Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🥀Chương 2: Chạm vào nhất định sẽ rất thích🥀

Thẩm Mộ Khanh chưa bao giờ có được giấc ngủ yên bình như vậy kể từ khi đến Đức.

Khi tỉnh lại, ánh mặt trời chói lọi bên ngoài cửa sổ đã bị pha lê chiết xạ chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng nõn của cô.

Ôm chiếc chăn lông ngỗng trong tay, cảm giác mềm mại cùng với sự lạ lẫm xung quanh khiến cô không khỏi cảm thấy một chút hoang mang.

Nhìn căn phòng cực kỳ sang trọng trước mắt, cơ thể cô không khỏi run rẩy.

Đây là....... đâu?

Thẩm Mộ Khanh nhẹ nhàng vén chăn lên, bộ sườn xám màu trắng đã được thay bằng một chiếc váy ngủ bằng vải cotton màu trắng.

Trong lòng Thẩm Mộ Khanh vang lên tiếng chuông báo động, nhẹ nhàng mở cửa.

Khi tầm nhìn dần dần mở rộng, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy kinh ngạc.

Những ánh đèn phức tạp tạo ra những cái bóng tối tăm trên những bức tường cao.

Trước mặt cô là một hành lang dài, nối với một cầu thang ở giữa.

Từ một người sống trong cảnh nghèo khó, đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh hiểu được thế nào là "ngợp trong vàng son."

Đi theo hành lang về phía cầu thang.

Một bản nhạc hay vang lên, rõ ràng là được phát ra từ máy quay đĩa.

Khúc nhạc rất đầy cảm xúc, Thẩm Mộ Khanh chỉ cần một cái chớp mắt là nhận ra tên của bản nhạc.

Gramophone Waltz.

Một tác phẩm của Eugen Duggar.

Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người, một cảm giác rùng mình lập tức lan khắp toàn thân.

Khi đến giữa cầu thang lát đá cẩm thạch, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế sofa ở trung tâm biệt thự.

Một cảm giác quen thuộc ập đến với cô, một đôi mắt màu xanh nhạt xuất hiện trước mắt cô.

"Tiên sinh?"

Thẩm Mộ Khanh nhẹ nhàng gọi tên bóng dáng đó, âm thanh mềm mại bằng tiếng Đức ngay lập tức hòa vào trong tiếng nhạc đang phát ra.

Tuy nhiên, chủ nhân của bóng dáng đó vẫn chính xác nghe thấy tiếng thở nhẹ của Thẩm Mộ Khanh.

Khẽ quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Mộ Khanh, trong đôi mắt xanh lục nhạt đột nhiên xuất hiện một nụ cười: "Ngủ có ngon chứ? Tiểu thư."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh thấy một khuôn mặt đẹp trai như vậy ở Đức

Thẩm Mộ Khanh theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn, nhanh chóng bước đến trước mặt hắn.

"Ngủ rất ngon, cảm ơn anh tối hôm qua đã ra tay giúp đỡ."

Thân thể của cô không có bất kỳ vấn đề gì, nỗi sợ hãi trong lòng Thẩm Mộ Khanh lúc này đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự cảm kích đối với hắn.

Fred Keith lại nhặt cặp kính gọng vàng đặt trên bàn lên và đặt chúng lên sống mũi thẳng của mình.

Chiếc kính mỏng che đi sự lạnh lẽo phát ra từ đôi mắt đó.

"Gặp rắc rối à?" Đối mặt với Thẩm Mộ Khanh, giọng nói của Fred Keith cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Giọng nói trầm ấm như rượu vang đỏ khiến Thẩm Mộ Khanh cảm thấy hơi say mê.

Cô xua tay, nói: "Không có gì đâu, tiên sinh." Sau đó cô lại nhìn xung quanh và tìm thấy cánh cổng rời khỏi biệt thự.

Ánh mắt cô lại rơi trên người Fred Keith, tự nhiên bị thu hút bởi mái tóc màu vàng của hắn.

Trước khi rời khỏi biệt thự, cô nghĩ.

Mái tóc màu vàng đó nếu được chạm vào nhất định sẽ rất thích.

Thẩm Mộ Khanh được tài xế của Fred Keith đưa về.

Vị trí của cửa hàng sườn xám rất dễ tìm, trên con phố nhỏ đó chỉ có Thẩm Mộ Khanh là người châu Á.

Khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh bất ngờ được một chiếc xe sang trọng đưa về, các chủ cửa hàng xung quanh đều chạy ra cửa hàng để quan sát.

Thẩm Mộ Khanh bước xuống xe, chưa kịp cảm ơn tài xế thì chiếc xe đã phóng đi không cho cô cơ hội.

"Khanh, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Bà Belinda, chủ cửa hàng bánh kem ở bên cạnh, từ trước đến giờ vẫn rất quan tâm đến cô. Bà ta lập tức tiến lên nắm tay cô và liên tục hỏi han.

Đôi mắt màu xanh lam hơi đục đó không ngừng đánh giá cô.

Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới phát hiện sườn xám của cô dường như vẫn còn ở trong nhà của người đàn ông Đức.

"Không có gì đâu, bà Belinda, chỉ là hợp đồng thuê cửa hàng của tôi sắp hết hạn, tôi không định tiếp tục trả tiền thuê nữa." Thẩm Mộ Khanh tránh né câu hỏi của bà ta.

Cô tránh né đám đông đang tụ tập xung quanh, rồi dẫn bà Belinda đến cửa hàng sườn xám.

Suốt thời gian dài như vậy, bà Belinda đương nhiên biết rằng công việc kinh doanh của cô đang gặp khó khăn.

Ở một góc đường hẻo lánh như vậy, việc kinh doanh cửa hàng sườn xám cơ bản là không có khả năng phát triển.

Sau một tiếng thở dài thật sâu, bà Belinda tiếc nuối nói: "Thật là đáng tiếc, Khanh, hy vọng chúng ta vẫn còn gặp lại nhau trong tương lai."

Thẩm Mộ Khanh mỉm cười: "Đương nhiên rồi."

Sau khi tiễn bà Belinda đi, Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng có thời gian dọn dẹp cửa hàng sườn xám này.

Không có nhiều thứ bên trong, hầu hết đều là những thứ có sẵn từ cửa hàng, chỉ còn lại vài bộ sườn xám.

Tay nghề của cô cực kỳ xuất sắc và mỗi chiếc sườn xám được trưng bày đều do chính cô may.

Không thể gấp lại, Thẩm Mộ Khanh ngẫu nhiên tìm được vài chiếc túi nilon trong cửa hàng, xé chúng ra và dùng để bọc gọn gàng những bộ sườn xám còn lại.

Sau khi khóa cửa và xử lý tất cả mọi việc, Thẩm Mộ Khanh đưa chìa khóa cửa hàng cho bà Belinda, nhờ bà ta giúp mình giao lại cho chủ nhà.

Thấy bà Belinda gật đầu, Thẩm Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy sườn xám rồi xoay người rời đi.

Cô sống ở một nơi tương tự như thế, cũng là một con hẻm nhỏ ở Munich, không có gì nổi bật.

Ánh đèn mờ ảo, tay vịn kêu ọp ẹp và hành lang cực kỳ bẩn thỉu.

Chỉ có một điều tốt duy nhất với Thẩm Mộ Khanh.

Rẻ.

Rất rẻ.

Cô lấy chìa khoá từ dưới tấm thảm chùi chân và mở cửa phòng, mọi thứ bên trong là một thế giới khác.

Toàn bộ căn nhà nhỏ được cô giữ gìn rất sạch sẽ và ấm áp, hoàn toàn lạc lõng với mọi thứ bên ngoài.

Nằm trên sofa, cô nghe thấy từ tầng trên, bà Sudia đang dạy dỗ lại đứa con đang trong độ tuổi phản nghịch của mình.

Ở tuổi 20, Thẩm Mộ Khanh lần đầu tiên không kìm được mà thấp giọng chửi thề một câu.

"Fuck!"

Khuôn mặt trắng nõn của cô dường như cũng trở nên đỏ bừng vì chính mình đột ngột thốt lên câu chửi thề.

Như vậy, sự oán giận trong lòng dường như cũng tan đi phần nào.

Cái cuộc sống rối ren này đến bao giờ mới có thể kết thúc.

Sau khi cửa hàng sườn xám đóng cửa, cô không còn nguồn thu nhập nào nữa, mà căn phòng này cũng chỉ còn thuê được vài ngày, rồi cô lại phải rời đi.

Hiện tại, Thẩm Mộ Khanh rất phiền muộn, nhưng cô cũng hiểu rõ một điều.

Cô cần phải tìm một công việc mới.

Nghiêng đầu nhìn chiếc sườn xám nằm yên tĩnh bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Mộ Khanh khẽ lóe lên như thể đã có chủ ý.

Cô tùy tiện chọn ra một chiếc sườn xám màu vàng nhạt, rồi chải gọn mái tóc rối.

Lần này, cô dùng một chiếc trâm ngọc, giấu trong búi tóc, khiến cô trông nữ tính hơn một chút.

Dù không trang điểm nhưng đôi mắt hạnh nhân tràn đầy sức sống, khuôn mặt kiều diễm như hoa đào, chỉ cần liếc mắt một cái, vẻ đẹp đậm chất phương Đông đã hiện rõ hoàn toàn.

Dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Mộ Khanh cầm ít tiền lẻ trên bàn rồi trực tiếp xuống lầu, bắt một chiếc taxi sang trọng.

Nhìn qua cửa sổ xe, những tòa nhà cũ kỹ dần dần biến thành cảnh sắc đô thị phồn hoa, Thẩm Mộ Khanh khẽ nhắm mắt.

"Khanh Khanh, ba mẹ ở trên trời sẽ phù hộ cho con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro