chắp hai tay lại: "Cảm ơn Thượng Đế."

Nói xong, anh ta dẫn Thẩm Mộ Khanh vào.

"Cô gái Trung Quốc, cô chỉ cần chơi cho thật tốt ở sau tấm bình phong, không được dừng lại cho đến khi khách bảo cô dừng lại."

Thẩm Mộ Khanh lập tức gật đầu ra hiệu mình đã hiểu.

Chủ nhân của câu lạc bộ Pearl of the Deep Sea có gu thẩm mỹ rất tốt. Sau khi bước vào tòa nhà, cũng không xa hoa lộng lẫy như Thẩm Mộ Khanh tưởng tượng.

Mỗi một góc ở đây đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, tinh tế và hoàn mỹ.

Thẩm Mộ Khanh mơ màng bị người quản lý tên là Colin đưa đến một căn phòng ở tầng cao nhất.

"Hãy ở lại đây."

Colin thấy nhiệm vụ đã hoàn tất, lập tức chuẩn bị rời đi.

Còn chưa quay người, đã thấy cô gái Trung Quốc đang đỏ mặt.

Colin nhíu mày, còn tưởng rằng cô không thoải mái, hơi cúi người xuống nói với cô: "Tiểu thư, có vấn đề gì sao?"

Thẩm Mộ Khanh vội vàng lắc đầu, như thể đang quyết định điều gì, từ từ mở miệng nói.

"Anh Colin, tôi muốn hỏi về thù lao của tôi."

Colin nghe vậy, bị Thẩm Mộ Khanh chọc cười, cười lớn: "Yên tâm, sau khi công việc hoàn thành, tôi sẽ trả cho cô 10.000 Euro (>266 triệu VNĐ) làm thù lao."

Thẩm Mộ Khanh vừa nghe đến con số cao như vậy, đôi mắt hạnh của cô mở lớn, như thể không tin vào những gì Colin nói.

"Thưa anh, thật sự là 10.000 Euro sao?"

"Đương nhiên, Pearl of the Deep Sea không phải là nơi làm bộ làm tịch. Mau vào đi, khách đã chờ rất lâu rồi."

Colin nhìn đồng hồ, vội vã mở cửa phòng cho Thẩm Mộ Khanh và đẩy cô vào trong.

Căn phòng có hai cánh cửa, một cánh là cửa chính để khách vào, còn Thẩm Mộ Khanh đi qua một cánh cửa nhỏ từ phía sau bình phong vào phòng.

Căn phòng rất rộng, bên trong có một bình phong bằng thủy tinh lớn, hoàn toàn che khuất một phần không gian.

Trước mắt Thẩm Mộ Khanh chỉ có một cây đàn dương cầm màu đen.

Thẩm Mộ Khanh bước vào phòng, bắt đầu hít thở thật thận trọng, nhẹ nhàng tiến đến cây đàn dương cầm và từ từ ngồi xuống.

Đôi mắt hạnh quan sát cây đàn dương cầm trước mặt, khi nhìn thấy nhãn hiệu khắc trên cây đàn, trái tim Thẩm Mộ Khanh càng trở nên lo lắng hơn.

Đàn dương cầm Petrof, một trong năm thương hiệu đàn dương cầm hàng đầu thế giới.

Có lẽ vị khách được chiêu đãi trong căn phòng này khá đặc biệt.

Phía bên kia bình phong bằng thủy tinh, Fred Keith đang tựa lưng vào sofa, thưởng thức rượu vang đỏ trong tay.

Đối diện với hắn là một người đàn ông đang run rẩy.

"Tiên sinh Fred, đúng là tôi đã đưa ra quyết định sai lầm. Tôi hoàn toàn có thể bồi thường cho ngài số tiền của lô hàng này, nhưng..."

Mặt Joseph đầy khó xử, đôi tay đan chặt vào nhau, dùng sức đến mức khiến làn da ửng đỏ.

Cuối cùng, không kìm được mà nói ra: "Nhưng xin ngài hãy tin tưởng tôi thêm một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai."

Ngay khi lời nói vừa dứt, từ sau tấm bình phong thủy tinh liền vang lên một khúc nhạc dương cầm du dương vang vọng trong không gian.

Bàn tay đang lắc ly rượu vang đỏ của Fred đột nhiên dừng lại.

Gramophone Waltz.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên nhưng trong mắt lại có vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

Pearl of the Deep Sea thực sự biết cả bản nhạc gần đây nhất mà hắn đã nghe sao?

Còn tưởng rằng Fred Keith đã đồng ý với giải pháp của mình, trên mặt Joseph đầy vẻ tươi cười.

Ông ta nhanh chóng lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, bước tới cạnh Fred, cẩn thận rót rượu cho hắn.

Khúc nhạc đột nhiên trở nên dồn dập, đã tiến đến đoạn cao trào.

Bàn tay to đang cầm chiếc ly chân dài đột nhiên buông lỏng, chiếc ly rượu trước mắt Joseph rơi thẳng xuống đất.

Tấm thảm lông phủ kín sàn nhà lập tức bị rượu vang đỏ nhuộm một mảng đỏ rực.

Joseph hoảng sợ lùi lại một bước, nhìn người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo trước mắt: "Tiên sinh Fred....."

Chỉ thấy Fred đưa tay ra, nhận lấy chiếc khăn tay từ trợ lý, rồi chậm rãi lau nhẹ tay mình.

Sau đó, hắn tháo kính mắt ra, lưng tựa thẳng vào sô pha, nhẹ nhàng ngả người ra sau. Đôi mắt màu xanh nhạt đột nhiên khép lại.

Trợ lý bên cạnh cũng ít khi cười, thấy Fred tháo kính mắt, ngay lập tức tiến về phía Joseph.

Một quyền đánh vào trên mặt của ông ta.

Khi Thẩm Mộ Khanh đang đánh đàn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phía đối diện. Toàn thân cô run rẩy, không còn tiếp tục ấn phím đàn nữa.

Toàn bộ khúc nhạc bị thay đổi.

"Không thể dừng lại, Thẩm Mộ Khanh, không thể dừng lại." Thấp giọng thì thầm, cô vẫn nhớ rõ lời nói của Colin.

Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, dù đôi tay run rẩy nhưng cô vẫn tiếp tục đàn, bắt đầu lại từ đoạn vừa bị ngắt quãng.

Khúc dương cầm đến đoạn cao trào cùng với những âm thanh rên rỉ liên tục vang lên một cách kỳ quái trong căn phòng rộng lớn đến nực cười này.

Không biết qua bao lâu, khi khúc dương cầm gần đến hồi kết, Joseph cuối cùng bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro