TG1: Rối gỗ (1)
"Ngày mai là ngày khai giảng chính thức, mau chóng dọn dẹp những đồ cũ của con và đối mặt với cuộc sống năm lớp 12 bằng một diện mạo mới đi."
Dịch Lâm ra lệnh cho Dịch Thời Lục.
Dịch Thời Lục bắt đầu dọn dẹp những chiếc hòm chứa đồ cũ mà cậu không để ý từ lâu trong phòng. Những hòm đồ này đã lâu ngày bị bám bụi, thường được cất giữ trong tủ nên cũng không tránh khỏi việc có một lớp bụi mỏng. Dịch Lâm thấy vậy liền dùng cây chổi lông gà quét bụi: "Bên trong đựng những thứ gì vậy, chắc đã nhiều năm rồi không mở ra phải không?"
Dịch Thời Lục mở hòm, đồng thời nói: "Chính con cũng quên mất."
Hòm đồ không khóa nên bên trong không phải đồ quý giá gì. Chiếc hòm được mở ra dễ dàng, lộ ra vài món đồ chơi lúc còn nhỏ của cậu: một đống thú nhồi bông, một con cá mập cắn tay, một vài mảnh Lego rải rác và còn có một con rối gỗ cũ.
Ánh mắt của Dịch Lâm bị thu hút bởi con rối gỗ cũ này. Cô nghiêng người về phía trước rồi hỏi: "Cái này là gì vậy? Con mua nó lúc nào? Sao mẹ lại không nhớ thế?"
Dịch Lâm không nhớ, nhưng Dịch Thời Lục vẫn nhớ rõ. Lúc ấy cậu tám tuổi, Dịch Lâm vừa mới ly hôn. Cuộc sống của bọn họ, một cô nhi và một quả phụ, quả thật không tốt lắm. Dịch Lâm muốn mua cho cậu một món quà sinh nhật, nhưng túi tiền eo hẹp nên chỉ có thể dẫn cậu đi chợ đồ cũ, hy vọng tìm được một món đồ tốt.
Con rối này lúc đó được xếp chồng lên nhau với một đống đồ chơi đã qua sử dụng, dù đã rất cũ, nhìn chung không có gì đặc biệt, nhưng lại lôi cuốn một cách kì lạ, Dịch Thời Lục đã chọn nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dịch Lâm ban đầu không cho mua nó, cô nói những món đồ chơi khác trông đẹp hơn con rối gỗ, thế mà không hiểu sao Dịch Thời Lục lại cứ bất giác thích cái này. Cuối cùng Dịch Lâm không thể lay chuyển con mình nên đành mua nó với giá hai mươi nhân dân tệ. (= 69.934,52 đồng, ≈ 70 nghìn)
Trên cơ thể con rối gỗ có rất nhiều vết cắt và vết trầy xước từ chủ cũ trước đó, có vẻ như những người chủ trước đây đã không đối xử tốt với nó, vết cắt trải dài khắp cơ thể vẫn còn rõ ràng, mặc dù đã sở hữu nó nhưng lại không giữ gìn cẩn thận, thật là đáng thương.
Sau khi mua nó về nhà, Dịch Thời Lục đã cẩn thận chăm sóc nó chu đáo một thời gian. Sau này Dịch Lâm ngày càng bận rộn hơn nên đã đóng gói Dịch Thời Lục và gửi cho ông bà ngoại chăm. Con rối này không được mang theo, vì vậy lâu ngày không nhìn thấy nên cậu đã quên nó. Dịch Thời Lục cũng không còn là đứa trẻ nữa, cũng không còn hứng thú với mấy món đồ chơi này. Thế nên Dịch Lâm đã cho chúng vào hòm và cất trong tủ.
Khi nhìn thấy lại nó sau ngần ấy năm, Dịch Thời Lục không còn cảm thấy hào hứng như lần đầu tìm thấy nó ở chợ đồ cũ. Cảm giác trong lòng cũng chỉ là một chút hoài niệm về tuổi thơ của mình mà thôi, rồi sẽ sớm nguôi ngoai. Cậu đang là học sinh lớp 12, còn chưa đến cái tuổi nhung nhớ quá mức tuổi thơ.
"Mẹ dọn bỏ vào hộp quyên góp ở lối vào khu dân cư đi, con không cần những thứ này nữa."
Dịch Lâm nói: "Một số món quá cũ rồi, mẹ không thể đem quyên góp được, mẹ sẽ chọn vài món, còn lại thì vứt đi."
Cô lấy con rối gỗ và vài con thú nhồi bông ra: "Những thứ này không nên quyên góp, thôi thì vứt vậy."
"Vâng ạ."
Dịch Thời Lục thuận tay ném chúng vào túi rác màu đen. Khuôn mặt của con rối gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, đôi mắt sâu thẳm lõm xuống, con ngươi đen như viên ngọc quý lại giống như vực sâu không thấy đáy. Khi rơi vào túi rác đen, đôi mắt của nó như đang nhìn Dịch Thời Lục.
Nhưng không ai để ý.
Sau khi dọn dẹp xong, Dịch Thời Lục xách mấy cái túi rác đi xuống lầu. Đèn cầu thang kích hoạt bằng giọng nói kiểu cũ không hoạt động tốt lắm, may mà mới chạng vạng nên cũng không quá tối, ánh sáng từ cửa sổ hành lang cũng chỉ đủ để nhìn thấy rõ các bậc thang dưới chân. Bức tường hành lang không còn trắng như trước nữa, lớp tường bao đã bong tróc suốt năm tháng khiến người ta có thể thấy rõ những dải gạch bên trong xếp chồng lên nhau, lớp này chồng lên lớp kia.
Xuống dưới lầu không xa là một thùng rác màu xanh lá. Dịch Thời Lục vung tay một cách hào hứng, mấy túi rác rơi trúng vào thùng rác.
"Ba điểm!"
Cậu trai mười tám tuổi thích tự giải trí bằng những trò tiêu khiển nhỏ này.
Âm thanh của hệ thống vang lên: Tuyệt lắm, mới bắt đầu mà đã ném mục tiêu vào thùng rác rồi. Kiểm tra giá trị thù hận: 10, giá trị yêu thích: 0.
Dịch Thời Lục cười nhẹ: Nó sẽ trở lại thôi.
Hệ thống: Cậu cũng biết là nó sẽ quay lại à? Trở lại để lấy mạng cũng là trở lại đúng không?
Dịch Thời Lục: Không đến nỗi đâu, chỉ mới bị ném một lần, chắc chưa có oán hận lớn đến vậy.
Hệ thống: ...Cậu có biết những đối thủ ở thế giới bên cạnh đang làm gì không? Người ta đang bận rộn ôn lại kỷ niệm cũ để tăng giá trị yêu thích, chỉ có cậu mới bắt đầu là đã làm tăng giá trị thù hận.
Dịch Thời Lục: Anh Thống cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo màn trình diễn sẽ có một kết thúc viên mãn.
Dịch Thời Lục là thí sinh tham gia cuộc thi diễn xuất trong chương trình này. Mánh lới quảng cáo chính của chương trình là: Người yêu quái vật.
Trong đoạn video quảng cáo của chương trình cho biết: Kỹ năng diễn xuất của các diễn viên là tài sản quý giá nhất, không chỉ đơn thuần là kỹ năng, mà còn cần đủ trí tuệ. Và cách để kiểm tra khả năng diễn xuất hiệu quả nhất là cảm xúc của đối phương. Tình yêu thuần khiết hay sự căm hận thuần túy còn lâu mới đủ, chỉ có cảm xúc đan xen giữa yêu và hận mới thực sự lay động lòng người.
Làm cho một con quái vật vừa yêu vừa hận, không cần nghi ngờ gì nữa, đây chính là chiêu trò có thể nâng cao tỷ suất người xem.
Vì vậy, Dịch Thời Lục và các đối thủ khác đã bước vào thế giới nhỏ do tổ chương trình thiết lập, mang đến cho khán giả những buổi biểu diễn hấp dẫn, và thực hiện những màn kết thúc của riêng mình.
Trong thời gian quy định, giá trị yêu thích và thù hận của mục tiêu càng cao thì điểm số càng cao.
Thế giới nhỏ sẽ thiết lập đối tượng phù hợp dựa trên xu hướng tình dục của mỗi diễn viên. Dịch Thời Lục là gay nên giới tính mục tiêu của cậu là nam.
Hệ thống im lặng một lúc: Ký chủ, cậu tự tin thật đấy.
Các diễn viên bên cạnh đều đã bắt đầu tăng giá trị yêu thích, chỉ có Dịch Thời Lục hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của mục tiêu quái vật, bình tĩnh như thể trên người có mấy lớp áo giáp hồi sinh vậy.
Dịch Thời Lục không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm con mèo hoang nhảy ra từ bụi cây trong khu dân cư, đó là con mèo cam béo mà cậu thỉnh thoảng cho ăn. Dịch Thời Lục ngồi xổm xuống nhẹ nhàng "meo" một tiếng, nhóc cam béo bước đi uyển chuyển và ngoan ngoãn lại gần cậu. Khi đến chân cậu, nó cọ cái đầu lông xù của mình vào ống quần của cậu.
Dịch Thời Lục bị dáng vẻ nũng nịu của nó chọc cười, vừa sờ đầu nó vừa nói: "Hôm nay anh không mang đồ ăn rồi, nhóc mập à."
Hoàng thượng béo nằm lăn ra đất trước mặt cậu, không đứng dậy.
Dù là mèo hoang nhưng được người trong khu phố cho ăn quen rồi nên rất gần gũi. Dịch Thời Lục biết tính của nhóc mèo này nên cậu nói với nó bằng giọng thương lượng: "Thế này nhé nhóc mập, nhóc đi theo anh lên lầu, nhà anh có thức ăn cho mèo đấy."
Thức ăn cho mèo mà Dịch Thời Lục mua là để cho mèo hoang trong khu phố ăn. Thật ra cậu luôn muốn nuôi mèo nhưng Dịch Lâm không cho, nói rằng nuôi mèo vừa phiền phức vừa tốn kém. Vì vậy, cậu chỉ có thể thỉnh thoảng cho mèo hoang ăn.
Dịch Thời Lục đi vài bước, quay đầu nhìn nhóc cam béo bò dậy. Nhóc hoàng thượng cảm nhận được điều gì đó, kiêu ngạo dè dặt trong chốc lát rồi mới đi theo chân cậu.
Nhóc cam này biết đường đi, trước đây cũng từng đến nhà Dịch Thời Lục, đi được một đoạn lại vượt lên phía trước Dịch Thời Lục như thể mình là chủ nhân. Lên đến tầng ba, mở cửa ra, con mèo đứng đợi ở cửa mà không vào nhà. Dịch Lâm thấy Dịch Thời Lục lại lấy thức ăn cho mèo ra thì hỏi: "Con lại cho mèo ăn à?"
Dịch Thời Lục: "Dạ, nhóc béo đang đợi ở cửa ạ."
Dịch Lâm cười: "Tự giác ghê nhỉ."
Mặc dù là nhóc cam mập mạp nhưng nhóc ăn rất tao nhã, có lẽ do bà Lưu ở tầng một cho ăn toàn món ngon nên nó mới kén ăn, ăn một chút rồi không ăn nữa. Nó nhìn vào nhà, thỉnh thoảng còn có ý định vượt qua Dịch Thời Lục vào trong.
Khi Dịch Lâm đi qua cửa nhìn thấy nó, cô dừng lại chốc lát, thấy buồn cười nói: "Trông cũng có nhân tính đấy. Nhưng không được vào nhà đâu nhé, nếu mày chạy lung tung thì tao lại phải lau nhà lần nữa đó."
Dịch Thời Lục biết một nửa câu nói đó là dành cho mình, vội vàng đóng cửa lại và đem nhóc cam béo xuống lầu.
Ra hàng hiên, cậu lại vuốt ve nhóc mèo vài cái, rồi thấp giọng cảm thán: "Dễ thương ghê, thật muốn mang em về nhà nuôi mà. Giờ thì đi đi."
Nhóc cam béo nhảy phốc một cái, lao vào bụi cây xanh.
Hệ thống: Kiểm tra giá trị thù hận: 11, giá trị yêu thích: -1.
Hệ thống: Lại có cả số âm... Ký chủ, cậu đã làm cái gì vậy? Tôi vừa bỏ lỡ điều gì hả? Sao lại có thêm một điểm thù hận?
Dịch Thời Lục: Cái này có lẽ là do ghen ăn tức ở của vị nào đó trong thùng rác rồi.
Hệ thống: Ghen tị không phải là cảm xúc chỉ con người mới có sao?
Dịch Thời Lục suy nghĩ một lát: Vậy thì tốt, điều đó chứng tỏ ít nhất vẫn còn nhân tính.
Lúc năm giờ sáng, Dịch Thời Lục đứng ở cửa sổ nhà mình, nhìn thấy xe rác chạy vào khu phố. Thùng rác màu xanh lá được đổ sạch, bao gồm cả những túi rác cậu vứt vào chiều hôm qua.
Sau khi thấy xe rác rời khỏi khu phố, Dịch Thời Lục tự rót cho mình một ly sữa, cắt một lát bánh mì cho bữa sáng, nhanh chóng ăn xong rồi đạp xe đến trường.
Hôm nay là ngày đầu tiên của lớp 12, trong lớp học tràn ngập tiếng than vãn đau khổ.
"Điên mẹ rồi, nghỉ hè gì mà chỉ có bảy ngày vậy! Ngủ bù còn chưa đủ nữa!"
"Đừng than nữa, nộp bài tập đi."
"Lớp trưởng, cậu mất nhân tính quá!"
"Lại muốn bị đánh à?"
...
Dịch Thời Lục nộp bài tập, ngoan ngoãn lấy sách ra và bắt đầu học từ vựng. Hệ thống đã cài cho cậu một "cheat", dù thi thế nào thì điểm số cũng sẽ theo đúng nhân vật mà cậu đang nhập vai, luôn đứng đầu lớp, nhưng cậu vẫn phải làm bộ như đang chăm chỉ học.
Phương Thâm quay lại nhìn cậu, buổi sáng mùa hè trời sáng sớm, mới hơn sáu giờ mà mặt trời đã sáng ngời. Dịch Thời Lục ngồi bên cửa sổ lặng lẽ đọc sách, trông như có một ranh giới cách ly cậu với lớp học đang ồn ào.
Cậu trông rất thanh tú, nhưng không quá nữ tính mà mang theo khí chất học thức. Làn da trắng nõn luôn mịn màng, dưới ánh nắng càng thêm trong trẻo, dường như muốn hòa tan vào ánh nắng mặt trời, môi cũng đỏ hồng. Phương Thâm luôn thấy kỳ lạ vì chưa từng thấy Dịch Thời Lục dùng son môi hay thứ gì tương tự, nhưng môi cậu luôn căng mọng và hồng nhuận, tươi tắn như loại quả chín mọng trên cành, đang chờ đợi được hái xuống.
_____________________
(Đồ chơi cá mập cắn tay - giống với phiên bản cá sấu bên mình ấy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro