Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🥀Chương 12: Nguyện ý🥀

Lại là câu trả lời ấu trĩ này!

Thẩm Mộ Khanh bĩu môi, không muốn để ý đến hắn nữa, dùng trán đâm mạnh vào ngực hắn vài lần để xả giận.

Ở trên giường, sự áp đảo của Fred với Thẩm Mộ Khanh là hoàn toàn tuyệt đối, hắn như một kẻ nắm giữ quyền lực lớn nhất, buộc Thẩm Mộ Khanh phải làm theo ý của hắn.

Trừ khi tâm trạng hắn tốt, hắn sẽ hôn lên cái miệng nhỏ lải nhải kia, rộng lượng mà đáp ứng yêu cầu của cô.

Có lẽ hôm nay hắn đang tức giận, hơi thở không ổn định, cảm xúc điên cuồng cũng không thể kiềm chế.

Đôi môi nóng bỏng sát lại gần khiến Thẩm Mộ Khanh gần như sắp không thở nổi.

Môi cô bị hôn đến đỏ rực, dưới ánh đèn mỏng manh trông đặc biệt quyến rũ.

Ánh mắt quyến rũ của cô khiến tim Fred đột nhiên đập mạnh, loại cảm giác này từ trong huyết mạch trào dâng hoàn toàn không thể nào kiềm chế được.

Những cảm xúc bị kìm nến sau một này đều được giải toả, cách người đàn ông thể hiện sự hưng phấn của mình gần như phát điên. Thẩm Mộ Khanh cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, khiến cô không thể nào nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh ngọc bích kia.

Cho đến khi tay cô cảm nhận được hơi ấm nóng rực quá mức từ hắn, Thẩm Mộ Khanh không thể kìm nén mà bật khóc: "Những lời anh nói, rốt cuộc có tính không ?"

Cơ bắp của Fred căng ra, đôi tay vững chãi của hắn siết chặt lấy cô. Hắn ghé sát vào tai cô, đột nhiên hôn một cái: "Nghe em hết, cục cưng, tất cả đều nghe theo em."

Nói xong, hắn ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào lòng ngực mình.

Đột nhiên bị hắn áp sát, khiến Thẩm Mộ Khanh kinh ngạc hô lên một tiếng, đôi môi đỏ lập tức bị lấp kín.

Mí mắt cô dường như trở nên nặng trĩu, chỉ hé mở một chút, qua khe nhỏ duy nhất đó, cô thấy rõ nét mặt của người đàn ông, cố gắng kiềm chế nhưng không giấu được sự thỏa mãn.

Cảm giác trong lòng cô cũng bắt đầu nóng lên.

Cả người như chìm vào một không gian ấm áp, Thẩm Mộ Khanh bỗng dưng có một cảm giác lạ lẫm, dường như giờ phút này, cô không còn là một cô gái lẻ loi đáng thương nơi đất khách quê người.

Cô thực sự rất thích cái cảm giác dính chặt đầy ngọt ngào này!

Như bị thôi thúc bởi ý nghĩ vô cớ ấy, đôi tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh từ hai bên sườn nâng lên, ôm chặt lấy phần lưng rắn chắc của Fred, khiến cô càng thêm gần với hắn.

Fred trên thương trường nổi tiếng với những thủ đoạn cứng rắn và Thẩm Mộ Khanh cũng không tránh khỏi số phận này.

Sau khi Thẩm Mộ Khanh liếc nhìn hắn đầy oán trách, ánh mắt của Fred trở nên sắc bén, không thể nào kiềm chế được nữa.

Hậu quả của việc đó là, vào ngày hôm sau, Thẩm Mộ Khanh phải đối mặt với sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh từ từ mở ra, nhìn lướt qua xung quanh.

Trên chiếc giường lớn này chỉ còn lại một mình cô, tấm khăn trải giường màu đen phủ kín lấy thân thể mềm mại nhưng đau nhức của cô.

Toàn thân đau nhức, nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn cố gắng chống đỡ, chậm rãi ngồi dậy.

Cô còn nghĩ Fred đã đi công tác như ngày hôm qua.

Thẩm Mộ Khanh không nghĩ nhiều nữa, quấn chăn ngồi ở mép giường, đôi chân thon dài đung đưa qua lại, cố tìm kiếm quần áo của mình.

Lại phát hiện trên sàn nhà sạch sẽ, một món đồ cũng không có.

Trong lúc còn sững sờ, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói tiêu chuẩn và được công thức hoá bởi Charlotte: "Tiểu thư, cô đã tỉnh chưa?"

Thẩm Mộ Khanh bị giật mình, vội vàng năm trở lại trên giường, dùng chăn cuốn chặt mình như con tằm.

"Tỉnh rồi! Tôi tỉnh rồi!"

Vừa dứt lời, cửa mới được mở ra, Charlotte mang theo một cái khay sứ hình chữ nhật bước vào.

Bà đặt khay lên chiếc tủ màu trắng ngà bên cạnh giường, rồi sắp xếp một đôi dép lông mềm mại xuống sàn nhà.

Quay người lại, hơi cúi đầu về phía Thẩm Mộ Khanh, mắt nhìn xuống đất: "Tiểu thư, đây là quần áo tiên sinh bảo tôi mang đến cho cô. Cô có cần tôi giúp cô mặc không?"

Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh giật mình, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ từ trong chăn và lắc đầu liên tục: "Charlotte, tôi tự mặc được, bà ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Nhận được mệnh lệnh, thậm chí Charlotte không ngước mắt lên nhìn, lập tức xoay người rời đi.

Chờ cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, thân thể vốn đang trong tình trạng cảnh giác cao độ của Thẩm Mộ Khanh mới thả lỏng.

Cô kéo chăn ra và ngồi dậy lần nữa, lấy bộ quần áo mà Charlotte đã chuẩn bị từ trên khay.

Không phải là sườn xám, mà là một chiếc váy nhỏ màu trắng viền ren, toàn thân chiếc vấy đều là màu trắng. Chỉ có phần eo là được thiết kế thắt lại, ngoài ra không có gì đặc biệt.

Tuy nhiên, Thẩm Mộ Khanh rất thích những bộ quần áo đơn giản này.

Bình thường cô chỉ mặc sườn xám khi đi làm hoặc trong các sự kiện quan trọng, còn những lúc ở một mình thì không cần quá cầu kỳ mà trông giống một cô gái nhỏ hơn.

Mỗi khi Tiểu Yên nhìn thấy cô trong dáng vẻ này, đều ôm cô không buông tay, liên tục làm nũng.

Cũng không biết dạo này Tiểu Yên ở cửa hàng bánh ngọt của bà Belinda thế nào.....

Vừa nghĩ đến đó, cô nhanh chóng đẩy nhanh động tác thay đồ.

Sau khi thay váy xong, cô giơ tay chải lại tóc, đi vào phòng tắm chỉnh trang cẩn thận. Xử lý mọi thứ xong, cô mở cửa chuẩn bị xuống lầu.

Lời thoả thuận ngày hôm qua vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, nên giờ tâm trạng của cô khá thoải mái.

Nếu không vì phải cố nhịn cảm giác đau nhức trên người, có lẽ cô đã tung tăng nhảy nhót khắp nơi.

Vừa bước qua phòng khách và tiến đến cửa phòng ăn, bước chân cô đột nhiên dừng lại khi thấy người đàn ông kia đang ngồi yên tĩnh ăn sáng.

"Anh... Sao anh vẫn chưa đi?"

Khi đeo kính, Fred trở nên vô cùng lịch lãm. Khi phát hiện Thẩm Mộ Khanh đã đến, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ về phía cô.

"Tôi đang đợi em."

Nói xong, Fred đứng dậy ngay, kéo chiếc ghế đối diện mình ra và ra hiệu cho Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống.

Sau khi Fred ngồi xuống lần nữa, Charlotte bưng một đĩa đầy những món ăn sáng tinh xảo kiểu Trung Quốc đặt trước mặt Thẩm Mộ Khanh.

"Tiểu thư, mời dùng bữa."

Trải qua một đêm vất vả, Thẩm Mộ Khanh cúi đầu nhìn vào những món ăn trước mặt, bánh bao gạch cua, sủi cảo tôm thủy tinh, cháo hải sản.....

Cảm giác thèm thuồng bắt đầu trỗi dậy, cô theo bản năng nhìn về hướng Fred.

Trước mặt Fred chỉ có một ly cà phê đen và một đĩa bò bít tết còn tái đỏ.

Đôi tay thon dài cầm dao nĩa, cắt miếng thịt bò gần như còn sống cho vào miệng.

Thẩm Mộ Khanh run lên, lắc đầu, cúi xuống tập trung vào bữa sáng kiểu Trung Quốc phong phú của mình.

Mặc kệ hắn! Đây đều là những gì cô nên được hưởng.

Vừa nghĩ đến tối qua cô không ngừng cầu xin tha, nhưng người đàn ông này càng trở nên điên cuồng hơn, cô liền giận sôi máu.

Gắp một miếng sủi cảo tôm thủy tinh lên, coi nó như Fred hung hăng nhét vào miệng mình.

Nhưng tâm trạng này cũng không kéo dài được bao lâu, vì Thẩm Mộ Khanh mềm lòng rất nhanh.

Fred vừa mới cắt một miếng thịt bò, thì thấy một bàn tay trắng nõn đang kẹp một chiếc bánh bao gạch cua đặt vào đĩa của mình.

Ngẩng đầu lên nhìn, hai mai của cô đỏ bừng, đôi mắt hạnh long lanh, mạnh miệng nói: "Tôi chỉ thấy anh ăn không ngon nên mới băn khoăn cho anh thôi."

Fred đột nhiên cúi đầu, cười khẽ một tiếng, dùng dao nĩa cắt chiếc bánh bao gạch cua mà cô đưa tới, rồi từ từ đưa vào miệng.

Cho đến khi chiếc bánh bao bị hắn nuốt vào trong bụng.

Thật ra, hắn không thích loại bánh này vì nó có hương vị hơi ngậy.

Nhưng vì đây là bánh mà Thẩm Mộ Khanh cho hắn, nên hắn sẵn sàng bỏ qua sở thích cá nhân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro