Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Chồng tới rồi

["Chồng ơi, em sẽ đi làm thêm rồi kiếm 100 tệ về gửi trả anh. Sau này cũng sẽ không mua skin nữa."]
Lúc Giang Cảnh đến nơi, hai người bạn cùng phòng đang đứng hai bên như người gác cửa, Giang Cảnh liếc nhìn qua cửa, trông thấy Lâm Vãn Chiêu đang nhắm mắt lại, liền hỏi: "Ngủ rồi sao?"
Câu hỏi đơn giản này suýt làm cho Lý Tuấn Tuấn điên lên. Cậu ta nắm chặt tay lại, cố gắng giữ nụ cười: "Thế thôi à?"
Giang Cảnh không hiểu nổi sự kỳ quái này của Lý Tuấn Tuấn, nhưng Giang Cảnh cũng không quan tâm lắm, "Nếu cậu ấy không có vấn đề gì rồi thì tôi về trước đây."
Lý Tuấn Tuấn trông dáng vẻ tên đàn ông cặn bã thật sự không muốn quay đầu lại mà có ý định đi về luôn, liền lập tức nói: "Dù sao thì cũng phải trả tiền viện phí đi chứ?"
Giang Cảnh dừng bước, Lý Tuấn Tuấn nghĩ bụng nếu tên đàn ông khốn nạn cặn bã này mà không sẵn lòng trả tiền viện phí, cậu ta sẽ thay Lâm Vãn Chiêu ly hôn với tên cặn bã này ngay.
Nhưng Giang Cảnh lại khẽ gật đầu, rồi thanh toán tiền viện phí cho Lâm Vãn Chiêu luôn.
Lý Tuấn Tuấn liếc sang Viên Lai, thì thầm: "Hình như cũng không khốn nạn đến mức đấy"
Viên Lai: "Đợi lát nữa bảo cậu ta vào thăm Vãn Chiêu đi, Vãn Chiêu còn chưa ngủ."
Lâm Vãn Chiêu không ngủ, cậu ta để ý nãy giờ Lâm Vãn Chiêu nhắm mở mắt mấy lần rồi, còn nhìn ra hướng cửa, cậu chạm mắt với Lâm Vãn Chiêu, ánh mắt Lâm Vãn Chiêu tràn đầy kỳ vọng mà nhìn cậu ta.
Viên Lai lắc đầu, Lâm Vãn Chiêu rõ ràng chán nản hẳn, lại nhắm mắt lại.
Lâm Vãn Chiêu vẫn đợi chồng của cậu ấy.
"Còn nữa, chuyện của hai chồng chồng chúng nó, bọn mình cũng không can thiệp được. Ít nhất cho đến giờ thì Vãn Chiêu vẫn chưa phàn nàn gì là Gianh Cảnh không tốt. Sau này, mình chú ý nó thêm chút, không được để Vãn Chiêu bị bắt nạt."
Lý Tuấn Tuấn gật đầu
Giang Cảnh thanh toán viện phí xong quay lại, liền đẩy cửa vào thăm Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu lập tức mở mắt ra, đôi mắt to to tròn tròn. Cậu ấy hoàn toàn khác với Lâm Vãn Chiêu trước đó mấy tiếng tức giận chất vấn hắn ta vì không cho cậu ta chép toán cao cấp.
Giang Cảnh hơi mỉm cười, gặp tai nạn khiến một người trở nên trung thực hơn hẳn. Hắn ta tiện tay cầm quả táo lên gọt, "Giờ còn khó chịu ở đâu không?"
Nghe chồng mình hỏi thăm xong, Lâm Vãn Chiêu liền trưng ra bộ dạng cực kỳ tủi thân, cậu ấy chỉ tay lên đầu, khàn tiếng nhỏ giọng nói: "Em đau đầu."
Giang Cảnh hơi ngạc nhiên, nhìn Lâm Vãn Chiêu
Chắc không phải Lâm Vãn Chiêu đang làm nũng với hắn đâu nhỉ?
Giang Cảnh phớt lờ Lâm Vãn Chiêu
Lâm Vãn Chiêu quá quen với dáng vẻ lạnh lùng của chồng mình rồi. Cậu ấy chỉ là chàng dâu 100 tệ được mua về, nghĩa vụ của cậu là chăm sóc cho chồng mình, thế nhưng bây giờ cậu ấy không chăm sóc được cho chồng nữa.
Tâm trạng của Lâm Vãn Chiêu bỗng tụt xuống dốc, đến mức Giang Cảnh ngồi bên kia cũng nhận ra.
Hắn nhướn mắt lên nhìn Lâm Vãn Chiêu một cái, "Đau đầu à?"
Lâm Vãn Chiêu buồn thiu nói: "Không phải."
Lâm Vãn Chiêu nhìn quả táo trong tay Giang Cảnh, than thở "Giờ em như thế này, anh có ghét bỏ em không?"
Bàn tay đang gọt táo của Giang Cảnh ngừng lại, con ngươi đen láy khẽ động, bỗng nhiên ý thức được đang xảy ra chuyện gì.
Giang Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vãn Chiêu.
Còn Lâm Vãn Chiêu bên kia bị ánh mắt của chồng mình làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lâm Vãn Chiêu cho rằng bản thân mình thật may mắn. Tuy là bị mua về, nhưng người đàn ông mua cậu rất đẹp trai, lại còn vô cùng ưu tú.
Yết hầu Giang Cảnh khẽ động, hơi ngập ngừng nói: "Lâm Vãn Chiêu, không phải là cậu hiểu nhầm gì rồi chứ?"
Lâm Vãn Chiêu chớp chớp mắt, suy nghĩ lại câu hỏi của mình, cậu bỗng hiểu ra rồi.
Đôi mắt cậu cong cong lên, mừng rỡ nói "Thì ra là chồng không ghét bỏ em sao!"
Đồng tử Giang Cảnh bỗng co lại, hắn nắm chặt con dao gọt hoa quả rồi nhanh chóng gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ liền cho Lâm Vãn Cảnh đi chụp chiếu, chụp xong, Lâm Vãn Chiêu kéo kéo góc áo của Giang Cảnh, Giang Cảnh nhìn sang.
Lâm Vãn Chiêu nhìn bác sĩ y tá đi đi lại lại ở cửa, liền ngoảnh lại hướng Giang Cảnh vẫy vẫy.
Giang Cảnh không cử động.
Lâm Vãn Chiêu liền nói thêm: "Em nói thầm chút."
Giang Cảnh "..." ghé xuống.
Lâm Vãn Chiêu mới thấp giọng nói: "Chồng ơi, chụp chiếu này có tốn kém không? Bảo hiểm y tế có trả cho không?"
Ch...chồng.
Khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của Giang Cảnh cuối cùng cũng nứt vài vết.
"Cậu đến cả bảo hiểm y tế cũng biết mà vẫn cho rằng tôi là chồng cậu à?"
Lâm Vãn Chiêu ngơ ngác "A" một tiếng, bởi vì đầu bị thương cho nên phút chốc không thế ngước lên nhìn, đợi đến khi hiểu rõ lời của Giang Cảnh rồi, mắt Lâm Vãn Chiêu đã rưng rưng, bờ môi run rẩy nói: "Chồng ơi, anh..., anh không cần em nữa à?"
Đôi mắt của Lâm Vãn Chiêu đỏ hoe, trong mắt ngập tràn sự tủi thân.
Giảng Cảnh thờ dài thật sâu, CMN chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Giang Cảnh chỉ đành lau nước mắt cho Lâm Vãn Chiêu và chờ kết quả kiểm tra của bác sĩ.
Bác sĩ gọi Giang Cảnh tới, "Các loại kiểm tra đều không có vấn đề gì. Nhưng xảy ra sai lầm như vậy hẳn là do vụ tai nạn đã gây ra rối loạn thần kinh. Trước khi gặp tai nạn, cậu ấy có bị chuyện gì kích động không?"
Giang Cảnh suy nghĩ một lát.
Lâm Vãn Chiêu đã đơn phương cãi nhau với hắn trước khi gặp tai nạn.
Nguyên nhân là vì Lâm Vãn Chiêu đã trượt môn toán Cao cấp, mà trong giờ thi hắn ta đã không cho Lâm Vãn Chiêu chép bài.
Nhưng việc đó và việc Lâm Vãn Chiêu hiểu lầm hắn là chồng thì có liên quan quái gì đến nhau? Lâm Vãn Chiêu chẳng phải nên càng ghét hắn ta sao?
Bác sĩ nói thêm: "Trạng thái của cậu ấy bây giờ không chịu được kích thích nữa đâu. Việc mà cậu ấy nhận nhầm cậu là chồng thì, hai người là bạn cùng phòng à?"
Giang Cảnh nhẹ giọng ừm.
Bác sĩ liền thở phào nhẹ nhõm: "Vậy có cách rồi. Trước tiên hợp tác chút, định kỳ đến đây kiểm tra. Nếu giờ mà nói cho cậu ấy biết cậu không phải là chồng cậu ấy, làm không tốt sẽ khiến tinh thần của cậu ấy không ổn định"
Giang Cảnh: "..."
Giang Cảnh cứng mặt, chỉ có thể chọn chấp nhận.
Hắn và Lâm Vãn Chiêu mặc dù ở cùng ký túc xá, nhưng vốn không tiếp xúc nhiều. Ấn tượng của hắn về Lâm Vãn Chiêu chỉ là, lớn lên trông đáng yêu, hay cười khi gặp mọi người và chơi game tệ. Thỉnh thoảng chơi game ở ký túc xá bị mắng cho khóc.
Giang Cảnh vẫn nhỡ rõ như in
Một ngày nọ, trước kỳ thi cuối kỳ của học kỳ đầu tiên năm nhất đại học, sau khi Lâm Vãn Chiêu bị đánh cho khóc rồi, liền leo lên giường nhờ hắn giúp đỡ một cách rất tự nhiên. Vừa khóc vừa cầu hắn cứu, nói rằng một người trong đội muốn tìm cậu đánh tay đôi.
Hắn cũng có chơi Legend of Glory, một tựa game có chế độ 5vs5, cũng có chế độ đánh tay đôi.
Rank của Giang Cảnh khá cao, Lâm Vãn Cảnh có kết bạn với hắn, đương nhiên sẽ thấy được rank của Giang Cảnh.
Vì thế, ngay từ năm nhất Lâm Vãn Chiêu đã luôn mời Giang Cảnh, Giang Cảnh thỉnh thoảng sẽ chơi một ván, giết loạn.
Giang Cảnh chơi thay Lâm Vãn Chiêu, kết quả thể nào cũng là đối phương bị hành cho đến chết.
Lâm Vãn Chiêu không khóc nữa.
Có thể do chơi thay Lâm Vãn Chiêu nên đã khiến cho cậu ấy hiểu nhầm, vì thế nên ngày thi Toán cao cấp, Lâm Vãn Chiêu đã bảo hắn cho cậu chép bài.
Giang Cảnh phớt lờ Lâm Vãn Chiêu.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, Giang Cảnh không nhận được lời mời chơi game nào từ Lâm Vãn Chiêu nữa.
Thế nhưng bây giờ, Lâm Vãn Chiêu lại đột nhiên hiểu nhầm rằng hắn là chồng của cậu, do là muốn hắn giúp cậu ta kéo điểm sao?
Chắc là không phải.
Giang Cảnh trầm mặc, quay trở lại phòng bệnh trông thấy Lâm Vãn Chiêu mặt mũi đang đỏ ửng, cảm thấy cậu rất đáng thương.
Trước tiên cứ giả vờ đã.
"Chồng ơi, em sẽ đi làm thêm rồi kiếm 100 tệ về gửi trả anh. Sau này cũng sẽ không mua skin nữa.". Lâm Vãn Chiêu nhìn Giang Cảnh đi tới, liền đáng thương nói.
"100 tệ gì?"
Lâm Vãn Chiêu nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn, lại một lần thừa nhận trước mặt chồng rằng mình là một người vợ rẻ tiền có thể mua được với giá 100 tệ, "Chồng ơi, mặc dù anh dùng 100 tệ để mua em, nhưng em thực sự rất thích anh, anh là ông trời của em nên chồng à, em sẽ rất nghe lời."
Giang Cảnh: "...".
Đôi mắt đen ấy đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: