Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 21

Can Xun / Can Xun Wen / Nói chuyện với mặt trăng Chương 21: Xin chào, tôi là Channie


Park Chanyeol và Oh Sehun cùng nhau ngồi trên ghế sô pha của biệt thự, không gian trong phòng tràn ngập ấm áp ngọt ngào . Oh Sehun phàn nàn với Park Chanyeol về việc anh không nên đến Mỹ mà không nói một lời, và không thèm trả lời tin nhắn của cậu.

“Nếu như hôm đó trước khi anh đi Mỹ, anh không đến tìm em ở dưới lầu kí túc xá, nếu em không xuống tìm anh thì anh có dẫn em đến gặp mẹ anh không ?” Oh Sehun đột nhiên hỏi. Park Chanyeol suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra, xe của anh đã đậu ở đó nhiều ngày rồi, anh không biết tại sao, anh chỉ băn khoăn không biết anh có cơ hội nhìn thấy em từ xa không. Em hỏi anh,  em đến bên cạnh anh, hỏi anh vì sao lại làm vậy . Anh không có thời gian để giải thích cho em cẩn thận vì anh sắp đi Mỹ. Hôm đó anh thấy em ở dưới nhà, và anh chợt nghĩ, nếu anh không làm thế. Nếu anh không nói cho mẹ biết anh sợ sau này anh sẽ không có cơ hội nữa. Anh muốn giới thiệu em với mẹ. Anh chỉ muốn nói cho mẹ biết những vết thương và sự yếu đuối trước kia mà anh giấu kỹ thật lâu bây giờ đã có thể thành thật nói với em .  "

Oh Sehun thả lỏng cơ thể, mềm mại tựa vào cánh tay Park Chanyeol, lấy ngón tay vòng qua nhẫn điện thoại nói:" Anh trai anh nói anh sợ lại mất đi người anh yêu nhất . Nhưng anh nghĩ là em không sợ mất đi người em yêu sao? Mà  nguyên nhân sâu xa của lỗi sợ đó là do bản thân anh nghĩ mẹ anh mất đi do mẹ phải chăm sóc anh ,vì anh mà mẹ đã phải làm việc vất vả nên mới chết sớm ,anh nghĩ là do anh đến chuyển đến Park gia nên anh trai của anh cần phải thích nghi với anh, và linh hồn của mẹ anh ấy không thể yên bình. Ngay cả cái chết của cha anh, anh đang nghĩ về điều đó nhưng Liệu nó có liên quan gì đến anh không? Và em, anh nghĩ rằng anh đã kéo em vào cuộc sống của anh . Trên thực tế, ngay cả khi không có thông báo về việc tập đoàn Park gia thu mua thành công công ty đối thủ, em vẫn không tin anh sẽ trốn ở Hoa Kỳ mãi mãi.

Đúng vậy, anh sẽ trở lại dù sớm hay muộn. Những người anh quan tâm đều ở đây, và anh chỉ cần nhìn thấy mọi người sống tốt là cảm thấy thoải mái. " " Còn em thì sao? " Park Chanyeol hỏi, đưa tay trái ra vuốt ve gáy của Oh Sehun . Oh Sehun biết rằng Park Chanyeol muốn biết tại sao cậu lại xác định tình cảm của mình với anh. Oh Sehun giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, nghiêm túc trả lời: "Tôi rất thích Yoda trong Chiến tranh giữa các vì sao. Anh ta có thể lực rất tốt và tuổi thọ cao. Đôi tai của anh rất nhọn, rất giống Yoda." Park Chanyeol cười bất lực.

Oh Sehun bật điện thoại đăng nhập tài khoản Ins, chỉ vào màn hình nói với Park Chanyeol: " Em sẽ cho anh biết tài khoản của em . Anh có thể xem tin tức mới nhất của em tại đây."

Oh Sehun lần lượt lật các ảnh trên Instagram của mình lên cho Park Chanyeol xem, “Thế còn?” Oh Sehun  cười ranh mãnh. " Em nghĩ sẽ rất khó có người hâm mộ nhận ra, Nếu họ không chú ý, họ có thể không nhận ra em." Những bức ảnh Oh Sehun chụp về cơ bản không có khuôn mặt, hoặc mọi người đứng xa trong cảnh đầy màn hình.

Oh Sehun trừng mắt nhìn anh, sau đó cho anh xem ảnh sân khấu do fan chụp cho anh “Không có lỗ để chui thì cố thể đội quần được không ?” Park Chanyeol bình luận.

Oh Sehun cho anh xem lại bức ảnh do fan chụp, lần này Park Chanyeol có vẻ rất coi trọng nó. Trong mỗi bức ảnh, màu tóc của Oh Sehun đều khác nhau  có màu đỏ, xanh lá cây, hồng, hạt dẻ, bạc và thậm chí cả đầu cầu vồng khi cậu mới ra mắt. Có rất nhiều màu sắc. “Anh nghĩ màu tóc nào là đẹp nhất?” Oh Sehun trông đầy mong đợi. Chanyeol xoa mái tóc đen trên đầu Oh Sehun , dừng lại và nói: "Anh nghĩ ... đầu em có mùi hôi ... hay là bất tiện để gội đầu vì chấn thương ở đầu?"

Oh Sehun bật ra khỏi các ghế sô pha, " này Park Chanyeol, sao em không phát hiện ra anh lại xấu xa như vậy?" Park Chanyeol nhìn Oh Sehun với vẻ mặt bình tĩnh và đáp: "Bởi vì anh đẹp trai và giàu có." “Anh BaekHyun cũng đẹp trai và giàu có, tại sao lại không giống anh?” Oh Sehun nhướng mày phản bác. "Bởi vì anh không đẹp trai và cũng không giàu có. Ngoài ra tại sao em không gọi anh là Chanyeol?" Park Chanyeol nắm tay Oh Sehun rồi lại để cậu ngồi bên cạnh mình. Oh Sehun  nghiêm túc, nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, " Em không muốn gọi anh là Chanyeol, em muốn đặt cho anh một cái tên Chanyeol ... Chanyeol ... Chanri ... Channi ... Hahahahaha, em có nên gọi anh là Channier không? ” Oh Sehun phấn khích giơ chân lên và đá vào không khí vài lần, rõ ràng là hài lòng với cái tên mà cậu đã nghĩ ra. Park Chanyeol cảm thấy vừa tức giận vừa  buồn cười, anh nhìn Oh Sehun với ánh mắt trìu mến, anh thấy Oh Sehun bây giờ trông như một đứa trẻ trước mặt mình.

Park Chanyeol đưa Oh Sehun về ký túc xá, trước khi xuống xe, Oh Sehun hỏi: “Anh có nghĩ đến em khi một mình đến Mỹ không?” Park Chanyeol không trả lời, nhưng Oh Sehun tiếp tục, “Anh  Không trả lời nhiều tin nhắn như vậy em cho là anh chưa nghĩ đến. " Tuy nhiên, vẻ mặt của Oh Sehun không hề tức giận, ngược lại còn cúi đầu cười nói:" Ngày mai em sẽ được nghỉ ngơi, em muốn đến Chuncheon để ăn gà rán. " Trái tim của Park Chanyeol như sắp tan ra rồi, vẻ hoảng sợ, dịu dàng, năng động, nghịch ngợm và nhút nhát của Oh Sehun lúc này dường như làm cho Chanyeol cảm thấy ngọt ngào không gì bằng.

Sau khi Oh Sehun đi tắm xong ra ngoài, cậ  nhìn thấy hơn 30 tin nhắn văn bản trên điện thoại di động của mình.

"Đây là những gì anh nghĩ về em đầu tiên."
"Đây là lần thứ hai anh nghĩ về em."
"Đây là lần thứ ba anh nghĩ về em."
......
......
"Đây là lần thứ ba mươi lăm anh nghĩ về em . "

Oh Sehun cảm thấy buồn cười và trả lời Park chanyeol," Anh đã không trả lời tin nhắn của em trước giờ thực hiện bồi thường? Đã quá muộn !! "

" Những tin nhắn này được gửi cho em khi anh còn ở Hoa Kỳ. Nó luôn ở trong hộp thư nháp. ”

Park Chanyeol lái xe đến ký túc xá của Oh Sehun vào ngày hôm sau, Oh Sehun vừa đi bộ về từ một cửa hàng thú cưng gần đó, trên tay ôm một chú cún con màu trắng. Khi đến gần Park Chanyeol, Oh Sehun chợt nhớ ra Kim Junmyeon đã nói rằng sau cái chết của con chó của anh ấy, Park Chanyeol sẽ bỏ đi mỗi khi anh nhìn thấy một con vật. Tuy nhiên, Park Chanyeol vẫn mỉm cười chào hỏi và đưa tay ra chạm vào chú chó trong vòng tay của Oh Sehun .

"Em nuôi nó hả? Đáng yêu quá mà, sao lại đáng yêu vậy", Park Chanyeol cười đến mức lộ ra mấy chiếc răng cửa. "Bởi vì nó giống em, nó được gọi là Vivi", Oh Sehun ngập ngừng đưa Vivi cho Park Chanyeol, nhưng Park Chanyeol đã đón lấy và ôm vivi vào lòng không chút do dự.

"Anh trai anh trước đây có nuôi một con chó, khi anh được đưa về nhà họ Park, anh ấy rất ghét anh, nhưng con chó của anh ấy có vẻ rất thích anh. Một lần anh ấy không có nhà, anh đã dắt con chó của anh ấy ra sân để đi Chơi  Bóng. Chơi chưa được bao lâu, anh chợt thấy bóng anh trai mình trong khung cửa sổ kiểu Pháp. Anh ấy đứng đằng sau nhìn bọn anh với nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt, "Park Chanyeol vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Vivi. “Anh trai anh nói sau khi con chó của anh ấy chết, anh sẽ không được thân thiết với thú cưng của mình nữa.” Oh Sehun nhìn Park Chanyeol đang không kháng cự lại Vivi, có chút khó hiểu. Park Chanyeol ngẩng đầu cười với Oh Sehun rồi giải thích: "Thật ra thì anh cũng có chút dị ứng với lông thú cưng, nhưng lúc đó Anh trai anh không biết chuyện này." . " "Vậy thì đừng ôm Vivi, còn nghiêm trọng hơn là Vi vi rụng lông", Oh Sehun ôm Vivi vào lòng. Nhìn thấy vẻ lo lắng của Oh Sehun, Park Chanyeol nói đùa, "Em không phải là thuốc của anh sao?"

Oh Sehun đưa Vivi trở lại ký túc xá và lấy túi giấy xuống tầng dưới. Trong xe, Park Chanyeol liếc nhìn túi giấy hình như có đựng một hộp quà, không khỏi hỏi: “Khi nào thì trả quà cho anh?” Oh Sehun dường như đang chờ Park Chanyeol hỏi chuyện này, và mỉm cười và lấy hộp quà trong túi giấy ra mở ra, trông đó chứa rất nhiều món quà . "Những thứ này đều được em lựa chọn kỹ càng, anh nên trân trọng. Anh  thấy đấy, đây là nước súc miệng , anh  thường xuyên đi công tác mang theo chai lớn thật bất tiện. Chai nhỏ được chọn đặc biệt cho anh . Đây là tăm bông , anh rất thích sạch sẽ lên máy bay có thể lấy ra bất cứ lúc nào. Còn cái này thì tốt hơn, bạn thường xuyên lái xe, đeo găng tay này thì tay sẽ không bị đau. " Park Chanyeol cứ nhìn chằm chằm vào đó, Oh Sehun rõ ràng đang cầm một đôi găng tay lao động không biết cậu mua ở đâu, nhìn nó với vẻ suy tư. “Anh đang nghĩ em rất quan tâm sao anh sao ?” Oh Sehun cố ý hỏi, mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Park Chanyeol nhưng cậu không dám nói thẳng. Dù cảm thấy quà ngớ ngẩn nhưng Park Chanyeol vẫn rất cẩn thận xếp từng món quà vào hộp, dù sao thì đó cũng là món quà đầu tiên mà Sehun tặng cho anh . Lúc này, Oh Sehun từ trong túi giấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ khác, mở ra là một chiếc đồng hồ nam màu vàng, đưa cho Park Chanyeol. "Khi còn là thực tập sinh, em và Jongin đã thảo luận về việc sẽ mua gì để tự thưởng cho bản thân nếu được ra mắt. Jongin nói rằng cậu ấy sẽ ăn hết gà rán ở Seoul. Em  nói rằng tôi sẽ mua một chiếc Rolex. Đó là dấu hiệu của một người thành công. Em đã suy nghĩ về việc tặng anh thứ gì đó. Khi em đang tham dự lễ khai trương cửa hàng ở Nhật Bản, em đã nhìn thấy chiếc đồng hồ này ở đó và em nhớ lại những câu chuyện mà em đã nói với Jongin trước đây. Em biết anh không thiếu những thứ này, em tặng anh thứ này để anh biết em rất vui vì em có thể ra mắt với tư cách là một nghệ sĩ, nếu không em có thể không có cơ hội biết đến anh . "

Vào ngày thứ hai sau khi trở về từ Chuncheon, Oh Sehun đã vội vã đến sân bay sớm vì cậu sẽ đến Mỹ để tham gia Liên hoan âm nhạc châu Á. Trong phòng chờ, Oh Sehun lấy điện thoại di động ra để đăng nhập vào tài khoản Ins, cậu sẽ thường xuyên kiểm tra các bình luận của người hâm mộ ở đó. Đột nhiên, một ID hiện ra trong tầm mắt cậu . Oh Sehun đã kiểm tra nó một cách cẩn thận và ID này đã thích cho hầu hết các bài đăng mà cậu đã đăng trước đó. Trong bài đăng đầu tiên, Oh Sehun  đã giới thiệu bản thân và nói: "Xin chào mọi người, tôi là Oh Sehun của 94 Line", và ID để lại lời nhắn "Xin chào, tôi là Channier". Có một bức ảnh chụp Oh Sehun ngồi thiền trên ghế sofa. Người hâm mộ đã để lại lời nhắn bên dưới để hỏi xem anh ấy đang nhớ ai. 'Channier' trả lời: "Là tôi." Một bức ảnh khác được chụp bởi Oh Sehun đang đứng trong hành lang toàn kính. Người hâm mộ hỏi ai đã chụp bức ảnh đó và 'Chanier' trả lời: "Là tôi." Oh Sehun bật cười, bức ảnh trong phòng trưng bày bằng kính là do Park Chanyeol chụp ở quán cà phê nơi cậu đã đến khi đến Chuncheon vào ngày hôm trước.





Sau khi đoán được danh tính thật của ID, Oh Sehun đã đăng một tin nhắn mới, đó là một bức ảnh Oh Sehun đứng dưới gốc cây điều ước Tangyan, cậu  đứng quay lưng lại và vẽ một vòng tròn trên tuyết bên cạnh. ngay sau khi bài viết được đăng nên người hâm mộ đã để lại lời nhắn hỏi: "Vòng tròn trên mặt đất còn lại dành cho ai?" Chỉ sau vài giây, Oh Sehun đã nhìn thấy câu  'Channier'  trả lời, "Là tôi".

Sau khi quay MV trên núi tuyết Tangyeon, vào đêm trước khi trở về Seoul, Oh Sehun đã cùng người đại diện của mình đi xem Cây điều ước một lần nữa. Câu chuyện thấm thía về chính cái cây và những lời cậu nghe được dưới gốc cây đã khiến cậu bị cây cuốn hút. Oh Sehun nhìn dưới gốc cây rất lâu, và nhớ rằng Buyn Baekhyun đã nói rằng những dải ruy băng đỏ buộc trên cây đều hướng về người anh yêu nhất. Oh Sehun tò mò nhìn những dòng chữ trên dải băng khi cậu đi quanh cái cây, có vẻ như chúng thực sự là như vậy, và mỗi dòng chữ đều được viết với nội dung nhớ người yêu của anh.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy một dải băng có dòng chữ: "Tôi đã đến nơi tôi muốn đến, và gặp được người tôi muốn gặp-Park Chanyeol". Khóe miệng Oh Sehun nhếch lên, đúng như dự đoán của cậu, sở dĩ Park Chanyeol xuất hiện trên ngọn núi tuyết phủ là vì muốn nhìn thấy cậu. Oh Sehun đã vẽ một vòng tròn trên tuyết ngay dưới dải ruy băng, nhờ người đại diện chụp ảnh cho mình và đứng bên cạnh vòng tròn.

“Trong tương lai, tôi cũng sẽ đưa người tôi thích đến đây và để anh ấy đứng trong vòng tròn này ,” Oh Sehun cười nói với người đại diện. Chỉ có bản thân cậu mới biết rằng đó không phải là một trò đùa, giống như những lời viết trên ruy băng, những lời nói là chân thành.

Vào Instagran của anh nhà tìm được mấy bức ảnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanhun