Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Chiếc áo sơ mi ấy, Phác Xán Liệt vốn cũng không cần Châu Huyền đền.

Sau đó , hai người ngồi trong quán cà phê, Phác Xán Liệt chậm rãi nói, " Buổi tối đó rất xin lỗi , nghe nói điện thoại của em bị vỡ, tôi có quen với bạn em, đưa điện thoại cho cậu ấy sửa, chi phí tôi sẽ lo."

Lúc anh cười lên rất đẹp.

Châu Huyền thầm nghĩ để ông chủ lớn đền thế sao được , lần tới phát nhiều tiền nhuận bút hơn một tí , hoặc tài trợ chuyến du lịch của mình cũng được.Có điều đấy là cô nói thầm trong lòng.

Cô cười cười, " Chỉ là tai nạn thôi mà, với lại điện thoại di động của em vẫn có thể dùng tiếp."

Trong quán đang phát một tình khúc dương cầm nhẹ nhàng, Châu Huyền mua sách xong thường đến đây uống cà phê.

Phác Xán Liệt nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt anh liếc từ khuôn mặt cô sang cuốn sách cô cầm, mấy cuốn vừa dày vừa nặng là về Tây Tạng, " Chuẩn bị đi Tây Tạng du lịch sao?"

Cô gật đầu một cái.

"Khi nào đi?" - " Khoảng trung tuần tháng 7"

"Theo nhóm?" - Anh thuận miệng hỏi.

"Không " Cô trả lời." chưa biết nữa" . Mấy ngày trước cô vừa đổi một cái ống kính, giờ tiền bạc đang eo hẹp. Năm trước cô làm thêm ở tòa soạn của Biện Bạch Hiền, năm nay anh ta định ăn máng khác , cô thì vẫn chưa tìm được chỗ mới.

Mặc dù thân là một người viết bản thảo, nhưng cô không viết bản thảo vì tiền nhuận bút , cho dù Bạch Hiền khóc lóc nài nỉ cũng không.

Như câu nói: Có tiền chưa chắc đã mua được.

Biện Bạch Hiền quen biết cô 5 năm, mới biết mình kì thực không hiểu cô.

Phác Xán Liệt sờ sờ chóp mũi, " Một cô gái đi du lịch một mình, em không sợ nguy hiểm sao?"

" Không sợ" Ánh mắt cô rạng ngời, có một loại kiên trì, anh hơi ngẩn ra.

" Khó trách Bạch Hiền hết sức đề cử em với tôi, Châu Huyền." Anh gọi tên cô bằng 1 loại âm thanh dịu dàng như nước làm trái tim cô rung lên, " Tôi đã xem bản thảo trước đây của em, phong cách của em rất hợp với Đồ Trung, không biết em có hứng thú gia nhập công ti tôi?"

Cô  cầm cái muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê, che giấu sự luống cuống của mình, trong lòng thì suy nghĩ làm sao để cự tuyệt đề nghị này.Lúc này điện thoại của cô reo lên , " Xin lỗi em đi nhận điện thoại" Rồi nhìn tên trên màn hình.

" Anh___" Cô đứng lên đi về phía hành lang.

Từ Chung Nhân hỏi, " Sắp nghỉ hè chưa, ba mẹ rất nhớ em, năm nay về đây nhé?"

Châu Huyền trầm mặc một chút, "Chắc là không. Anh biết mà, ý định năm nay đi Tây Tạng của em đã từ lâu rồi. Chắc là em đợi cuối năm xum họp với mọi người thôi."

Từ Chung Nhân ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, giọng trầm trầm, " Tháng chín chắc anh về nước một chuyến. Có gì thì gọi điện cho anh, đừng chạy lung tung. Đừng có như lần trước, ngay cả mặt em anh cũng chẳng được nhìn."

" Biết rồi em nhất định đợi đại giá của anh" Biết anh trai sắp càm ràm, cô chen lời rồi cúp luôn điện thoại. Đi về chỗ ngồi.

Ánh mắt Phác Xán Liệt rơi vào điện thoại của cô, vết rạn trên màn hình rất rõ, mặt anh khẽ nhăn lên

" Nếu em có thời gian, tôi đưa em đi đổi màn hình điện thoại. Trách nhiệm của tôi nhất định tôi sẽ đảm đương"

Cô ngạc nhiên, " Không cần vậy đâu Phác tổng, chỉ là tai nạn thôi."

Anh yên lặng một khoảng ngắn như là đang suy nghĩ điều gì. Và cuối cùng điện thoại cũng không sửa được vì có người gọi điện kêu anh về.

Châu Huyền ngồi uống cà phê một lát, không lâu lại có cuộc điện thoại gọi đến , " Châu Huyền,tôi xin cô, viết bản thảo đi, phải đến nửa năm cô không viết rồi."

" Chờ tôi đi Tây Tạng về hẵng nói" cô trả lời .

Vừa nghe cô nói xong, rốt cuộc người kia thở phào nhẹ nhõm . Cô đồng ý sẽ có bản thảo rồi.

________________

Mấy ngày sau, Châu Huyền đi xem hòm thư nhà mình, thấy có 6, 7 tấm bưu thiếp. Cô mở ra xem từng cái một.

Những người này đều là khi đi du lịch mà cô quen được, mọi người cho nhau địa chỉ, 3 năm qua vẫn liên lạc qua bưu thiếp. Cô xem hết một lượt, thấy có 1 tờ hẳn không phải là gửi cô.

Tên người nhận ' Xán Liệt'. Cô giật mình, chẳng lẽ là anh?

Nhìn lại địa chỉ,  phòng 602, là tầng trên.

Cô cầm cả vào trong nhà, cất đồ xong rồi mới lên lầu gõ cửa phòng anh, không có ai mở cửa. Cũng phải, hôm nay là ngày đi làm mà.

Nửa tháng rồi cô không về, phải mất 3h mới dọn dẹp xong cả căn hộ. Đến tận 7h mới xong xuôi. Không còn hơi sức gì nữa rồi, trong tủ lạnh vẫn còn bột mì dư lại lần trước, cô định bụng sẽ làm 1 tô mì trứng gà.

Nước sôi lăn tăn, vừa định đập trứng gà cho vào thì điện thoại đổ chuông inh ỏi. Cô nhận máy, " Châu Huyền , tớ sống mệt mỏi quá rồi..."

Trong nháy mắt tế bào toàn thân cô đều lạnh lẽo, " Duẫn Nhi , cậu ở đâu?"

" Ha ha, ở ngay trên lầu thôi."

Châu Huyền nóng nảy, dép cũng không kịp đổi, " Tớ đến ngay với cậu đây." Nghe giọng cô ấy, Châu Huyền có cảm giác không đúng.

Vào thang máy, cúp điện thoại, kiên nhẫn chờ thang máy qua từng tầng một, cửa vừa mở liền phi ra ngoài, suýt nữa va vào người đang muốn vào thang máy.

" Châu Huyền..."

Cô không nghĩ đến lại là anh, nhưng bây giờ cô không định nói chuyện với anh, " Xin lỗi, bây giờ em có việc gấp" , rồi bước nhanh đi.

Phác Xán Liệt sải bước theo sau.

Cô muốn lên tầng 16, tầng cao nhất. Vừa cố gọi điện thoại của Duẫn Nhi, vừa chờ thang máy. Duẫn Nhi không nhận điện thoại, vừa lúc Phác Xán Liệt đuổi tới.

" Xảy ra chuyện gì" Con ngươi anh khóa chặt trên người cô, sâu trong ánh mắt ẩn chứa điều gì đó không nói thành lời.

" Bạn em xảy ra chút chuyện." Cô không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm con số trên thang máy.

Cuối cùng cũng đến tầng cao nhất,Châu Huyền vừa mới đi ra khỏi thang máy, tay liền bị kéo lại, " Tôi ở ngay đây, có chuyện gì thì gọi tôi." Tay anh có nhiệt độ ấm áp, cảm giác như có dòng nước ấm trên người cô.

" Được  ." Cô nói.

Bầu trời đêm đầy sao, tối nay gió hơn lớn.

" Duẫn Nhi__" Châu Huyền khẽ gọi, giọng căng thẳng.

Lâm Duẫn Nhi ngồi trên sân thượng đung đưa đôi chân.Châu Huyền nhìn thấy cảnh này, cả người như thắt lại.

" Duẫn Nhi, cậu đang ngắm sao à? Tớ ngắm với cậu nhé."

" Châu Huyền, cậu đừng đến đây." Duẫn Nhi động động cơ thể.

Ngay lúc cô định đến gần, cơ thể Duẫn Nhi đã nghiêng ra ngoài, " Được, tớ không tới."

Duẫn Nhi chợt cười, vừa cười vừa khóc, " Châu Huyền, tớ mệt quá, mệt quá rồi___"

Châu Huyền thấy bên cạnh cô có mấy vỏ chai rượu, cô chớp chớp mắt, " Duẫn Nhi, mới rồi dưới lầu tớ thấy Thế Huân, anh ta đang tìm cậu, có vẻ rất gấp gáp , có phải anh ta chọc cậu tức giận không?"

" Châu Huyền, cậu lừa tới. Ha ha, anh ấy làm sao tìm đến đây được chứ?" Duẫn Nhi một tay che miệng, đôi mắt đầy nỗi buồn.

Châu Huyền tiến về phía trước.

" Cậu đừng đến đây!" Duẫn Nhi đột nhiên quát lên.

" Duẫn Nhi, cậu xuống đây đi." Cô tiến lên 1 bước .

" Tớ không xuống" Cô ấy vẫn khóc, " Anh ấy không cần tớ nữa rồi, anh ấy lại cùng bạn thân nhất của tớ cơ chứ, làm sao cô ta dám đối xử như thế với tớ như thế, sao anh ấy lại yêu cô ta. "

Duẫn Nhi bi thương tự hỏi, " Châu Huyền, cậu là người viết truyện, cậu thấy đem chuyện của tớ viết thành tiểu thuyết thì có được không?"

Châu Huyền không dám đến quá gần, tránh kích thích cô ấy. Thoáng thấy Phác Xán Liệt đi từ phía sau cô ấy, anh ra dấu tay với cô.

Châu Huyền nuốt nước miếng một cái, " cậu có nghĩ ,cậu nhảy xuống rồi,ba mẹ cậu sẽ thế nào chưa?" cô nhắm mắt lại," Chết rồi có giải quyết được gì đâu."

" Mạng sống của cậu là ba mẹ cậu ban cho, cậu không có quyền từ bỏ dễ dàng như thế. Nhảy xuống chỉ có một kết cục là chết" Châu Huyền từ từ vươn tay, " Đưa tay cho tớ, còn có nhiều con đường mà,chỉ cần còn sống là sẽ có hi vọng."

" Không!' Duẫn Nhi điên cuồng hét lên " Tớ muốn anh ta phải hối hận"

" Duẫn Nhi"

Duẫn Nhi nhắm mắt, cơ thể đã rơi ra chỗ đang ngồi.

Phác Xán Liệt đã nhanh chóng chạy tới, bắt lấy một cánh tay của Duẫn Nhi, hai chân Châu Huyền run lên,tiến đến nắm lấy cánh tay còn lại.

" Duẫn Nhi,cậu thật ngu xuẩn."

Cơ thể Duẫn Nhi lơ lửng, đung đưa trong không khí.

Phác Xán Liệt cùng Châu Huyền hợp sức kéo cô lên,cô ấy vô lực,ngồi bệt trên mặt sân.

Châu Huyền tiến đến, " Có sao không?"

Duẫn Nhi lặng im không nói gì,không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng.3 người im lặng. Hồi lâu, Châu Huyền mới nói với Xán Liệt ," Cám ơn anh"

Anh gật đầu một cái, " Đi xử lí vết thương trước"

Cô đỡ Duẫn Nhi xuống lầu.

" Tôi đi lấy xe" Phác Xán Liệt nói.

Dọc đường im lặng, cô nhìn anh, ánh mắt Châu Huyền hoảng sốt vì thấy trên tay anh có một vệt máu, " Anh bị thương?"

" không sao đâu" lúc kéo Duẫn Nhi lên tay anh đã bị cào rách.

Đến bệnh viện, sau 1 phen kiểm tra, bác sĩ truyền cho Duẫn Nhi một chai nước, cô liền ngủ.

Châu Huyền đi ra khỏi phòng bệnh, chắc vì đang là buổi tối, hành lang bệnh viện có vẻ vắng lặng. Phác Xán Liệt dựa lưng vào vách tường, vẻ mặt lạnh nhạt,bóng anh kéo dài trên nền đất, Châu Huyền biết anh đã đứng đây lâu.

Thấy cô đi ra , anh bèn tiến đến gần, cô nhanh chóng điều chỉnh nét mặt,hít một hơi sâu , " Phác tổng,hôm nay thật sự rất cám ơn anh."

" Cô ấy thế nào rồi?"

" Vừa ngủ rồi."

Ánh mắt anh chuyển qua cổ tay cô," Để bác sĩ khám cổ tay em một chút."

Châu Huyền kinh ngạc, không biết vì sao anh nhìn ra được, hai người cùng đi xử lí vết thương trên tay.

Cô giật giật cổ tay, bác sĩ nói tay cô hơi bị trật ,trong vòng 1 tuần không được xách vật nặng, chú ý nghỉ ngơi, còn dán lên trên mấy miếng thuốc dán.

Vết thương của anh được trừ độc bằng cồn I'ốt, Châu Huyền áy náy nói, " Phác tổng, thật ngại quá, đã làm anh bị thương rồi."

" em đâu phải nhân viên của tôi, không cần gọi là Phác tổng đâu, gọi tên là được rồi."Ánh mắt anh nhìn cô trong suốt.

Cô khẽ mỉm cười, " Phác sư huynh , em nghĩ nếu gọi anh bằng tên có lẽ không được lễ phép cho lắm"

Anh yên lặng nhìn cô, ôn hòa nói: " tùy em vậy"

Chỉ lát sau, ba mẹ Duẫn Nhi chạy tới , Châu Huyền nói với họ rằng Duẫn Nhi do thi trượt nên uống ít rượu . Họ không nghĩ ngợi nhiều, vừa tức vừa đau lòng.

" Châu Huyền,các cháu mau về nghỉ đi, hôm nào vào nhà bác ăn cơm."

Cô gật đầu 1 cái và đi về cùng Xán Liệt.

________

Phác Xán Liệt dừng xe, 2 người cùng nhau đi xuống, vào trong thang máy, cô nhấn tầng 5 còn anh nhấn tầng 6.Sau giây phút im lặng ngắn ngủi,thang máy mở ra.

" Em về trước nhé." cô ngước nhìn anh nói.

" Nghỉ ngơi cho tốt."

Châu Huyền đứng trên ban công , gió từ ngoài thổi vào. Cô nắm tấm bưu thiếp trong tay, mất hồn nhìn về phương xa.

Buổi tối, cô mơ 1 giấc mơ. Trong bóng đêm, cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì, có 1 bóng người  quen thuộc đứng bên cửa sổ nơi ngược sáng, cô muốn nói chuyện nhưng không làm sao cất tiếng được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro