🥀Chương 1: Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ🥀
Vào khoảng 12 giờ đêm, một cửa hàng nhỏ nào đó ở góc phố ở Munich, nước Đức, cuối cùng cũng chuẩn bị đóng cửa.
Suốt cả ngày không có một vị khách nào.
Thẩm Mộ Khanh khẽ thở dài, trong tay nắm chặt lấy phong bì đã được niêm phong cẩn thận.
Duỗi tay về hướng cô gái đang lau chùi tủ, vẫy vẫy tay.
"Tiểu Yên, đừng vội làm việc nữa, lại đây nghỉ ngơi một chút đi."
Giọng nói vừa dứt, cô gái đang bận rộn liền quay đầu lại, nở một nụ cười dịu dàng: "Vâng, chị Khanh."
Nói xong, cô ta đặt chiếc giẻ lau lên quầy, rồi bước về phía người phụ nữ đang mặc sườn xám màu trắng.
Dù đã làm việc ở đây một năm nhưng mỗi lần Tiểu Yên đều bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc.
Trước đây cô ta chưa từng gặp một người phụ nữ nào xinh đẹp như chị Khanh.
Tối nay cô chỉ mặc một chiếc sườn xám màu trắng thanh lịch, mái tóc được búi gọn phía sau đầu bằng một cây trâm ngọc, chỉ để lộ chiếc cổ thiên nga trắng nõn như ngọc.
Khuy cài tinh xảo, ở cổ tay sườn xám thêu một đường viền màu trắng nhạt, gần cẳng chân thì vải dệt được thêu hình con chim loan sinh động như thật, như thể đang chuẩn bị bay lên.
Cả người tựa như đóa cúc non từ Giang Nam mang đến nước Đức.
Tiểu Yên khẽ lắc đầu, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười nói: "Chị Khanh, hôm nay ở trung tâm thành phố có một buổi đấu giá. Các lão đại khắp nơi đều tới, ngay cả bà Belinda nhà bên cạnh cũng chạy đi xem náo nhiệt."
Tiểu Yên tràn đầy hứng thú, vốn định lôi kéo Thẩm Mộ Khanh cùng đi xem náo nhiệt, nhưng tiếc rằng Thẩm Mộ Khanh chỉ thích ở lại trong cửa hàng sườn xám này để nghỉ ngơi.
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Tiểu Yên, nội tâm Thẩm Mộ Khanh giằng co.
Đôi lông mày mềm mại khẽ cau lại, cuối cùng cũng đem phong phì trong tay đẩy tới trước mặt cô ta.
"Tiểu Yên, đây là tiền lương tháng này, còn có thư giới thiệu. Cửa hàng nhỏ này của chị chắc không mở nổi nữa rồi."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mộ Khanh thoáng qua một tia bất đắc dĩ.
Lần đầu tiên đến nước Đức xa lạ này, cô mới chỉ 19 tuổi.
Thấy Tiểu Yên cũng là người Trung Quốc, lại lo lắng về học phí nên cô quyết định tạo cho cô ta một cơ hội ở cửa hàng sườn xám.
Nhưng giờ đây, công việc kinh doanh trở nên ảm đạm, sự nhiệt huyết ban đầu của cô cũng dần dần bị cạn kiệt.
Chi phí thuê nhà ngày càng tăng cùng những to toan vụn vặt trong cuộc sống gần như khiến cô không thể thở nổi.
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Mộ Khanh vẫn quyết định sẽ đóng cửa hàng, đi tìm con đường khác.
Tiểu Yên sững sờ, ngây người nhìn phong bì đang được đẩy về phía mình, trong mắt thoáng hiện lên một vệt nước mắt.
"Chị Khanh, em không muốn rời đi. Số tiền này có thể em không cần. Nếu em đi rồi, chị sẽ phải làm sao?"
Thẩm Mộ Khanh thấy vậy, lập tức vươn tay ôm cô ta vào lòng, dỗ dành cô gái đang khóc nức nở.
"Tiểu Yên, em còn việc học cần hoàn thành, mà tiền lương ở đây thật sự quá thấp. Chị vẫn giữ mối quan hệ tốt với bà Belinda, em dựa vào lá thư giới thiệu này chắc chắn có thể xin được một công việc tốt ở chỗ bà ấy."
Không biết bằng cách nào mà Thẩm Mộ Khanh đã tiễn Tiểu Yên đi, đến khi lấy lại tinh thần, cô chỉ còn lại một mình, ngồi trong cửa hàng sườn xám.
Cô cũng muốn khóc nhưng cô không thể.
Thẩm Mộ Khanh hoảng hốt nhìn quanh bốn phía.
Mười mấy bộ sườn xám do cô tự thiết kế dường như đã phủ một lớp bụi, dưới ánh đèn lại càng toát lên vẻ cũ kỹ.
Từ từ đứng dậy, tắt đèn, khóa cửa lại.
Thẩm Mộ Khanh một mình bước vào màn đêm.
Nơi này không phải là khu đô thị chính của Munich, sự xa hoa và sung túc ở đó chưa bao giờ thuộc về cô.
Gió lạnh lướt qua khuôn mặt trắng nõn, cô một mình bước đi trên con đường trở về nhà.
"Hahaha, con nhóc này cũng được đấy"
"Đôi chân này cũng đủ khiến tao cảm thấy sung sướng".
...........
Đột nhiên, một số người đàn ông Đức say rượu đang đi đối diện cô.
Mùi rượu nồng nặc làm cô gần như không thở nổi, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
Phảy chạy đi!
Những lời lẽ thô tục của bọn họ khiến cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong lòng.
Hai tay ôm chặt trước ngực, liên tục xoa xoa cánh tay đang hơi lạnh.
Dù cô đã cố gắng tăng tốc, tiếng bước chân hỗn loạn phía sau vẫn không dứt, thậm chí còn bám theo cô.
Thẩm Mộ Khanh cắn chặt môi dưới, khi nhận ra khoảng cách giữa mình và bọn họ càng lúc càng gần, cô lập tức bỏ chạy.
"Cô ta chạy rồi kìa!"
"Đã lâu rồi không gặp một người phụ nữ có khẩu vị tốt như vậy, mau đuổi theo!"
Một người phụ nữ đi giày cao gót làm sao có thể chạy thoát khỏi mấy gã đàn ông người Đức vạm vỡ.
Cuối cùng, dưới ánh đèn đường.
Thẩm Mộ Khanh dựa sát vào bức tường lạnh lẽo bên đường, hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông Đức đang bao vây xung quanh mình.
"Các người không được lại đây, mặc dù tôi không phải là người Đức, nhưng tôi vẫn được pháp luật Đức bảo vệ!" Thẩm Mộ Khanh bất lực, chỉ có thể dùng tiếng Đức, giọng nói đầy sự tuyệt vọng, hét lên với họ.
Nhưng trong tai mấy gã đàn ông say rượu, giọng nói nhẹ nhàng này lại trở thành thứ thuốc kích thích tình dục quyến rũ nhất.
Vì chạy nhanh, những sợi tóc vốn búi gọn phía sau đầu đã bị rơi mất vài sợi.
Đôi mắt cô ươn ướt, đã bắt đầu đỏ lên.
Một loại vẻ đẹp phá vỡ đầy kích thích ngay lập tức lộ ra.
Thấy mấy gã đàn ông này không hề dừng động tác lại.
Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cảm thấy tuyệt vọng, cơ thể dựa vào tường từ từ chậm rãi trượt xuống.
Đột nhiên, đôi mắt đẹp đang nhắm chặt của cô cảm nhận được một luồng ánh sáng mạnh mẽ.
Không tự chủ được, cô giơ tay lên che mặt, nhưng qua khe hở nhỏ giữa các ngón tay, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đi ngược sáng tiến lại về phía cô.
Mùi rượu vốn hôi hám dường như đã biến mất ngay lập tức.
Một mùi hương gỗ mát lạnh đặc biệt ập đến, ngay lập tức bao trùm và vây quanh cô.
Thẩm Mộ Khanh rút bàn tay đang che mí mắt của mình lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Lúc này, cô cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Hắn có mái tóc màu vàng, khuôn mặt góc cạnh đặc trưng của người Đức, vô cùng đẹp trai.
Đôi mắt xanh nhạt nổi bật trong không gian u ám do chính hắn tạo ra, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng.
Ánh mắt ấy giống như của Lang Vương trong màn đêm, đang nhìn chằm chằm vào con mồi đã săn được.
Thẩm Mộ Khanh không nói gì, đang định cúi đầu tránh đi ánh mắt đầy tính áp bức kia.
Nhưng một bàn tay đeo găng trắng đột nhiên vươn về phía cô.
Một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ phía trên cô: "Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?"
Giọng tiếng Đức cực kỳ chuẩn xác, cực kỳ điềm tĩnh, thể hiện sự quan tâm rất bình thường.
Đột nhiên, điều đó khiến hàng phòng ngự của Thẩm Mộ Khanh bị phá vỡ, nước mắt ngay lập tức chảy ra từ đôi mắt hạnh ướt đẫm của cô.
Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Thẩm Mộ Khanh run rẩy đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang đưa ra của người đàn ông.
Sự ấm áp dâng trào không ngừng truyền đến từ nơi hai bàn tay chạm vào nhau.
Thẩm Mộ Khanh cứ thế òa lên khóc, tiếng thút thít nhỏ như mèo con bỗng chốc biến thành tiếng gào khóc nức nở.
Giọng khóc yếu ớt đột nhiên khuếch đại, giữa con phố lạnh lẽo này vẫn mang theo sự đáng thương.
Đây là lần đầu tiên Fred Keith gặp phải tình huống này.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc từ từ chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô vào trong vòng ngực ấm áp và rộng lớn của mình.
Trước khi ngất đi, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm nhận được sự ấm áp thoải mái và một giọng nói khiến cô vô cùng an tâm: "Mọi thứ sẽ ổn thôi, cục cưng."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
❗️LƯU Ý CỦA TÁC GIẢ CHỨ KHÔNG PHẢI CỦA EDITOR❗️
- Nam chính là kiểu nhân vật tâm lý u tối và điên loạn. (Từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc lớn, đấu tranh giành quyền lực, cuối cùng trở thành người đứng đầu gia tộc.)
- Nữ chính vốn xuất thân từ một gia tộc giàu có, nhưng cha mẹ qua đời do tai nạn, tài sản bị họ hàng cướp đoạt, cuối cùng cô phải lưu lạc sang Đức để tìm cách sinh sống.
- Nữ chính là một cô gái dịu dàng!
- Nữ chính là một cô gái dịu dàng!
- Nữ chính là một cô gái dịu dàng!
Chuyện quan trọng phải nhắc 3 lần.
- Nam chính có bệnh, là một kẻ điên loạn.
- Nhìn thấy những điều không thích, có thể rời đi ngay lập tức, không cần phải thể hiện sự thiếu văn minh của mình. Cảm ơn.
- Điều quan trọng là không có chi tiết nào về việc cô trốn thoát khỏi hắn.
- Nếu không thích nhân vật có thể mắng tôi, đừng mắng nam chính và nữ chính, cảm ơn.
- Đây là một tiểu thuyết bá đạo với bối cảnh ở Đức, tác giả là một người thiếu học vấn, không nên liên hệ với đời thực. Nếu có điều gì gây xúc phạm, đó là lỗi của tác giả, xin lỗi trước.
- Cũng không cần phải lo lắng về việc các cặp đôi trong truyện, nếu có sai sót thì cũng đừng trở thành một chú hề và để lại những nhận xét tự cho mình là đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro