Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 36-45

36.

Biên Bá Hiền ôm chặt mặt mình, nhìn Lý Triều Châu.

"Cậu bất quá cũng chỉ là một tên quản gia quèn, dám câu dẫn Xán Liệt ca ca!! Biên Bá Hiền cậu chính là đồ tiện nhân! Cậu hủy hoại tương lại của Xán Liệt ca ca" Lý Triều Châu gào lớn với Biên Bá Hiền.

"Tôi...Triều Châu tiểu thư, xin hãy nghe tôi nói đã"

"Cút!" Lý Triều Châu nói xong đẩy mạnh Biên Bá Hiền, lưng và hạ thân đập vào tường đau đến thấu xương.

Không có biện pháp đành phải nhắm mắt trượt dần xuống đất.

Nhưng, không phải là sàn nhà lạnh lẻo mà là một cái ôm ấm áp.

"Thiếu gia" Biên Bá Hiền mở mắt nhìn Phác Xán Liệt.

"Cô dùng bàn tay dơ bẩn đó đánh cậu ấy?" Phác Xán Liệt hỏi,

"Cô dám đánh cậu ấy?" ngữ khí lớn hơn, ngay cả Biên Bá Hiền cũng bị dọa sợ.

"Em...Xán Liệt ca ca..." nước mắt Lý Triều Châu bắt đầu rơi xuống.

Phác Xán Liệt đưa tay sờ sờ quần Biên Bá Hiền, ẩm ướt, giống như là chảy máu!

"Đáng chết!" mắng một tiếng sau đó ôm Biên Bá Hiền chạy như điên đến phòng y tế.

Lý Triều đứng ngẩn người, run rẩy lấy điện thoại từ trong túi xách,

"Vâng, bác gái....cháu có chuyện muốn nói..."

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, một cước đá văng cửa phòng ý tế, dọa Kim Chung Đại nhảy dựng.

"ĐM, bạn học đầu óc cậu chim tha mất rồi hả? Ai nha, chuyện gì vậy?" Kim Chung Đại chưa huênh hoang xong đã bị Phác Xán Liệt đẩy ra khỏi cửa.

"Rầm!!" cửa đóng lại.

Phác Xán Liệt cẩn thận đặt Biên Bá Hiền lên giường.

"Đau!" mông vừa chạm giường liền kêu đau. Phác Xán Liệt để Biên Bá Hiền đứng lên, bắt đầu cởi quần cậu.

"Thiếu gia..." Biên Bá Hiền nắm chặt tay Phác Xán Liệt, mặt đỏ hồng.

"Để tôi xem" nói xong kéo tay Biên Bá Hiền ra, cởi đến quần lót.

"Xoay người qua" Phác Xán Liệt nói,

"Không nhìn sẽ tốt hơn" Biên Bá Hiền cầu xin.

"Không được!"

Biên Bá Hiền bĩu môi, không tình nguyện xoay người qua.

Xung quanh tiểu huyệt toàn là máu còn đọng lại, vừa đỏ vừa sưng làm Phác Xán Liệt đau lòng.

Là hôm qua mình quá thô bạo sao? Tiểu tử này đau như vậy mà vẫn chịu đựng, tiểu tử ngốc!

"Đừng động đậy, tôi đi lấy thuốc" Phác Xán Liệt nói xong, lăn qua lộn lại đi tìm thuốc, cho dù ở nước ngoài cũng có học qua một vài phương pháp y học cơ bản nhưng đến giờ này vẫn là u u mê mê.

Tìm thuốc sát trùng và bông, giúp Biên Bá Hiền lau rửa sạch sẽ.

Phác Xán Liệt ôn nhu bôi thuốc, mỗi lần đều hỏi Biên Bá Hiền, "Đau không?"

Vẫn là lần đầu tiên thiếu gia ôn nhu với cậu.

Sau khi bôi thuốc xong, Biên Bá Hiền mặc quần, đứng ngẩn người.

"Đang nghĩ gì?" Phác Xán Liệt hỏi,

"Tôi nghĩ, thiếu gia, tôi giống như càng thêm yêu cậu!"

37.

"Mặt hình như sưng lên đó!" Phác Xán Liệt đưa tay vuốt ve bên má ửng đỏ của Biên Bá Hiền.

Nữ nhân chết tiệt này, ra tay mạnh như vậy, nhất định phải tìm cô ta tính sổ.

"Đau không?"

Biên Bá Hiền lắc đầu cười.

Thiếu gia, có cậu ở đây, tôi như thế nào lại đau cơ chứ?

"Hay là lấy đá lạnh đắp lên" Phác Xán Liệt nhìn ngó xung quanh không phát hiện ra ánh mắt si mê của Biên Bá Hiền.

Quay đầu mới phát hiện Biên Bá Hiền đang nhìn hắn chằm chằm.

"Để làm chi?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Không có gì?" Biên Bá Hiền lắc đầu.

"Sao mà nhìn tôi chằm chằm vậy?"

"Đẹp" Biên Bá Hiền ngây ngốc trả lời.

"Xí ~" Phác Xán Liệt đánh nhẹ lên ót cậu, chính là khóe miệng vẫn nhếch lên giấu không được tâm tình hắn lúc này.

"Này! Hai vị bạn học, mở cửa được chưa?" ngoài của đột nhiên truyền đến thanh âm người nào đó.

"Thiếu gia ⊙▽⊙ giáo y còn đang bên ngoài"

Phác Xán Liệt đi ra mở cửa, thấy Kim Chung Đại đang u oán nhìn mình.

"Còn chưa kịp ăn xong cháo"

"Ôi, bạn học, bị người ta bạo cúc?" Kim Chung Đại hỏi, vừa rồi ở ngoài cửa hắn cũng nghe được loáng tha loáng thoáng.

Biên Bá Hiền nghe xong câu này, ngại ngùng cúi đầu.

"Có đá lạnh không?" Phác Xán Liệt hỏi,

"Có a! Để tôi đi lấy" Kim Chung Đại nuốt xong ngụm cháo vội vàng chạy đi, sau đó đem một khối đá lạnh vào.

Phác Xán Liệt nhận lấy đưa cho Biên Bá Hiền, cậu đắp lên mặt mình.

"Oa~ lạnh quá"

"Hai vị có quan hệ như thế nào? Người thân hay bạn bè tốt?" Kim Chung Đại vừa ăn cháo vừa hỏi.

"Ặc..." Biên Bá Hiền chẳng còn gì để nói.

"Không cần nói tôi cũng biết" Kim Chung Đại cười gian tà.

"Bá Hiền! Bá Hiền!" Ngô Thế Huân dùng tốc độ như gió chạy vào, theo sau là Lộc Hàm.

"Cậu có chuyện gì vậy? Sao lại bị thương?" Ngô Thế Huân xông lên trước mặt Biên Bá Hiền sờ soạng một trận.

Phác Xán Liệt đứng bên cạnh, mặt đen như đít nồi.

"Khụ khụ ~~" Biên Bá Hiền ho khan vài tiếng nhìn thoáng sang Lộc Hàm.

"Bá Hiền, nói tớ biết ai đã làm? Tớ sẽ đi kết thúc nó!" ai ngờ Lộc Hàm cũng hùng hùng hổ hổ.

"Tớ không sao" Biên Bá Hiền nói, cậu phát hiện trên đầu Phác Xán Liệt bây giờ đã tụ lại thành đám mây đen.

"Ngoài mặt ra còn bị thương ở đâu nữa không?" Ngô Thể Huân hỏi,

"Vị bạn học này là bị người ta bạo cúc a!" Kim Chung Đại ngồi một bên thản nhiên hồi đáp.

-_-||-_-||. . . . . . tập thể im lặng ~........

38.

Bởi vì sự kiện Biên Bá Hiền bị bạo cúc cho nên giữa trưa cậu vẫn nằm ở phòng y tế, kỳ thật chính là ngồi nói chuyện nhảm với Kim Chung Đại cho đến giữa trưa. Mà cả buổi trưa Phác Xán Liệt đều lấy danh nghĩa "Tôi cần nghỉ ngơi" để ở lại phòng y tế và ngủ.

Đợi lúc Phác Xán Liệt thức dậy cũng đã tan học, Kim Chung Đại không biết chạy đi đâu mất, dù sao cũng chả thấy bóng.

"Về thôi" Phác Xán Liệt nói xong nắm tay Biên Bá Hiền về phòng học thu dọn tập sách.

Biên Bá Hiền nhìn phòng học vắng hoe, ánh mắt ngừng lại ngay vị trí của Lý Triều Châu.

"Thiếu gia, Triều Châu tiểu thư đâu?"

Phác Xán Liệt đang thu thập sách vở thoáng ngừng một chút, sau đó như không để ý đến lời Biên Bá Hiền mà đóng túi sách vác lên vai.

"Đi thôi"

"Ừm" Biên Bá Hiền theo thói quen muốn chạm vào nguồn ấm áp kia, chính là tay hai người vừa mới chạm nhau cậu đã nhanh chóng rút tay về, ra khỏi phòng học.

Ra đến cổng trường không không thấy xe đến đón, Phác Xán Liệt vừa định gọi cho tài xế Lý đã bị Biên Bá Hiền cản lại.

"Thiếu gia, chúng ta đi bộ đi, cũng không xa lắm"

Hai người sóng vai nhau trên đường, không có nắm tay nhưng khoảng cách rất gần. Cứ như vậy một lớn một nhỏ cùng nhau đi tới, tốc độ không nhanh không chậm, chẳng hiểu sao hôm nay Phác Xán Liệt lại muốn đường về nhà càng thêm xa.

Trời đã tối, đèn đường được mở lên, thỉnh thoảng trên đường có vài người đi qua, các cô gái vẫn nhìn Phác Xán Liệt cười đến ngọt ngào. Một cô gái khác dừng lại bên đường ngóng theo bọn họ thật lâu.

Biên Bá Hiền cảm thấy rất hạnh phúc, lần đầu tiên cậu có thể cùng thiếu gia tản bộ.

Cho dù hai người đều trầm mặc nhưng cậu biết như vậy là quá tốt rồi.

Biên Bá Hiền đưa tay vào túi liền đụng đến viên kẹo ô mai chiều nay Ngô Thế Huân cho cậu.

Bóc giấy gói kẹo ra, đưa vào miệng, mùi vị ngọt ngào lan ra khắp khoang miệng.

"Cậu ăn gì đó? Bổn thiếu gia cũng muốn ăn!" thanh âm Phác Xán Liệt lại nhẹ nhàng truyền đến.

"Là kẹo, Thế Huân cho tôi có một viên à" Biên Bá Hiền nói xong sợ Phác Xán Liệt không tin còn lột ngược túi áo lại.

"Biên quản gia, có đồ ăn ngon không phải nên đưa bổn thiếu gia ăn trước sao?" Phác Xán Liệt nghiêm mặt.

"Làm sao bây giờ? Tôi bỏ vào miệng rồi"

Phác Xán Liệt dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu, đột nhiên vươn tay ôm ngang eo Biên Bá Hiền kéo cậu vào lòng mình, hôn xuống thật sâu.

Vươn đầu lưỡi liếm môi Biên Bá hiền, nếm thử sự ngọt ngào.

Hai người đứng giữa đường hôn nhau, mang theo vị ngọt của keo ô mai, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên hường phấn!

Người qua đường nhìn thấy có chút ngây ngốc, có chút hâm mộ, còn có chút ghen tị.

Cho đến khi kẹo ô mai tan hết, Phác Xán Liệt mới rời ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của Biên Bá Hiền, hắn bá đạo nắm chặt tay cậu kéo đi.

Đèn đường làm cho chiếc bóng của hai người trải ra rất dài.

Xin hãy nhớ kĩ sự ấm áp cuối cùng này, Phác Xán Liệt...

39.

Cứ như vậy hai người về đến nhà, vào cửa Lý Triều Châu đã ngồi ở bàn cơm, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Phác mẫu.

Người hầu gái chạy lên cầm lấy túi sách của Phác Xán Liệt.

"Xán Liệt ca ca, anh về rồi" Lý Triều Châu mỉm cười với Phác Xán Liệt, hốc mắt cô ta đỏ hồng, rõ ràng là khóc rất nhiều.

Phác Xán Liệt không để ý đến cô ta, ngồi xuống phía bên kia.

"Mẹ đâu?" Phác Xán Liệt hỏi, không biết là đang hỏi ai.

"Bác gái đến công ty, không quay về ăn cơm" Lý Triều Châu trả lời.

"Không hỏi cô, Thúy Hoa!" Phác Xán Liệt làm như chưa nghe thấy, đột nhiên kêu tên Thúy Hoa.

"A? Thiếu gia, tựa như Triều Châu tiểu thư đã nói, phu nhân đến công ty không quay về ăn cơm" Thúy Hoa cẩn thận trả lời.

Đang đói, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong.

"Đói sao?" Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền đang chảy nước miếng ròng ròng nhìn thức ăn trên bàn.

Biên Bá Hiền gật đầu, sờ sờ bụng nhỏ.

"Vậy ngồi xuống cùng nhau đi! Chuẩn bị thêm một phần thức ăn!"

"Có thể chứ?" Biên Bá Hiền hỏi, dù sao chuyện này cũng có chút không thích hợp.

"Mau ngồi xuống!" Phác Xán Liệt nhíu mày, hắn không muốn nhắc lại lần thứ hai.

"Ưm" Biên Bá Hiền đáp lời, dời chiếc ghế tựa ra xa Phác Xán Liệt sau đó ngồi xuống.

"Làm gì mà ngồi xa vậy?" Phác Xán Liệt nhíu mày.

"À...ừm...thiếu gia tôi ngồi đây là được rồi" Biên Bá Hiền nói xong thoáng liếc mắt nhìn gương mặt sớm đã đen lại của Lý Triều Châu.

"Lại đây!" Phác Xán Liệt nói,

Biên Bá Hiền vẫn ngồi im không dám động.

"Lại đây!" thanh âm lớn hơn nữa, ở đại sảnh vọng lên tiếng ồn.

Biên Bá Hiền biết cứ như vậy Phác Xán Liệt sẽ tức giận, cậu chậm rãi tha chiếc ghế đến bên cạnh Phác Xán Liệt.

"Quá xa!" Phác Xán Liệt nói xong trực tiếp kéo Biên Bá Hiền ngồi lên đùi mình.

"Thiếu gia!" Biên Bá Hiền hơi hoảng sợ, không chỉ làm động đến chỗ đau mà hơn nữa Lý Triều Châu đang ở đây.

Phác Xán Liệt gắp đồ ăn đưa lên miệng Biên Bá Hiền, cậu ngoan ngoãn há miệng nhận lấy.

Lý Triều Châu nhìn thấy hai người ân ân ái ái, làm trò trước mặt mình, cảm giác bản thân đang bị cắm sừng.

Biên Bá Hiền! Tôi tuyệt đối phải giết chết cậu!

Buổi cơm chiều quấn chặt lấy nhau cứ như thế trôi qua.

"Biên quản gia, lát nữa đến phòng tôi một chút" Phác Xán Liệt để lại những lời này rồi bỏ lên lầu.

Biên Bá Hiền nhìn Lý Triều Châu, hai vai cô ta cứ run lên, cô ta khóc.

Biên Bá Hiền rất muốn đến an ủi nhưng Phác Xán Liệt cấm cậu đến gần Lý Triều Châu một thước.

"Thiếu gia, có chuyện gì không?" Biên Bá Hiền đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào.

"Cởi quần"

"Hả?" Biên Bá Hiên kinh hô một tiếng, cởi quần? Không phải là muốn...

"Thiếu gia, đánh rắm còn đau đó" Biên Bá Hiền nói xong còn véo mạnh đùi mình, cố gắng rặn ra hai giọt lệ.

"Cởi!" Phác Xán Liệt lặp lại, hình như không còn kiên nhẫn nữa.

Biên Bá Hiền đành phải cởi quần, đương nhiên quần trong cậu sẽ không cởi.

"Nằm sắp lên giường đi"

"Sao?" Biên Bá Hiền dùng vẻ mặt không tình nguyện nằm sấp lên giường.

Quả nhiên là muốn làm sao? Biên Bá Hiền lấy bộ dáng hi sinh vì nghĩa lớn mà nhắm chặt mắt lại.

Thế nhưng đợi thật lâu mới truyền đến cảm giác lành lạnh.

Biên Bá Hiền khẽ run...hóa ra Phác Xán Liệt đang bôi thuốc giúp cậu.

"Vừa rồi làm đau ư?"

"A? Không đau! Không đau!"

40.

Bôi xong thuốc, Phác Xán Liệt mặc quần vào cho.

"Thiếu gia..." thanh âm Biên Bá Hiền có chút nhỏ.

"Ừm?" Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền đặt lên giường.

"Chúng ta, Triều Châu tiểu thư..." Biên Bá Hiền không biết nên nói như thế nào.

"Làm sao?" Phác Xán Liệt bắt đầu khó chịu.

"Chúng ta có phải đã hơi quá đáng không?"

Phác Xán Liệt không trả lời, nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền,

"Quá đáng ư?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Ừm...một chút" Biên Bá Hiền trả lời.

"Hỏi lại lần nữa, tôi quá đang ư?" Phác Xán Liệt lặp lại.

"Ừm. Quá...ưm" chữ còn chưa nói ra đã bị môi Phác Xán Liệt ngăn lại.

Giống như trừng phạt, hung hăng cắn mút, vươn đầu lưỡi cạy khẽ răng cậu ra, càng hôn càng ham muốn.

"Quá đáng ư?" Phác Xán Liệt buông ra, trán hắn tựa vào trán cậu hỏi.

"Tôi...ưm" Biên Bá Hiền còn chưa lấy lại không khí đã bị hôn tiếp.

"Quá đáng ư?" Phác Xán Liệt hỏi lần nữa.

"Không...không quá đáng" Biên Bá Hiền nói xong lấy tay bịt chặt đôi môi bị Phác Xán Liệt "chà đạp" đến sưng đỏ.

Phác Xán Liệt đắc ý cười.

Thiếu gia, cậu xấu lắm!

"Biên quản gia, đêm nay ngủ cùng nhau đi" Phác Xán Liệt đột nhiên nói.

"Hả? Không phải lại muốn làm chứ?" Biên Bá Hiền kích động.

"Ngủ chung thì nhất định phải làm sao?"

"Chính là..."

"Câm miệng! Có tin bổn thiếu gia sẽ hôn cậu không?" Phác Xán Liệt cắt ngang lời Biên Bá Hiền, giả vờ nhào đến gần.

Biên Bá Hiền nhanh tay chẹ miệng mình, gật đầu lia lịa.

"Đi!" Phác Xán Liệt kéo tay Biên Bá Hiền.

"Đi đâu?" cậu hỏi.

"Đi tắm" Phác Xán Liệt phun ra hai chữ làm Biên Bá Hiền hóa thành tượng đá.

"Đi tắm? Cùng nhau?" vẻ mặt Biên Bá Hiền hoảng sợ.

"Ừm, hừ ~" Phác Xán Liệt kéo tay Biên Bá Hiền đang chuẩn bị chạy, đặt cậu lên vai mình.

"Thiếu gia, đau a!" Biên Bá Hiền kêu lên.

"Ừm, hừ ~..."

41.

Đợi Phác Xán Liệt ngủ say, Biên Bá Hiền mới lén lút xuống giường.

"Ngủ ngon! Thiếu gia của tôi" Biên Bá Hiền quỳ gối bên cạnh, nhẹ hôn lên môi Phác Xán Liệt sau đó ra ngoài.

"Phu...phu nhân" vừa đóng của lại đã phát hiện Phác mẫu đứng sau lưng mình.

"Bá Hiền, chúng ta nói chuyện một chút đi"

Biên Bá Hiền nhìn Phác mẫu, trong lòng không hiểu vì sao lại hoảng sợ.

"Bá Hiền, chuyện cháu và Xán Liệt ta đều biết"

Biên Bá Hiền đứng yên, hai tay không khỏi nắm chặt góc áo.

"Ta cũng nói thẳng luôn, ta sẽ không cho cháu và Xán Liệt cùng một chỗ" Phác mẫu nhìn Biên Bá Hiền đang cúi đầu.

Cậu trầm mặc, không mở miệng.

"Ta..quyết định cho cậu từ chức"

Lời vừa nói ra, trái tim Biên Bá Hiền liền run rẩy, từ chức? Là có ý gì?

"Phu nhân..." cậu ngẩng đầu nhìn Phác mẫu. Ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn chiếu vào gương mặt bà, không có tươi cười như bình thường, rất nghiêm túc.

Biên Bá Hiền biết, cậu và thiếu gia, xong rồi.

"Ta tin hai đứa chỉ là vui chơi nhất thời, đồng tính luyến ái mặc dù ở xã hội ngày nay không gì là ngạc nhiên nhưng ta vẫn không cho phép. Huống hồ Xán Liệt chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Phác Thị, là người quan trọng nhất của Phác Thị"

Biên Bá Hiền cắn môi, tim rất loạn, rất hoảng và rất đau.

"Bá Hiền, bởi vì ta xem cháu như con ruột nên mới có thể cùng nhau nói chuyện như thế này, ta nghĩ cháu cũng đoán được là Triều Châu muốn kết hôn với Xán Liệt. Nếu cháu muốn tốt cho Xán Liệt, hãy rời khỏi đây! Ta sẽ đem tất cả tiền lương từ thời ông nội cháu trả hết cho cháu" Phác mẫu nói xong đưa cho cậu một phong bì.

Thấy Biên Bá Hiền không muốn cầm, bà trực tiếp nhét phong bì vào tay cậu.

Một giọt, hai giọt, ba giọt...vô số nước mắt rơi xuống chiếc phòng bì, làm nó ướt hơn phân nửa.

"Phu nhân...rời bỏ thiếu gia cháu sẽ chết!" thanh âm Biên Bá Hiền nghẹn ngào.

Nước mắt vô lực rơi xuống.

"Bá Hiền, đừng làm ta khó xử. Cháu không còn nhỏ nữa. Ta cho cháu thời hạn 3 ngày, sau đó phải rời đi" Phác mẫu nói xong bỏ đi.

Biên Bá Hiền cắn môi, khóc, run rẩy, trái tim nát vụn.

Đèn tắt, bóng tối bao quanh cậu.

Cậu cứ như vậy mà khóc, khóc mãi...

Đồ tồi!! Đừng đem ánh sáng vứt vào trong bóng tối...

42.

"Thiếu gia, dậy đi" Biên Bá Hiền lớn tiếng đẩy cửa phòng Phác Xán Liệt.

Đến trước cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh nắng mặt trời tràn vào phòng, Phác Xán Liệt khó chịu trở mình, ngủ tiếp.

"Oa~ thời tiết tốt quá" Biên Bá Hiền hít một ngụm khí thật sâu.

Quay đầu nhìn Phác Xán Liệt đang ngủ.

Viền mắt lại đỏ lên. Thiếu gia, bộ dáng cậu lúc ngủ tôi cũng không thể ngắm được nhiều nữa.

Dụi dụi mắt, khôi phục vẻ mặt tươi cười, đi đến kéo chăn lên.

"Thiếu gia, dậy thôi"

Đầu Phác Xán Liệt đều chôn ở dưới gối, chỉ chừa mái tóc lộn xộn như ổ gà ở phía trên.

Quay đầu sang, mở một con mắt, nhìn thoáng Biên Bá Hiền sau đó nhắm mắt lại.

Quái! Tại sao trước đây mình không phát hiện thiếu gia đáng yêu như này chớ?

"Thiếu gia, dậy đi!" Biên Bá Hiền lắc lắc tay Phác Xán Liệt.

"Không, hôm nay là cuối tuần" Phác Xán Liệt đáp.

"Cho dù là cuối tuần cũng phải dậy sớm a" cậu nói xong trực tiếp kéo tay Phác Xán Liệt.

Chỉ muốn có thêm thời gian được ở cùng cậu, tôi không muốn lãng phí một phút giây nào hết.

"Ngủ thêm tí nữa" Phác Xán Liệt liếc nhìn đồng hồ, kéo Biên Bá Hiền ngã xuống giường. Cứ như thế cằm hắn tựa lên đỉnh đầu cậu.

Phác Xán Liệt lại hé mắt ra, thấy thiên hạ như sắp bùng nổ, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, thực sự là mắc nợ nhau mà!

Phác Xán Liệt cúi đầu hôn lên môi Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền có chút trở tay không kịp, nắm chặt quần áo hắn.

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền rồi xoay người, nằm ngang trên giường, cứ như vậy hai người dính chặt vào nhau.

"Biên quản gia..." hôn một lúc lâu Phác Xán Liệt mới chịu buông ra.

"Bổn thiếu gia không nhịn được" thanh âm trầm thấp truyền đến.

Biên Bá Hiền quả thực cảm nhận được vật cứng đang từ từ đâm vào bụng mình. Với vận tốc nhanh nhất Biên Bá Hiền vội ngồi dậy.

"Thiếu gia, không thể được, mau đứng lên" Biên Bá Hiền đỏ mặt bỏ chạy.

"Sao lại không thể? Biên quản gia, cậu muốn bổn thiếu gia làm sao bây giờ?" khóe miệng Phác Xán Liệt giật giật, trán nổi hắc tuyến.

"Ưm...không được đâu, mau dậy đi" Biên Bá Hiền cầu xin.

"Quái lạ, trong nhà như thế nào lại không một bóng người? Người hầu cũng chẳng thấy" Phác Xán Liệt nhìn căn nhà trống rỗng, không có người hầu đứng thành hàng chào đón hắn thật sự không quen.

"Còn có tôi a" Biên Bá Hiền từ trong bếp chui ra.

"Bọn họ đâu hết rồi?"

"Phu nhân sang Anh, Triều Châu tiểu thư về Nhật Bản còn người hầu...bọn họ được nghỉ về thăm ông bà" Biên Bá Hiền giải thích.

"Nói cách khác, ở đây chỉ có hai người chúng ta?"

43.

"Phu nhân, cháu sẽ rời đi nhưng bà có thể đồng ý với cháu một việc không?" Biên Bá Hiền cầu khẩn nói.

"Cháu nói đi"

"Cháu...3 ngày này có thể cho cháu và thiếu gia có một nơi riêng tư không? Sau đó cháu nhất định sẽ đi"

Phác mẫu trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng,

"Có thể"

"Biên quản gia, đang nghĩ gì vậy?"

"A? Không có gì, thiếu gia ăn xong rồi sao?" Biên Bá Hiền lại tươi cười.

"Ừm.." Phác Xán Liệt đứng lên.

Biên Bá Hiền vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói,

"Thiếu gia, chúng đến bờ biển chơi đi"

"Bờ biển thì có gì mà chơi?" Phác Xán Liệt nói, từ nhỏ đến lớn số lần ra biển rất ít nhưng lần nào cũng đều muốn nôn ra.

"Tôi muốn đi mà"

"Không đi!" Phác Xán Liệt cc tuyêt.

"Ờ, cũng được, vậy gọi điện rủ Thế Huân" Biên Bá Hiền nói xong lấy điện thoại ra, làm bộ như gọi cho Ngô Thế Huân.

"Này!"điện thoại bị Phác Xán Liệt đoạt lấy, hắn nhíu mày nhìn cậu.

"Lại gặp cậu rồi, biển khơi" Biên Bá Hiền đứng trên bờ cát, nhìn biển rộng mênh mông.

"Đồ trẻ con" Phác Xán Liệt thấy mọi người đều dồn mắt sang bên này.

"Thiếu gia" Biên Bá Hiền đứng trên bờ cát rộng lớn vẫy tay với Phác Xán Liệt, cười với Phác Xán Liệt, gió biển thổi loạn mái tóc.

Phác Xán Liệt nhìn có chút sửng sốt, hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy tiểu ngu ngốc này thật đẹp! Bản thân càng thêm thương cậu ấy nhiều hơn.

"Làm gì đấy?" Phác Xán Liệt đi đến, nhìn từ đỉnh đầu Biên Bá Hiền xuống, oa~ thật lùn.

"Hì hì..." Biên Bá Hiền không nói gì chỉ cười khúc khích với hắn.

"Cậu cười cái...ưm..." Phác Xán Liệt còn chưa nói xong, khóe môi nhỏ nhắn của Biên Bá Hiền đã xông tới.

Hai tay cậu ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, làm nụ hôn thêm sâu. Cậu rất muốn thời gian hãy ở lại phía sau. Bởi vì cậu sợ, đây là lần cuối cậu được cùng với thiếu gia...

Nước mắt bổng rơi, trượt xuống khóe miệng hai người, cứ dây dưa quấn quýt, có chút ngọt ngào, có chút mặn đắng.

"Cậu khóc?" Phác Xán Liệt rời khỏi môi cậu, nhìn hai mắt tiểu ngu ngốc đã đẫm lệ mông lung.

"Gió lớn quá, thổi vào mắt cay" Biên Bá Hiền lau khô nước mắt trả lời.

"Đồ ngốc" Phác Xán Liệt cười, đưa tay nhéo mũi Biên Bá Hiền, kéo cậu vào lòng mình.

"Nghe đây Biên quản gia, từ giờ trở đi, cậu chính là tất cả của bổn thiếu gia"

44.

"A ~~" Phác Xán Liệt nhất thời cảm thấy ngực nhói đau.

"Biên quản gia!!" Phác Xán Liệt đẩy Biên Bá Hiền, tên nhóc này cư nhiên dám cắn hắn.

"Đau không?" Biên Bá Hiền vuốt vuốt chỗ mình vừa cắn.

"Cậu nói thử xem? Biên quản gia, dám cắn tôi!!" Phác Xán Liệt nói xong đưa tay túm cổ Biên Bá Hiền, theo bản năng cậu rụt cổ lại chạy ra xa.

"Quản gia thối, bổn thiếu gia mà không bắt được cậu tôi sẽ không làm người"

Hai người chơi đùa, trêu chọc nhau trên cát.

Chạy đến mệt nhoài, ngồi trên bờ cát nghỉ ngơi. Cứ như vậy mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng nhìn ra biển rộng không nói lời nào.

"Biên quản gia, như vậy thật tốt" Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng.

Biên Bá Hiền ngoái đầu nhìn hắn, Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, lông mi khẽ run. Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng gương mặt hắn.

"Cậu sao thế?" Phác Xán Liệt xoay đầu sang nhìn Biên Bá Hiền,

"Sao là sao?" Biên Bá Hiền hỏi.

Phác Xán Liệt nhích lại gần, vươn tay xoa nhẹ khóe mắt cậu.

"Cậu xem" nói xong đưa tay đến trước mặt Biên Bá Hiền.

A! Nước ở đâu vậy?

Đưa tay lên miệng Biên Bá Hiền, nước này còn có vị mặn.

"Biên quản gia, như thế nào mà hay khóc nhè?" Phác Xán Liệt cau mày hỏi, tiểu gia hỏa này sao hôm nay lại nhiều nước mắt đến vậy?

"Tôi làm sao mà khóc chứ? Gió thổi thôi" Biên Bá Hiền nói xong nhắm mắt, vì cậu cảm giác nước mắt đang muốn trào ra, chỉ có nhắm mắt mới ngăn lại được.

"Thiếu gia" Biên Bá Hiền đột nhiên mở mắt kéo tay Phác Xán Liệt, trên bờ cát viết 'I LOVE YOU' còn kèm theo một trái tim thật to.

"Phốc ~ quê mùa" Phác Xán Liệt vừa cười vừa nói.

"Vậy cậu thử xem" Biên Bá Hiền tỏ vẻ không phục bĩu môi nhìn Phác Xán Liệt.

"Xem này" Phác Xán Liệt viết trên bờ cát 'YAI—-E'

Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn cả nửa ngày cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì.

"Có nghĩa là gì?" Biên Bá Hiền hỏi,

"Ngốc quá! Đây là viết tắt 'You and I forever'" Phác Xán Liệt vươn tay cốc nhẹ lên trán Biên Bá Hiền.

"Ai nha, đánh như vậy sẽ bị ngốc đó" Biên Bá Hiền xoa xoa trán oán giận nói,

"Vốn dĩ đã ngốc rồi, ngốc hơn một chút cũng chẳng có việc gì"

"Nếu không thi đổ đại học thì làm sao bây giờ?"

"Bổn thiếu gia sẽ nuôi cậu a!"

"Cả đời sao?"

"Đương nhiên! Trừ phi cậu muốn chạy, nhưng mà cho dù cậu chạy đến đâu, bổn thiếu gia vẫn sẽ tìm được cậu"

"Xí ~ tìm không thấy đâu"

"Không có khả năng"

45.

"Đi thôi" Phác Xán Liệt bất chợt đứng lên kéo theo Biên Bá Hiền.

"Về sao?"

"Không?"

"Vậy đi đâu?"

"Đi rồi sẽ biết" Phác Xán Liệt đến bên xe, mở cửa đẩy Biên Bá Hiền vào.

Xe dừng trước trung tâm thương mại, vừa xuống xe nhân viên vội vàng ra nghênh tiếp.

Tầng 23 – khu VIP

Tất cả nhân viên đầu đứng một bên, đợi Phác Xán Liệt từ thang máy đi ra đều cúi chào 90 độ.

Biên Bá Hiền đều bị trang sức, vàng ngọc ở đây chọc mù con mắt.

"Tôi đến lấy đồ" Phác Xán Liệt nói với nhân viên cấp cao nhất.

"Đã xong thưa ngài" cô phân phó người khác mang đồ vật đến.

Vật đưa đến chính là một sợi dây chuyền. Thiết kế rất đơn giản, vòng tròn bao lấy ánh trăng ở giữa. Toàn bộ đều được khảm bằng kim cương, rất đẹp.

Phác Xán Liệt đeo lên cổ Biên Bá Hiền.

"Không được làm mất" Phác Xán Liệt nói.

"Đây là gì?" Biên Bá Hiền vuốt ve mặt dây chuyền hỏi.

"Thái dương và ánh trăng" Phác Xán Liệt trả lời.

"Thái dương và ánh trăng" cậu lẩm bẩm nói theo.

"Ừm. Biên Bá Hiền là ánh trăng duy nhất của Phác Xán Liệt" Phác Xán Liệt mở miệng, trong mắt không giấu được ý cười nhàn nhạt.

Biên Bá Hiền im lặng cúi đầu, cậu biết viền mắt mình đã đỏ, nước mắt sẽ không nghe lời mà rơi xuống.

"Thiếu gia...không nên đối tốt với tôi như vậy..." giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình cậu nghe được.

"Tôi đói rồi, ăn cơm thôi" Phác Xán Liệt nói xong, kéo tay Biên Bá Hiền lên tầng cao nhất.

"Choảng!!"

"Đi ra ngoài!"

Kèm theo tiếng vỡ của thủy tinh và tiếng mắng chửi bén nhọn của phụ nữ.

Lộc Hàm nhìn mảnh thủy tin dưới chân, còn có nước chảy ra.

Liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên phía đối diện đang nổi giận đùng đùng. Cậu không nói gì, đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc này ánh mắt Lộc Hàm đã không còn hòa nhã vui tươi như thường này, ánh mắt của cậu đã không còn tia sáng, chết lặng.

Lộc Hàm thở ra một hơi, cậu không biết phải đi đâu, một thân một mình từ dưới quê lên thành phố học tập, ở tạm nhà bác.

A, rõ ràng là cậu chẳng được hoan nghênh!

Điên thoại di động trong túi run lên,

"A lô, mẹ" Lộc Hàm cố gắng dùng thanh âm vui vẻ, muốn cho mẹ biết là mình đang rất tốt.

"Mẹ, con sống tốt lắm, bác cũng tốt với con nữa, em trai cũng rất thương con, con rất vui mà" thanh âm không ngừng run rẩy, khóe mắt mông lung, "Chỉ là...con có chút nhớ mẹ" Lộc Hàm cười, "Có a, có rất nhiều bạn bè, họ đều tốt lắm. Còn có một người nữa...cậu ấy rất tốt với con" Lộc Hàm lại nhớ đến Ngô Thế Huân.

Cũng không biết đi đâu, Lộc Hàm lại đến tiệm trà sữa của A Lan.

"Lộc Hàm" A Lan thấy Lộc Hàm đến rất ngạc nhiên vui mừng.

"A Lan, cho em một trà sữa...hương chocolate"

"Được, tâm tình không tốt sao?" nhìn vẻ mặt Lộc Hàm, A Lan hỏi.

"Không có gì" Lộc Hàm cố mỉm cười, so với lúc trước còn khó coi hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek