Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7-11

Chap7

Bạch Hiền quan sát từ đồ gia dụng trong nhà, đến rèm cửa, thảm trải, cái nào cũng là đồ tinh phẩm nhập khẩu. Trên vách tường còn treo một bức tranh là bút tích của một họa sĩ danh tiếng.

Nhưng Bạch Hiền cảm thấy chờ đợi ở đây rất áp lực, không cách nào hô hấp thoải mái.

Cuối thu, đêm đến rất nhanh, không bao lâu sau thì màn đêm nhanh chóng đổ ập xuống.

Trên trời chỉ có vài ánh sao sáng, màn đem càng thêm lạnh lẽo, tịch liêu.

Cuối cùng, Bạch Hiền mệt mỏi đặt mình ngồi trên ghế salon.

Phác Xán Liệt đẩy tấm cửa kính trong suốt ra, bên trong tối om. Đôi lông mày hắn nhăn lại, chàng trai này dám can đảm phản kháng lại mệnh lệnh của hắn?

Hắn bấm công tắc, bật chiếc đèn treo thủy tinh lộng lẫy. Ánh sáng chói mắt trong nháy mắt tỏa ra, sưởi ấm từng ngóc ngách trong phòng lớn.

Hắn liếc mắt nhìn thân hình gày gò, bất động trên ghế so pha, cười khẩy nói: "Tôi còn tưởng cậu cương trực công chính lắm, thì ra vẫn chịu khuất phục."

Bạch Hiền chậm rãi ngẩng đầu, không e sợ mà nhìn thẳng vào hắn: "Anh sẽ buông tha tôi sao?"

Cậu nhẹ nhàng hỏi ngược một câu khiến Phác Xán Liệt phải suy nghĩ lại.

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, trước đây hắn cho rằng chàng trai này yếu đuối như khối đậu hủ sẽ không chịu nổi một chút đả kích, dần dần lại phát hiện ra sự quật cường, không chịu khuất phục của cậu. Điều này châm lên ngọn lửa thích thú trong hắn, dường như trò chơi trả thù này sẽ vui vẻ hơn so với dự tính.

"Đúng! Chỉ cần là thứ Phác Xán Liệt tôi muốn lấy, thì nhất định sẽ liều lĩnh dùng mọi cách để có được. Cho nên cậu không phản kháng là đúng, nếu không đến lúc đó cậu mất đi sẽ càng nhiều hơn mà cũng chỉ có duy nhất một kết quả – cậu trốn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi."

Sự tàn ác hiện lên trong ánh mắt Phác Xán Liệt, một loại băng lạnh phủ lên khuôn mặt tuấn tú như đá cẩm thạch của hắn. Hắn nghiêm nghị quét ánh mắt nhìn đến rương hành lí bên cạnh Bạch Hiền hỏi: "Sao không thu dọn sắp xếp lại cho tử tế?"

"Tôi không biết mình ở phòng nào" Ánh mắt cậu mất tự nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm hành lý của mình.

"Phòng ngủ chính!" Phác Xán Liệt cởi âu phục, tháo cà vạt ném lên người cậu:" Tôi đi tắm trước, hi vọng lúc đi ra cậu đã đem hành lý sắp xếp gọn gàng rồi." Nói xong hắn đi lên phòng ngủ chính trên tầng hai.

Bạch Hiền giống như một cậu vợ nhỏ, dè dặt cẩn thận đi theo phía sau hắn.

Gian phòng này rộng đến mức dọa người. Phong cách giản dị, sử dụng gam màu đen trắng, thể hiện khí phách cương nghị, có thể thấy được thế giới nội tâm của chủ nhân nó.

Bạch Hiền vào trong phòng thay đồ, thấy bên trong có hai hàng trang phục nam(nữ), tùy tiện lật xem mấy cái mác phía trên: CHANEL, Dior, LV.

Trong lòng cậu lạnh lùng giễu cợt: hắn đúng thật là hào phóng với đàn ông(phụ nữ).

Nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, nhớ đến một màn nóng bỏng tối hôm qua, Bạch Hiền trên mặt bỗng đỏ bừng.

"Cậu muốn ở trong phòng thay đồ bao lâu đây?"

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói nồng nàn đầy sức hút.

Bạch Hiền giật mình hoảng sợ, quần áo trong tay rơi xuống, lúng túng quay đầu lại ngơ ngác cười một tiếng, "Anh tắm nhanh thật!"

Lần này, cậu càng thêm lúng túng, ánh mắt lập tức chuyển sang nơi khác. Cậu không nghĩ tới, Phác Xán Liệt vừa mới tắm xong chỉ thắt một cái khăn tắm quanh eo. Vài giọt nước từ cổ lăn xuống trôi nhanh qua bả vai nở nang, cơ ngực rõ rệt, còn có cơ bụng săn chắc.

Phác Xán Liệt giảo hoạt cười, thấy phản ứng bối rối của cậu, trong lòng bỗng thấy vui vẻ, chậm rãi đi vào: "Cậu sao thế? Cảm thấy tôi tắm quá nhanh sao?"

Rồi đột nhiên ôm lấy Bạch Hiền, "Vậy lần sau chúng ta sẽ cùng nhau tắm bảo đảm thời gian sẽ rất lâu."

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Bạch Hiền, lập tức hiện lên một loại cảm giác tê dại khiến nhịp tim cậu đập loạn.

Chap 8 : Trong cơn giận dữ

"Anh đừng như vậy." Bạch Hiền vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực kia.

"Thế nào?"

Một giọng nói châm biếm vang lên, "Cũng đã tới đây rồi, giờ cậu còn không hiểu thân phận mình sao?" Phác Xán Liệt buông cậu ra, ngồi ở trên giường: "Cậu có phải hay không cần xứng đáng với chức vụ một chút?"

Bạch Hiền sững sờ đứng đó, ánh mắt nhiệt tình của hắn nhìn cậu chăm chú đến mức khiến cho cô không biết nên đặt tay ở đâu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chức vụ gì chứ?"

Phác Xán Liệt khóe miệng giơ lên vẻ cười lạnh, con ngươi mờ sương lạnh lùng phun ra hai chữ: "Nhân tình."

Bạch Hiền giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, toàn thân cứng đờ: "Tôi... Tôi làm sao làm...?" Cô khó khăn từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ này.

"Cởi ra!"

Bạch Hiền toàn thân cứng ngắc, ngây ngốc sợ hãi đứng nguyên tại chỗ.

Phác Xán Liệt nhàn nhã nghiêng người tựa vào đầu giường, "Kỳ thực, cậu chỉ cần thuận theo tôi thôi, nếu tôi chơi đã rồi, cảm thấy chán ghét cậu, tôi sẽ mau mau đá cậu đi. Cậu chắc là mong đợi ngày này lắm?."

Chơi chán? Chán ghét?

Có lẽ đây là lựa chọn duy nhất của cậu.

Ngón tay run rẩy cởi ra từng chiếc cúc áo.

"Không cần bày ra dáng vẻ làm cho người ta chán ghét như thế."

Hắn nghiêng mặt, từng câu từng chữ lạnh lùng nói ra. Ánh mắt lạnh nhạt tàn nhẫn tiến đến, một phen túm lấy tay cậu ném lên giường: "Nhiệm vụ duy nhất của cậu bây giờ chính là lấy lòng tôi."

Đáng chết! Thân thể của hắn không ngờ lại nhạy cảm như vậy đối với cậu. Chỉ vừa mới nhìn thấy da thịt như ẩn như hiện dưới lớp áo sơmi thôi, mạch máu trong người lập tức trở nên căng cứng, toàn thân nhiệt huyết sôi trào. Có lẽ ngày hôm qua quá kịch liệt rồi. Hắn đối với đàn ông(phụ nữ) luôn luôn ôn nhu, nhưng ngày hôm qua hắn bị cừu hận làm cho mờ mắt, đã chà đạp cậu như vậy.

Vừa nói bàn tay của hắn vừa kéo quần áo cậu xuống. "Xoạt" tiếng áo sơ mi bị xé thành những mảnh vải vụn.

"Đừng, đừng như vậy" Cậu nghẹn ngào nói, nước mắt thấm ướt hai mắt. Nhớ lại tối hôm qua, một cảm giác đau đớn bị xé rách lần nữa kéo tới.

"Đừng?" Con ngươi Phác Xán Liệt nhuốm vẻ phẫn nộ:

"Cậu không có tư cách cự tuyệt!!" Hắn lớn tiếng tiếp tục xé rách quần của cậu.

"Tại sao? Sao anh đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?" Cậu cuồng loạn la hét nhưng không cách nào cản được bàn tay hắn đang di chuyển trên người cậu.

Hắn nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cậu, biểu tình say sưa hưởng thụ vẻ mặt réo rắt thảm thiết của cậu: "Chẳng lẽ cậu chưa từng làm sai chuyện gì?"

Cậu liều mạng lắc đầu, mái tóc dài mềm mại giờ phút này xốc xếch trải trên gối, giống như như tờ giấy Tuyên Thành nhuốm đầy mực đen.

"Không có, tôi không có!" Cậu không thẹn với lương tâm. Tai nạn xe cộ năm năm trước không phải lỗi của cậu, nhưng cậu cũng đã nhận tội thay, bị phạt tù bốn năm. Bốn năm này, cậu tưởng chừng đã nếm đủ tất cả thống khổ trên đời, nhưng bây giờ cô mới thực sự nếm trải một loại tuyệt vọng của Địa Ngục.

Là hắn đẩy cậu xuống Địa Ngục.

Tròng mắt Phác Xán Liệt thoáng chốc bị lửa giận nhiễm đỏ, một loại liệt hỏa rào rạt phun trào, thật giống như muốn đem cậu thiêu cháy. Trên trán hắn, gân xanh hiện lên: "Người con trai này thật đúng là biết giả bộ, làm trò!"

Chap 9 : Hành hạ

"Anh ..xin anh đừng như vậy." Bạch Hiền cầu khẩn, đôi mắt trong suốt đã ngập nước.Giờ phút này, hắn giống như loài mãnh thú đã sớm mất đi lí trí.

Trực tiếp đè lên người cậu, vật cứng kiêu ngạo giờ phút này đã nhanh chóng giương cao để ở giữa hai chân cậu. Đôi mắt đen hiện lên vẻ âm lệ, không một tia do dự, dũng mãnh xuyên qua thâm cốc u bí của cậu.Loại cảm giác bị xé rách cùng với đau nhức đến tê liệt làm cho Bạch Hiền nhịnkhông được thét chói tai, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay đến rỉ máu, "Đau, anh..đi ra ngoài."

Thân thể khô khốc của cậu căn bản không thể tiếp nhận được, cõi lòng tan nát cùng với đau đớn, cảm giác giống như bị đại dương đánh ụp lên, cậu dường như chìm vào trong nước, liều mạng vùng vẫy, giãy dụa nhưng vẫn không cáchnào thoát được."Câm miệng!"

Động tác thô bạo của hắn cũng không bởi vì tiếng kêu thảmthiết của cậu mà dừng lại, ngược lại càng mãnh liệt di chuyển. Cậu chịu đựng đau nhức mà khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, lúc này đã tái nhợt như tờ giấy.Phác Xán Liệt tựa hồ như chất chứa nỗi phẫn nộ đã lâu, lần nữa tiến nhập phần cứng rắn vào cậu, lại nói với cậu: "Nếm trải mùi vị sống không bằng chết cùng với đau đớn thống khổ, có lẽ như vậy đầu óc của cậu sẽcàng thêm rõ ràng một chút,cậu có hay không đã làm sai chuyện gì? Có hay không?!"

Hắn từng bước một chất vấn.Cậu như thế nào có thể dễ dàng quên đi buổi tối ấy? Vì sao hung thủ giết người, đầu sỏ gây nên việc này không có một chút tự trách cùng với áy náy? Bởi vì sai lầm của cậu, trong nháy mắt đã làm mất đi hai mạng người, cũng mất đi cuộc sống hạnh phúc tương lai của hắn.Lửa giận trong lòng Phác Xán Liệt cuồng dại không cách nào đè nén được bùng cháy lên, điên cuồng chạy nước rút, nội tâm bị đè nén cùng với phẫn nộ thề phải đem cậu đẩy vào hố sâu vạn kiếp không trở lại được.

Bạch Hiền cảm giác mình đã sớm cận kề cái chết, một loại cảm giác đau tê dại khiến cậu cắn chặt cánh môi, tơ máu đỏ thẫm theo khóe miệng chảy ra, sau đó làn môi dần trắng bệch giống như đóa hồng kiều diễm bị nước xối vào.Hắn bị vẻ xinh đẹp trước mắt mê hoặc, cúi đầu hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng liếm đi chút máu còn dính trên môi, "Đây chỉ mới là khởi đầu, tôi muốn cho cậu đau đớn – đến mức muốn chết cũng không được."

Ngay sau đó, hắn tăng nhanh tốc độ cơ thể, mạnh mẽ thâm nhập vào cậu.Bạch Hiền không còn sức để kêu gào nữa, giờ phút này cậu tựa hồ như đang chịu đựng một loại cực hình lăng trì.Hắn cảm giác được chất lỏng của cậu dần chảy ra, hắn dễ dàng tiến nhập vào càng sâu bên trong cô. "Cậu luôn miệng khóc khóc, la hét nhưng thân thể của cậu thành thực hơn nhiều, không phải sao? Cậu thật dâm đãng!"

Vì sao hận tôi như thế? Vì sao? Những giọt mồ hôi lạnh che phủ đầy trán cậu, ý thức của cậu dần dần mơ hồ, ánh mắt suy nhược muốn đóng lại nhưng người bên trên dườngnhư không có ý muốn buông tha cho cậu.———————————————Bạch Hiền cảm giác được gió lạnh vù vù hướng cậu thổi tới. Phút chốc, cậu liền mở mắt.Đối diện là khuôn mặt phóng đại của Phác Xán Liệt với nụ cười châm biếm, lập tức ánh mắt cậu hiện lên vẻ kinh hoàng.Cậu lập tức lấy tấm chăn che kín người, hoảng sợ nói: "Anh...anh muốn làm gì?"

"Cậu nói xem? Tôi mua cậu, cậu phải có bổn phận thỏa mãn tôi."

Hắn kéo tấm chăn trên người cậu xuống.Bạch Hiền dùng chân đá một cái, động tác ấy lập tức đổi lấy một trận đau đớn co rút, cậu biết sự đau đớn kia là như thế nào tạo thành."Vậy mời anh nhanh lên một chút." Cậu đột nhiên nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn hắn đã không còn những gợn sóng, thật giống như linh hồn đã hoàn toàn bị tách ra trong vô thanh vô tức.
Chap 10 : Bắt gặp mua thuốc

Phác Xán Liệt không ngờ cậu sẽ phối hợp như thế, khóe miệng nhếch lên một nụ cườità mị, vung tay ném chiếc chăn làm cản trở xuống đất.

Trên giường, một vết máu đỏ thẫm đập vào mắt hắn.Chân mày hắn khẽ nhíu lại có chút nghi ngờ, không phải cậu đã trải qua lần đầu tiên rồi sao, như thế nào còn cái này?Bạch Hiền ngây Phác nhìn ánh sáng lộng lẫy phát ra từ chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà, ánh mắt dại ra như con rối không có linh hồn.Hắn tách hai chân cậu ra. Hắn vốn tưởng là chất dịch, hóa ra đều là máu. Hành động của hắn tối hôm qua... vì sao trong lòng hắn cư nhiên có cảm giác tự trách với một hung thủ giết người như cậu.Hắn không phải hi vọng thấy cậu đau đến không muốn sống, đem cậu hành hạ đến dở sống dở chết đấy sao?Cậu cảm giác được đau đớn khẽ nhíu mày lại, sau đó tiếp tục duy trì bộ dạng thẫn thờ, lãnh đạm hỏi: "Anh nhanh lên một chút có được không?"

Phác Xán Liệt xoay người rời giường, đi vào nhà tắm.Rất nhanh sau đó, hắn quay lại trong tay cầm theo chiếc khăn mặt nóng . Thời điểm hắn muốn chạm vào cậu, thân thể cậu run rẩy, nói: "Anh không cần phải làm vậy!"

Cậu cuộn mình đứng lên ngăn cản hắn."Tôi cũng không phải chưa từng chạm qua? Cậu còn xấu hổ?"Không đợi sự cho phép của cậu, hắn nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, lau vết máu khô trên người cậu.Bạch Hiền bởi vì ngượng ngùng bất giác đỏ mặt, khinh miệt cười một tiếng "Anh đang toan tính cái gì vậy? Thưởng một cái tát sau đó lại cho một viên kẹo để ăn sao?"

Hắn đột ngột dừng tay lại, ném chiếc khăn mặt đi: "Tôi sợ cậu không còn giá trị lợi dụng, Phác Xán Liệt tôi chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn. Cậu nên đến bệnh viện khám qua một chút, tôi không thích đùa bỡn một thân thể tàn tạ!"

Ném xuống những lời lạnh như băng xong, hắn tắm rửa, thay âu phục rồi rời đi không nói thêm tiếng nào.Mặc dù thân thể mềm yếu bất lực nhưng cậu vẫn còn vấn đề muốn giải quyết.

Lần đầu tiên chịu tốn tiền đi đến bệnh viện Phương Thị tiêm mũi tiêu viêm, mua thuốc uống và dĩ nhiên cậu không quên uống cả thuốc tránh thai.Quan hệ thân mật như vậy mà hắn không dùng bất kỳ biện pháp nào. Cho nên để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, việc này nhất định cậu phải làm .Hi vọng sau đó thuốc tránh thai còn có tác dụng."Bạch Hiền, tại sao em lại ở chỗ này?"

Sau lưng truyền đến âm thanh ấm áp, ôn hòa.Bạch Hiền giật mình hốt hoảng nhét thuốc trong tay vào túi xách, nhưng tay run lên làm một hộp thuốc lăn xuống mặt đất.Cậu lập tức cúi xuống nhặt lên, trên mặt thoáng chốc đỏ ửng, đứng tại chỗ không dám nhìn thẳng anh.Mặc y phục trắng, toàn thân anh tỏa một loại hào quang lấp lánh giống như vị thần,ngũ quan thanh tú, vóc người to lớn, còn có khí chất nhã nhặn ôn hòa lập tức thu hút tất cả ánh mắt trong đại sảnh.

"Viện trưởng Phương." Sau lưng, tiểu y tá nhắc nhở anh, cô không muốn thấy viện trưởng say sưa nhìn một chàng trai như thế."Cô đem phần tài liệu này cho chủ nhiệm khoa ngoại, tôi có việc rời đi một lát."

Phương Đình cầm văn bản trong tay đưa cho tiểu y tá, sau đó nhẹ nhàng nói với Bạch Hiền: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."

Chap 11 : Nói dối hắn

Hoa viên phía sau bệnh viện vắng vẻ, đìu hiu. Trên hai cây bạch quả cao lớn chỉ còn trơ trọi vài chiếc lá vàng úa, vài chiếc nhẹ nhàng rơi xuống rải đầy khắp mặt đất. Hai người chậm rãi đi tới nơi có những tán lá đẫm sương che phủ.Sự tĩnh lặng bao phủ hai người, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở nhè nhẹ.

Phương Đình muốn phá vỡ sự lúng túng và trầm mặc của Bạch Hiền nhưng lại không biết nên nói về đề tài gì."Tại sao em mua thuốc đó?" Phương Đình không nhịn được hỏi.Bạch Hiền dừng bước, có chút hoảng sợ quay đầu đi hướng khác, tránh né ánh mắt của anh.

"Bởi vì em sợ "đại di mụ" tới, đau bụng làm ảnh hưởng tới cuộc thi sắp tới."

"Đại di mụ" đối với Bạch Hiền quả thật chính là một nỗi đau đớn khiến cho cậu toàn thân bất lực, sắc mặt trắng bệch nôn mửa liên tiếp, hiện tại ngay cả thuốc giảm đau cũng không thể xoa dịu.Cậu thật sự không biết nói dối, trong lòng bàn tay tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, nói chuyện cũng qua quýt.

"Cuộc thi quan trọng nhưng thân thể cũng quan trọng không kém, loại thuốc dùng nhiều vẫn là không tốt. Lần sau anh sẽ chuẩn bị cho em một ít thuốc bắc để điều trị thân thể". Phương Đình dịu dàng nói, nét mặt tràn đầy sự quan tâm với cậu.Nhẹ nhàng nói một tiếng "Cám ơn!" Chột dạ khiến Bạch Hiền không dám ngẩng đầu.

"Tối hôm nay có rảnh không?"Khuôn mặt Bạch Hiền cứng đờ, thoáng hiện một tia buồn bã : "Thật xin lỗi! Em gần đây không có thời gian, em muốn nghiên cứu cho kì thi sắp tới""Nha đầungốc."

Anh thở dài một tiếng, đưa tay kéo cậu ôm vào ngực: "Đã nói với em không cần nói với anh ba chữ đó. Cố gắng lên!Phải tin tưởng bất kể em làm cái gì anh cũng sẽ ủng hộ em.""Vâng!"

Bạch Hiền nghẹn ngào gật đầu, nước mắt không nhịn được trào ra. Đã lâu lắm rồi,trái tim lãnh lẽo của cậu mới có cảm giác ấm áp.Mùi thuốc khử trùng trên người anh nhàn nhạt, thấm vào tận tim gan.Ở trong ngục năm năm, cậu chịu đựng đủ bao nhục nhã. Mỗi ngày phải làm việc tay chân gian khổ nhưng cậu vẫn kiên trì chương trình học chính quy.Bởi vì là tội phạm đang bị cải tạo, cậu vấp phải trắc trở khó khăn khi tìm việclàm. Cậu không vì điều này mà gục ngã, ngược lại càng thêm chăm chỉ đi học chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.Cậu cố gắng như thế, chỉ mong sống thật tốt để mẹ ở trên thiên đường được an tâm.

Bạch Hiền lặng lẽ rơi lệ, khi nước mắt từ khóe mắt lăn xuống trên chiếc áo blue trắng của anh, cậu đẩy PhươngĐình ra, "Thật xấu hổ, làm dơ y phục của anh."Phương Đình hé miệng cười một tiếng tựa như trong nháy mắt làm bùng cháy lên ngọn lửa rực rỡ, xoa xoa đỉnh đầu của cậu,"Không sao, bờ vai của anh mãi mãicho em dựa vào."Bạch Hiền le lưỡi: "Nếu bị tiểu y tá trong bệnh viện thấy, em chịu không nổi."

Cậu nhìn đồng hồ đeo tay vội vàng nói: "Đến lúc em phải đi học phụ đạo rồi."Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhưng đáy mắt lại ngấn lệ quang.Phương Đình thu lại nụ cười trên mặt, nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa, lo lắng nói: "Em bình thường không biết nói dối, tại sao lại muốn giấu diếm anh? Bạch Hiền, anh đối với em mãi không thay đổi."

Âm thanh trong trẻo chậm rãi lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo cuối thu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek