🥀Chương 14: Bị thương🥀
Dường như nghe thấy có người đến cửa hàng, tiếng nức nở trong cửa hàng trở nên lớn hơn, như đang cầu cứu.
Thẩm Mộ Khanh cau mày lại, nụ cười trên mặt dần tắt, trên mặt chỉ còn lại một tia thờ ơ.
Làm sao cô có thể không nhận ra giọng của Tiểu Yên!
"Bà Belinda, tôi nói lại lần nữa, tránh ra cho tôi!"
Thẩm Mộng Khanh vô cùng tức giận, dù cô không biết bà ta đã làm gì Tiểu Yên, nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ bi thương đó làm tim cô như muốn vỡ ra.
Giọng nói của cô run rẩy, cố gắng giơ tay đẩy Belinda ra, nhưng với sức lực nhỏ bé của mình, cô không thể lay chuyển được thân hình to lớn của Belinda.
Belinda không nói lời nào, chỉ đứng chắn trước mặt cô, không cho cô bước qua.
Không đợi Thẩm Mộ Khanh lên tiếng, bên cạnh cô đã có một cánh tay vươn ra, nhanh chóng giữ chặt bà Belinda lại, khiến bà ta không thể nhúc nhích.
Tay bị Bach vặn ra sau lưng, bà Belinda lập tức kêu đau thảm thiết.
Bà ta vẫn ở trong cửa hàng, bận rộn đối phó với Thẩm Mộ Khanh, hoàn toàn không phát hiện ra một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa.
Thẩm Mộ Khanh không kịp nói gì với Bach, lập tức bước nhanh về phía bếp của tiệm bánh.
Đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô tức giận đến cực điểm!
Tiểu Yên đang bị trói trên mặt đất, quần áo gần như sắp bị lột sạch.
Gương mặt luôn tươi cười đó giờ chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Trên mặt đất toàn là những mảnh đĩa vỡ và dụng cụ dùng để làm bánh.
Có một người đàn ông Đức đang ngồi xổm bên cạnh cô ta, tay hắn ta hung hăng che miệng Tiểu Yên, cố gắng ngăn không cho cô ta hét lên.
Có tiếng mở cửa đột ngột vang lên, khiến người đàn ông đó hoảng hốt.
Quay đầu nhìn lên, mới nhận ra người vừa bước vào phông phải là cô gái Trung Quốc mặc sườn xám hay sao?
Mà Thẩm Mộ Khanh cũng nhận ra, người đàn ông này chính là đứa con trai lưu manh của bà Belinda.
Trong lòng tràn ngập phẫn nộ, cô lập tức cầm lấy cái chày cán bột dựa vào tường và ném thẳng vào người hắn ta.
"Cút đi!!!"
Thẩm Mộ Khanh không biết lấy đâu ra sức mạnh nên gầm lên một tiếng.
Nhưng người đàn ông đó, nhờ vào thân hình to lớn hơn nhiều của mình, đã chịu đựng cú đánh của Thẩm Mộ Khanh.
"Đáng chết!" Hắn ta lớn tiếng chửi rủa, giơ tay định đoạt lại cây chày cán bột từ tay Thẩm Mộ Khanh.
Trong lúc giằng co, Thẩm Mộ Khanh đột nhiên bị sức mạnh áp đảo của hắn ta hất văng ra đất.
Mảnh sứ sắc bén lập tức cắt qua làn da lộ ra bên ngoài của cô, máu bắt đầu chảy ra ào ạt.
Cùng với tiếng gầm rú thảm thiết của Tiểu Yên, tình huống trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Cái con đàn bà chết tiệt, mày dám đánh tao!"
Người đàn ông đó dường như cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, sau khi chửi thề một cách giận dữ, hắn ta lập tức nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Mộ Khanh.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của cô, ánh mắt hắn ta dần trở nên dâm đãng.
"Mày cũng muốn tham gia cùng à?"
Hắn duỗi tay ra, muốn kéo Thẩm Mộ Khanh lại gần.
Chưa kịp chạm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cô, người đàn ông đó đã bị đánh bay ra ngoài, đập vào tường.
Thẩm Mộ Khánh lúc này đã rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu lên.
Là Bach.
Trong tay anh ta đang cầm chiếc chày cán bột mà tên đàn ông kia đã ném đi.
Cú đánh rất mạnh, khiến gã đàn ông kia bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Một dòng máu lớn chảy từ sau gáy của hắn, tụ lại thành một vũng nhỏ trên sàn nhà.
"Tiểu thư."
Bach ngồi xổm xuống sàn, lấy ra một chiếc khăn tay và đưa cho Thẩm Mộ Khanh.
Nhận lấy chiếc khăn, Thẩm Mộ Khanh mới dần lấy lại bình tĩnh, sau đó lập tức chạy về phía Tiểu Yên.
Cô nhặt lên bộ quần áo bị cởi bỏ trên sàn và đắp lên cơ thể đang run rẩy của cô ta.
Gỡ miếng vải nhét trong miệng Tiểu Yên ra.
Ngay sau đó, tiếng khóc nức nở đầy bi thương của cô ta vang lên. Khi Thẩm Mộ Khanh ôm chặt lấy cô ta, tiếng khóc càng trở nên dữ dội hơn, khuôn mặt cô ta dựa vào vai của Thẩm Mộ Khanh.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt phần vai áo của Thẩm Mộ Khanh.
"Chị Khanh, em sợ lắm!"
Cuối cùng, Tiểu Yên bật ra một câu hoàn chỉnh trong tiếng khóc liên tục.
Là tiếng Trung, là giọng nói quen thuộc của Tiểu Yên.
Thẩm Mộ Khanh cũng nhịn không được mà chảy nước mắt.
Tất cả đều là lỗi của cô, lỗi do cô đã viết thư giới thiệu Tiểu Yên đến nơi này làm việc, đều do cô vô dụng nên mới sa thải Tiểu Yên.
Giơ tay vuốt nhẹ mái tóc Tiểu Yên, dù trong giọng nói còn chút run rẩy, cô vẫn dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, Tiểu Yên, có chị Khanh ở đây rồi."
Cô nhẹ nhàng tách Tiểu Yên ra khỏi vòng tay, tháo bỏ dây trói quanh cổ tay cô ta.
Bach thấy thế, lặng lẽ rời khỏi bếp.
Bên ngoài cửa, đã có mấy người mặc đồ đen, giống như vệ sĩ canh cổng ở trang viên.
Bà Belinda cũng ngã gục xuống đất, bị trói chặt, mặt đầy nước mắt và nước mũi.
Tại một nơi nhỏ bé thế này, sự việc chấn động vừa xảy ra nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường và các cửa hàng xung quanh.
Bach lấy điện thoại ra, đặt lên tai: "Tôi là Bach, mọi chuyện hôm nay tôi sẽ tự xử lý."
Giọng nói của anh ta dừng lại một chút, vào giây phút cuối cùng khi cúp điện thoại, Bach, người vốn luôn ít nói, đột nhiên nói thêm: "Nếu chúng ta xử lý không tốt, cuộc gọi tiếp theo sẽ là từ ngài Fred."
Lời nịnh nọt của đối phương chợt ngừng lại, khi đang định cầu xin tha thứ thì đã bị Bach cúp máy.
Trong tiệm, Thẩm Mộ Khanh đã đỡ Tiểu Yên ra ngoài, dường như còn chưa lấy lại tinh thần, cơ thể Tiểu Yên vẫn không ngừng run rẩy, co rúm lại, dựa vào cánh tay đang chảy máu của Thẩm Mộ Khanh.
Bách đi tới nhắc nhở: "Tiểu thư, vẫn nên trở nên trở về trang viên để xử lý vết thương trước. Nếu tiên sinh trở về mà thấy, chắc chắn sẽ không vui."
Nhưng lúc này, Thẩm Mộ Khanh không còn tâm trí để lo vết thương của mình, chỉ muốn sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Yên và trấn an cảm xúc của cô ta.
"Bach, anh có thể đưa chúng tôi về nhà tôi được không? Chỗ đó cách đây không xa, tôi có thể chỉ đường cho anh." Thẩm Mộ Khanh ngước mắt lên, giọng nói mang theo sự cầu xin, ánh mắt đầy đáng thương nhìn vào Bach.
Giơ tay xoa xoa khoé mắt, sau một lúc im lặng, Bach vẫn thỏa hiệp.
Anh ta gật đầu với cô, tiện tay mở cửa xe ra: "Tiểu thư, mời."
Khoảng cách không xa lắm, mỗi ngày Thẩm Mộ Khanh đều đi bộ đến chỗ làm.
Chỉ là chỗ cô ở quá hẻo lánh, xe chỉ có thể đỗ ở ngoài con hẻm nhỏ.
Nơi tồi tàn như này đột nhiên xuất hiện một chiếc xe sang trọng, làm cho mọi thứ trông thật lạc lõng.
Nhìn bóng dáng Thẩm Mộ Khanh và Tiểu Yên đi lên cầu thang, Bach vẫn gọi điện cho Fred.
"Tiên sinh, tiểu thư bị thương."
"Cô ấy có về trang viên không?"
Bach khựng lại, vẫn báo cáo trung thực: "Không, tiểu thư muốn về chỗ ở cũ của cô ấy."
Lời nói vừa dứt, đầu dây bên kia đột nhiên rơi vào trạng thái trầm mặc.
Sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Fred: "Bach, gần đây cậu luôn khiến tôi thất vọng, cậu nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?"
Không chút do dự, dù không đứng trước mặt Fred, Bach vẫn cung kính cúi đầu: "Tôi sẽ tự mình đi chịu phạt, thưa tiên sinh."
Sau khi cúp máy, anh ta lấy trong túi ra bao thuốc lá, châm một điếu thuốc ở nơi cực kỳ tồi tàn này.
Giữa làn khói mờ ảo, anh ta ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro