Chương 64-67
Chương 64 : PHẠM SAI LẦM
Cậu biết mình căn bản là không cách nào ngăn cản hắn đòi lấy hơn nữa cậu cũng không muốn nhìn hắn bị dụ chỏa đốt cháy thống khổ, đôi mắt trong suốt hiện lên ánh sáng nhạt, từ từ nhắm hai mắt lại, đôi tay đang níu chặt áo sơ mi của hắn dần buông lỏng.
"Cậu đã phóng đãng như vậy, hôm nay tôi thỏa mãn tất cả cho cậu!". Ánh mắt oán hận hệt như lưỡi dao nhọn đâm vào cơ thể cậu. Phác Xán Liệt nén chịu ngọn lửa từng đợt thiêu đốt trong cơ thể, đè ép xuống rung động dường như sắp nổ tung.
"Roẹt..." Chiếc áo trắng chướng mắt bị xé rách, đèn thủy tinh chiếu xuống óng ánh ánh sáng nhu hòa.
Hơi thở nặng nề, nóng lên, trước ngực của cậu như tuyết trắng thoáng chốc nhiễm đỏ
Bạch Hiền cắn răng nhịn xuống, đáy lòng bị hắn kích thích đến kinh sợ, mong muốn linh hồn mình có thể tan đi. Nhưng nhịp tim không tự chủ được đập mạnh,một cảm giác trống rỗng bị hắn nhen nhóm, thân thể không kềm chế được tiến sát vào trong ngực của hắn.
Lôi kéo lớp áo xuống, bộ ngực lộ ra bên ngoài, đỉnh chóp hồng như anh đào. Mắt Phác Xán Liệt đỏ lên, hắn căng thẳng cúi đầu, lập tức hưởng thụ hương vị ngọt ngào của trái quả kia.
Một cảm giác khó nhịn từ trong miệng Bạch Hiền bật ra, nhưng vào trong tai Phác Xán Liệt là tiếng ngâm quyến rũ.
Bàn tay Phác Xán Liệt nhẹ vỗ về tấm lưng mịn màng như lụa của cậu, cảm nhận được dưới lòng bàn tay là đường cong hoàn hảo, thẳng một đường xuống phía dưới thăm dò.
Bỏ hết quần áo còn lại trên người cậu ra, sau đó rất nhanh cởi quần áo của mình,giờ phút này bọn họ thẳng thắn ôm chặt lấy nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của nhau, nhiệt độ nóng cháy của cơ thể cùng những khát vọng trong lòng.
Phác Xán Liệt cũng không nhịn được nữa, đau đớn làm cho bộ mặt hắn vặn vẹo. Vận sức phát động, hung khí nhắm vào cậu, hạ eo xuống, vùi thật sâu vào trong thân thể cậu.
Lập tức Bạch Hiền ngẩng đầu, cảm giác vui sướng từ khớp xương lan tràn ra.
Cái này dường như là cho phép Phác Xán Liệt, động tác của hắn điên cuồng, mang theo cảm giác vui sướng của cậu lên thiên đường.
Lần đầu tiên Bạch Hiền biết thì ra đó cũng không phải đều là cảm giác đau đớn khoan tim liệt phổi, còn có một loại cảm giác lâng lâng dường như xương tủy đều tê dại. Tay cậu từ từ ôm lấy hắn, hai chân giống như rắn nước quấn quanh bên eo của hắn, cong người lên để nghênh đón tiến lên của hắn ——
Đèn thủy tinh sáng rực tỏa ra ánh sáng mê ly, hơi thở mập mờ lan tràn trong phòng khách.
Bên ngoài không khí lạnh lẽo, bên trong lại ấm áp như xuân.
————
Bạch Hiền không biết thuốc của thầy Mã thì ra lại lợi hại như vậy, bọn họ triền miên cả một đêm, từ sô pha đến phòng tắm, có mấy lần, bọn họ cảm giác như mình sắp hít thở không thông.
Tám giờ sáng hôm sau Phác Xán Liệt mới hoàn thành chạy nước rút, hắn mệt mỏi,ngã vào bên cạnh cậu, đảo mắt nhìn về phía người con trai đã mệt mỏi mơ màng ngủ say, trên khuôn mặt yêu kiều phiếm hồng. Vải lụa bị trượt xuống phía trước một mảng lớn, trên làn da ngọc ngà điểm đầy vết hồng, giống như hoa mai nở rộ trong tuyết.
Phác Xán Liệt cẩn thận kéo chăn lên, nhẹ bước xuống giường, rửa mặt một cái, ăn mặc chỉnh tề, cả người tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không thể nhìn ra hắn trắng đêm chưa ngủ.
Chương 65 : Bán đứng
Hôm nay Phác Xán Liệt còn một cuộc thương chiến phải làm, đương nhiên không cho phép mình lười biếng.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ, lại liếc nhìn chàng trai nhỏ nhắn mềm mại, khóe miệng cong lên một độ cong dịu dàng, đặt lên trán cậu một cái hôn.
"Ưm" Bạch Hiền chu miệng, thì thào một tiếng, tiếp tục ngủ say.
Phác Xán Liệt lập tức xoay người rời đi, hắn lo lắng sợ mình dừng lại một khắc sẽ không tự chủ muốn ăn thêm lần nữa.
————
Khí trời âm u, khiến cho người ta đặc biệt thích ngủ, hơn nữa đêm qua mệt mỏi,đến trưa Bạch Hiền mới tỉnh lại.
Nhẹ cử động thân thể, cảm giác như bị xe tải nghiền qua, đau nhức không thôi.Mỗi khớp xương cũng đau đớn như vậy, bản thân không thể cử động.
Từng cảnh đêm qua nhanh chóng hiện lên trong đầu, Bạch Hiền xấu hổ đem mặt vùi vào trong chăn. Dường như đây là lần đầu tiên thể nghiệm chuyện đó.
Bạch Hiền đối với hành động ngày hôm qua của mình thật áo não. Mình tại sao lại như vậy? Không ngừng cầu xin còn nhiệt tình đáp lại hắn. Có khi nào khiến hắn thật sự cảm thấy mình là một chàng trai dễ dãi không?
Vừa nghĩ như thế, cơn buồn ngủ của Bạch Hiền toàn bộ đều tiêu tán. Kéo thân thể đau nhức bò dậy, sau khi rửa mặt bắt đầu dọn dẹp lại phòng ở.Quần áo rải rác trong phòng khách còn có phòng tắm đầy nước, giường hỗn độn.
Kỳ thật cậu muốn dùng bận rộn để chiếm cứ suy nghĩ của cậu, để cậu không còn nghĩ tới hắn nữa.
Cậu yêu hắn nhưng không thể bừa bãi phóng túng tình cảm của mình. Vì bảo vệ mình, cậu không thể không kìm nén trong lòng, không thể cho nhận như bình thường.
Bạch Hiền sợ chính mình từng bước một rơi vào hố sâu, vạn nhất tâm hòan toàn bị hắn bắt được, cậu biết làm thế nào để lấy lại được đây?
————
Bên ngoài phòng hội nghị, đại biểu của các xí nghiệp đi ra không ngớt.
Ngô tổng giám đốc lần này nhận về thế yếu trước việc tranh giành mảnh đất Ngân Nguyệt Hồ kia. Chân mày Vạn Khải Phong hạ xuống, ý cười đầy mặt.Trên mặt Phác Xán Liệt thì lại là một vẻ âm trầm, giống như yên tĩnh trước khi bão táp đến.
Ánh mắt hơi nheo lại, một tia lạnh bắn ra, "Tập đoàn Vạn Hồng nếu thích dùng thủ đoạn như vậy, tập đoàn Phác thị sẽ theo mấy người chơi đùa thật tốt. Ngân Nguyệt Hồ vào tay ai còn chưa biết đâu!"
Phác Xán Liệt ra khỏi cao ốc, lập tức chạy về công ty.
Lần này Phác Xán Liệt đối với dự án Ngân Nguyệt Hồ kia chuẩn bị nửa năm, không ngờ đến lúc cuối cùng, thư trả giá của mình lại bị lộ ra. Tập đoàn Vạn Hồng thắng thầu mà chỉ hơn 100 vạn.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất của hắn chính là tìm ra gián điệp đã bán tin kia. Với Phác Xán Liệt trước sau như một thái độ ngoan tuyệt tàn khốc, đoán chừng người kia sẽ chết rất thảm.
Phác Xán Liệt tâm trạng tồi tệ, như lốc xoáy lập tức thổi quét toàn bộ cao ốc. Mỗi người đều nghiêm mặt, thật cẩn thận làm việc, rất sợ có một bước sai lầm.
Rầm! Cửa phòng làm việc bị đá văng.
Ngô Diệc Phàm mặc bộ đồ tây màu đen phẳng phiu, có loại phiêu dật, hợp với tóc dài đen mềm tùy ý buộc ở sau gáy, cả người bao trùm khí phách hắc ám, "Tài liệu cậu cần ở đây".
Phác Xán Liệt ngẩng đầu, đáy mắt có một tầng âm u mờ mịt, "Đúng lúc lắm, tôi còn có việc muốn cậu điều tra".
"Không cần điều tra, điều cậu muốn biết đều ở trong này". Một xấp ảnh chụp rơi tung ra, Ngô Diệc Phàm nhàn nhạt nói: "Người bên cạnh cậu một tuần trước, chỉ có cậu ấy tiếp cận Vạn Khải Phong"
Chương 66 : CHẤT VẤN
Ảnh chụp bừa bãi trên bàn làm việc, hình ảnh rõ ràng, khuôn mặt tao nhã quen thuộc, còn có túi giấy tờ màu vàng bắt mắt trong tay cậu, mặt trên in bốn chữ to rõ rành rành Tập đoàn Phác thị
Chứng cớ chắc chắn để trước mặt, khiến cho Phác Xán Liệt tìm không ra cớ để không tin tưởng sự việc này.
Con ngươi đen bỗng dưng căng thẳng, thần sắc đột ngột thay đổi, ánh mắt nguy hiểm trong con ngươi xuất hiện, nóng rực như lửa, lạnh lẽo như băng.Vô cùng tức giận, không thể ức chế. Hơi thở sắc bén nhuộm lẫn không khí quanh mình, cũng giống như tiếp theo trở nên rét lạnh.
Hắn tự tay cầm một tấm hình lên, siết chặt, ảnh chụp trong tay của hắn biến dạng. Xương ngón tay vang lên tiếng 'rắc rắc', gân xanh nổilên, ngón tay trở nên trắng bệch. Phác Xán Liệt bỗng dưng đứng lên, đi về phía cửa ——
Hắn hiện giờ đã bị lửa giận thiêu đốt lý trí, Ngô Diệc Phàm lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện quá giới hạn, kịp thời kéo hắn lại, "Này, kỳ thật cũng chỉ là vẻ ngoài,làm sao có người đưa tư liệu cơ mật trắng trợn như thế, còn cố ý lưu lại camera? Cậu không cảm thấy bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ ư, nói không chừng có người cố ý bày ra chuyện này dẫn cậu đi vào, tôi thấy chuyện này còn phải điều tra kĩ hơn . .. . . ."
Ngô Diệc Phàm luôn luôn ít lời, lần đầu tiên lại chầm chậm thuyết phục. Phải biết rằng, trong giới hắc đạo, cá tính làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật của Ngô Diệc Phàm là làm nhiều hơn nói, lời nói của hắn được ví như vàng, hôm nay lại vì một chàng trai lừa gạt, ném một ngàn 'vàng' ra. Kì thật, hắn không muốn người anh em của mình gây ra chuyện gì phải hối hận.
"Cậu ta dùng thủ đoạn của mình để phản kích!" Phác Xán Liệt hơi nhíu mày, cười lạnh một tiếng, ". . . . . . Tôi muốn cậu ta phải trả giá thật lớn!"
Hắn căm giậm bỏ mặc Ngô Diệc Phàm rời đi.
————
Mây đen âm u đè ép rất thấp rất thấp, trên trời nổi gió mưa phùn kéo dài, ướt sũng một tầng khô lá vàng rụng.
Mưa rơi tí tách tí tách, thấm ướt cây cối, thấm ướt mái hiên. . . . . . Dường như bị nước rửa trôi, thành một bức tranh thuỷ mặc đẹp đẽ tinh xảo, trong không khí quanh quẩn sương mù, tạo ra cảm giác mát lạnh.
Mưa bụi rơi nghiêng trên tấm kính hoa, phòng bếp dâng lên khí nóng cuồn cuộn.
"Ục, ục, ục " Nước canh trong nồi sôi sục.
Bạch Hiền cầm muôi, vớt tầng bọt đang nổi trên mặt canh. Hôm qua, canh ba ba nấu hai giờ kết quả là tặng cho sàn nhà và thùng rác. Bạch Hiền quyết định nấu lại lần nữa, nhớ lần dạy dỗ trước, canh gà ô cốt lần này, không thêm mấy dược liệu kỳ cục hiếm lạ kia nữa.
Cậu nếm một ngụm nhỏ, gật đầu, sau đó cho thêm chút muối.
"Rầm ——" một tiếng, cửa một cước bị đạp ra.
Bạch Hiền nghe tiếng động dữ dội, tâm cả kinh.
Ai vậy? Hắn trở về ư? Bây giờ không phải là giờ làm việc sao?
Trong khi Bạch Hiền còn đang vô cùng sững sờ, Phác Xán Liệt đã mang theo khí ác khắp người ào ào xông vào phòng bếp, trong con ngươi tà tứ của hắn bắn ra ngọn lửa nguy hiểm, "Nói! Ngày hôm kia cậu đi đâu?"
"Ngày hôm kia?" Hắn hỏi chuyện này để làm gì?
Bạch Hiền kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên hung ác ——
Rõ ràng mọi chuyện đang tốt đẹp, vì sao từ trời trong biến thành bão táp? Tối hôm qua rõ ràng vành mai tóc mái còn chạm vào nhau, nhưng giờ phút này lại giống như đối xử với kẻ thù.
Thì ra tất cả chỉ là giả dối, thật yếu ớt như bong bóng xà phòng, vừa nhẹ nhàng chạm vào, đã vỡ tan. . . . . .
"Ngày hôm kia, không phải tôi đến công ty đưa cơm hộp cho anh. . . . ." Còn bị hắn vô tình nhục nhã một phen.
"Hừ. . . . . ." Khuôn mặt lạnh lùng của hắn nổi lên châm chọc nhạo báng, giận dữ hét: "Vậy cậu nói cho tôi biết những thứ này là cái gì!"
"Bộp ——" Một xấp ảnh thật dày ném vào mặt cậu.
Từng tấm hình giống như dao kiếm, những cạnh sắc bén làm rách khuôn mặt non mềm của cậu, vài giọt máu lặng lẽ chảy xuống.
Đôi mắt trong suốt của Bạch Hiền bỗng dưng mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm tấm hình, nói: "Đây không phải là tôi đến tập đoàn Vạn Hồng . . . . . ." Cậu đột nhiên ngẩng đầu, tập trung nhìn hắn, "Anh điều tra tôi?"
"Cậu có làm việc gì trái với lương tâm hay không, sao phải sợ tôi điều tra?"Phác Xán Liệt tới gần cậu, đôi mắt sâu đen như bóng đêm nổi lên vẻ hung ác, ngón tay thon dài giữ lấy cằm cậu, giữ chặt, "Cậu thật sự rất lợi hại, là tôi đánh giá thấp cậu".
"Tôi đã nghĩ làm sao cậu lại có ý tốt mang cơm hộp đến cho tôi, thì ra là vì lấy trộm đơn từ. Không thể không bội phục khả năng diễn xuất của cậu, giả vờ điềm đạm đáng yêu, thanh thuần không có thời gian rảnh rỗi thực chất chỉ vì có mục đích . . . . . ."
Sắc mặt Bạch Hiền trắng bệch, cằm truyền đến đau đớn khiến trong mắt cậu lóe lên chút nước mắt, khiến con ngươi trong sạch ban đầu trở nên long lanh hơn,"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. . . .. ."
"Còn giả vờ hồ đồ với tôi?." Đôi mắt hung dữ như chim ưng, cánh tay đẩy một cái——
Chân Bạch Hiền đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cậu phản xạ có điều kiện tìm kiếm nơi chống đỡ thân thể, kết quả ——
"Choang ——" Cậu đụng vào bệ có nồi canh đang sôi.
Nước canh nóng bỏng đổ lên đùi của cậu, từ bắp đùi chảy dài xuống.
Nhiệt độ nóng bỏng tiếp xúc với không khí lạnh băng, tạo nên một tầng sương trắng, lượn lờ xoay tròn, dần dần tiêu tán ——
Cơn đau đớn khoan tim liệt phổi khiến hai chân nhất thời như nhũn ra, cậu ngã ngồi trên mặt đất, cắn chặt hai môi, không để cho mình phát ra một tiếng kêu đau. Môi bị cắn đến chảy máu, đem cánh môi vốn trắng bệch nhuộm thành đỏ sẫm kiều diễm động lòng người. Mồ hôi chảy trên cái trán mịn của cậu, nhăn mày, ánh mắt dần dần rời rã vô lực, giống như trăng non bị một tầng mây mỏng che đi.
Trên đùi đau rát, như có ngàn vạn cây kim sắc bén đang không ngừng đâm chọc.
Con ngươi trong veo của Bạch Hiền cuồn cuộn lên nước mắt trong suốt, nhưng không cho nó rơi xuống.
Nước mắt u tĩnh làm tim Phác Xán Liệt đau nhói, bỗng nhiên, đáy lòng nổi lên chua xót.
Bạch Hiền hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, ngoan cường biện hộ cho mình: "Tôi không có! Túi giấy tờ đó là anh muốn tôi đưa cho Vạn Tổng giám đốc mà." Dưới chiếc quần short màu lam nhạt, da thịt vốn trắng nõn đã hồng lên, vô cùng đỏ hồng như ánh nắng chiều. Trên đùi lập tức hiện lên từng mụn bọt nước,lớn lớn nhỏ nhỏ, trong suốt.
Phác Xán Liệt quyết tâm đè nén cảm giác tội lỗi thoáng hiện lên trong đầu,tròng mắt đen nhìn chằm chằm, tức giận trừng mắt với cậu, " Không có? Dường như cậu có thể tìm được cái cớ rất tốt."
"Sao anh không tin tôi? Rõ ràng chính anh bảo thư kí đưa cho tôi. . . . . . Đúng rồi, vì sao anh không đi hỏi tình nhân Trầm Trạm Vân của anh. . . . . ."
"Bịa chuyện xong chưa?" Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống, mang theo khí chất vương giả liếc nhìn cậu, đuôi lông mày giơ lên như thanh kiếm sắc bén, "Nói hai ba câu là có thể dễ dàng đem tội giá họa lên người khác sao?"
Chương 67 : Bị phỏng
Biện Bạch Hiền che giấu điẩm ướt ở đáy mắt, không chịu khuất phục trừng mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:"Nhưng đây là sự thật!"
Phác Xán Liệt giơ cao tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cậu, lôi cậu dậy từ trên mặt đất, ép vào tường. Ngón tay truyền đến tiếng rắc rắc của xương.Đôi mắt hung ác tản ra tia máu cùng hơi thở khiến người ta sợ hãi, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, ép hỏi: "Nói! Có phải cậu đem giấy đầu thầu bán cho Vạn Khải Phong không! Nói đi, có phải hay không. . . . . ."
"A. . . . . ." Gương mặt trắng nõn của Bạch Hiền bỗng chốc xanh lại, cổ họng bị siết chặt nói không ra một chữ.
Biện Bạch Hiền dường như cam chịu số phận, nhắm mắt lại, lông mi dài như cánh ve nhẹ run. Cậu không hề phản kháng, im lặng chờ đợi cái chết đến với mình.
'Mẹ ơi, cuộc sống thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi quá. . . . . . Khi Thượng Đế đóng cánh cửa lại với mẹ,không nhất định sẽ để cho mẹ một cánh cửa sổ, có khi ngài sẽ đem một tia hi vọng duy nhất của mẹ đánh vỡ. . . .. .'
Hô hấp dần dần khó khăn, đen tối dày đặc kéo tới.
Phác Xán Liệt phát hiện sự khác thường của cậu, lập tức buông lỏng tay ra, "Muốn chết sao, không dễ dàng vậy đâu!"
Bạch Hiền mất đi chống đỡ, thân thể dọc theo vách tường yếu đuối trượt xuống,như lá rụng mùa thu mất đi sinh khí, suy yếu . . . .. .
"Khụ, khụ. . . . . ." Một lần nữa không khí đến với Bạch Hiền, cậu ho mãnh liệt, trong con ngươi chứa đựng nước mắt.
Giờ phút này tâm cậu như hoàn toàn chết đi, thì ra cái giả phải trả khi yêu một Ác Quỷ chính là cái chết, cậu không muốn lại thêm một lần nếm trải cái đau đớnấy.
"Nói đi! Đây không phải cậu làm sao? Vạn Khải Phong cho cậu bao nhiêu tiền?"
Bạch Hiền không nhìn hắn, đối với lời hắn nói ngoảnh mặt làm ngơ.
"Hừ! Bị tôi nói trúng, nên cậu không có lời gì để nói sao." Giọng nói hắn tăng thêm vài phần.
"Ngay từ đầu anh đã cho là tôi đem đơn đấu thầu bán cho Vạn tổng giám đốc rồi,dù tôi có nói thêm nữa, cũng bị anh cho là ngụy biện kiếm cớ thôi.Nếu đã vậy,tôi cần gì phải phí lời." Giọng nói lạnh nhạt như đang nói chuyện không liên quan tới mình.
Do hành động mạnh mẽ vừa rồi của hắn, bọt nước trên đùi cậu bị vỡ ra, da bong xuống từng mảng, có thể thấy được thịt bên trong, máu dọc theo chân chảy xuống. ....
Phác Xán Liệt bỗng dưng đưa tay túm lấy cậu.
Ý thức phản kháng của Bạch Hiền bùng lên, bực mình bị hắn chạm vào, "Anh buông ra."
Nhưng Phác Xán Liệt không để ý tới giãy giụa của cậu, kéo cậu đi tới cửa.
"Anh đưa tôi đi đâu?"
"Bệnh viện." Phác Xán Liệt lạnh lùng nói: "Tôi không muốn đồ chơi mình mất tiền mua biến thành đồ bỏ đi."
Dường như cậu miễn dịch với lời nói châm chọc của hắn, khóe miệng gợi lên mỉm cười lạnh nhạt, "Nếu tôi biến thành một thứ rác rưởi, anh sẽ xử lý như thếnào?"
Nếu như hai chân của cậu đầy những vết sẹo ghê tởm, khiến hắn không còn hứng thú, lại một lần nữa, cậu mới có thể chạy thoát khỏi ma trảo của hắn, lấy lại tự do?
Dùng da thịt hai chân hoàn mỹ không tỳ vết đổi lấy tự do cả đời, không tính là tổn thất quá.
Đôi mắt lạnh lẽo của Ngô Thể Huân lưu chuyển sương lạnh tà mị, khóe miệng dâng lên vẻ châm biếm, môi mỏng cong lên, "Phác Xán Liệt tôi từ trước đến giờ không buôn bán lỗ vốn, nếu cậu đã là đồ chơi tôi dùng tiền mua, cho dù biến thành đồ bỏ đi, tôi cũng có cách biến phế vật thành bảo vật, có lẽ câu lạc bộ đêm có thể cần đồ bỏ đi này không chừng." Hắn cúi đầu đe dọa nhìn cậu, cười lạnh một tiếng,con ngươi đen hiện lên sương mờ, "Cậu nói làm đồ chơi của một mình tôi và trở thành người tình của vạn người, cái nào tốt hơn?"
Bạch Hiền nhắm hai mắt lại, từ đáy lòng bài xích lời nói đau đớn kia, cậu chỉ biết Phác Xán Liệt sẽ không dễ dàng buông tha cậu.
Cậu bị hắn lôi ra khỏi phòng, bàn tay to lớn ôm chặt eo nhỏ của cậu, căn bản là không cho cậu cơ hội vùng vẫy.
Tí tách, mưa bụi đầy trời bay tán loạn, đan xen như một tấm lưới, khiến cậu không thể thoát ra, mang theo nhiệt độ lạnh như băng thổi trên người cậu.
Giọt mưa rơi trên hai chân bong da của cậu, đau đớn như bị muối xát. Bạch Hiền hít khí lạnh, hai chân như nhũn ra, vô lực muốn ngã xuống ——
Phác Xán Liệt liếc mắt thấy trên mặt cậu trắng bệch, nhanh chóng xoay người bế cậu lên, rất nhanh đi về phía xe Benz màu đen đỗ trong sân.
————
Bệnh viện Phương Thị gần nhất.
Không khí trong bệnh viện bị đè nén, trong không khí lạnh lẽo xen lẫn mùi thuốc khử trùng nhẹ, ngọn đèn chói lọi phát ra cũng lạnh băng.
Một bác sĩ nam độ tuổi trung niên nhìn hai chân Bạch Hiền, không ngừng thở dài, "Ai ~~~ thật đáng tiếc, ai ~~~ thế nào lại bong da . . . . . ."
Ông cầm lấy rượu sát trùng, nói với Bạch Hiền : "Lúc khử trùng sẽ rất đau, cậu cố nhịn." Ông thành thật nói, vỗ vỗ bả vai Bạch Hiền, cổ động cậu.
Phác Xán Liệt đứng lặng yên ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một tư thái thoải mái tự nhiên, giống như đang đi dạo trong công viên.
Lúc bác sĩ chạm vào bắp đùi cậu, chợt bị Phác Xán Liệt lôi ra, rống to: "Ông cút ngay cho tôi, đổi bác sĩ khác."
Bạch Hiền đau đến cánh môi trắng bệch, ngước mắt trừng hắn một cái, "Anh cho rằng đây là câu lạc bộ đêm được phép lựa chọn, có thể tùy tiện đổi người sao."Lời nói mang theo hơi thở nặng nề.
"Cút! Bác sĩ khác ở đây đều chết hết rồi sao?" Phác Xán Liệt đẩy bác sĩ ra.
Bác sĩ bị hơi thở khiếp người của Phác Xán Liệt hù dọa, rất nhanh chạy ra ngoài. Không lâu sau, một bác sĩ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp bước vào.
"Rất vinh hạnh phục vụ ngài." Trên mặt nhẹ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như câu hồn dừng lại ở Phác Xán Liệt, từng bước một đến gần hắn.
Phác Xán Liệt như ăn phải thuốc nổ, rống to với cô ta: "Mắt cô mù sao? Chẳng lẽ không nhìn thấy bệnh nhân nằm ở đó?!"
Phác Xán Liệt luôn luôn lấy băng lãnh tàn khốc rong ruổi thương trường, nhưng hôm nay trả giá thất bại cũng không làm cho hắn tâm phiền ý loạn đến vậy, nhìn đến hai chân bị thương của cậu, tâm như bị một cây mây quấn chặt lấy, không ngừng buộc chặt, nhiễu loạn nhịp tim của hắn, khiến hắn không thể bình tĩnh lại. . . . . .
"Tiên sinh, sau này ngài có gì cần, có thể tìm tôi phục vụ!" Bác sĩ nữ ném cho Phác Xán Liệt một cái nhìn quyến rũ.
"Bệnh viện của tên Phương Đình đó đổi mới từ lúc nào vậy, dùng bệnh viện làm ăn thành loại này. Quả thực có đầu óc kinh doanh. Chức nghiệp cám dỗ, người người sắm vai . . . . . ." Phác Xán Liệt cười lạnh.
Cửa đột nhiên mở ra, Phương Đình bước vào, trên mặt lộ vẻ chuẩn mực, ý cười sáng lạn, như ngày xuân ấm áp.
Hắn đem tâm trạng thất tình của mình che giấu vô cùng tốt, hiện giờ hắn toàn tâm tập trung nghiên cứu y học, dùng bận rộn giảm đi nỗi nhớ với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro