Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 232-235

Chương 232: Bãi bình (giải quyết một cách công bằng)

"Mẹ, chúng con nào có ý chỉnh mẹ, chúng con vì hạnh phúc của mẹ mà vượt đường ngàn dặm xa xôi, để hai người làm hòa với nhau, chúng con vì nghĩa lớn, lao tâm lao lực đến thế, nên mẹ đừng giận chúng con nhé!" Nhạc Nhạc bĩu môi, mặt uất ức.

"Các con thật sự đã vì nghĩa lớn mà lao tâm lao lực, mẹ liệu có nên phát văn bằng cho các con không?" Biện Bạch Hiền thở dốc nói.

Cậu thật là không ngờ mình ngốc nghếch như vậy, hết lần một tới lần hai, hết lần hai tới lần ba rơi vào bẫy của Phác Xán Liệt, lần trước do Kim Chung Nhân và Ngô Diệc Phàm hợp lực với nhau nên thôi không sao, nhưng lần này lại do con trai và con gái cậu gây nên.

Đôi mắt tối đen của Khả Khả nhìn sang Nhạc Nhạc, len lén đưa cho cô bé một ánh mắt.

Nhạc Nhạc lập tức hiểu ý, há mồm ra, "Oa, oa... Con chỉ muốn có cha thôi mà! Các bạn ở nhà trẻ ai cũng có cha mà con lại không có. Bọn chúng đều nói con và Khả Khả là hai đứa trẻ mà cha không cần, oa oa... Chúng con đâu phải vậy... Cha chỉ không biết tới sự tồn tại của chúng con thôi, chúng con tới gặp cha là một việc sai sao?" Nhạc Nhạc khóc, la hét.

Gương mặt vốn chứa đầy sự hờn giận của Biện Bạch Hiền dần dần trở nên hòa hoãn, nét bi thương phủ đầy trên gương mặt tinh xảo của cậu .

Đúng! Cậu chính là người sinh ra Khả Khả Nhạc Nhạc, nhưng cậu không thể ích kỷ để cuộc sống của bọn chúng không có sự hiện diện của người cha, làm tuổi thơ của hai đứa trẻ vĩnh viễn thiếu sót.

Phác Xán Liệt thấy vẻ mặt của Biện Bạch Hiền dần mềm mại, âm thầm giơ ngón tay cái lên, không ngờ tiếng khóc của Nhạc Nhạc lại có "uy lực" khổng lồ như thế.

Hắn ôm lấy Nhạc Nhạc, cẩn thận lau vệt nước mắt trên khuôn mặt đáng yêu ẩn nét tươi cười của con bé, "Nhạc Nhạc, đừng khóc, đừng khóc... sau này cha sẽ không rời xa con."

"Ai!" Biện Bạch Hiền thỏa hiệp, thở dài một cái, "Chuyện này mẹ có thể không để ý, nhưng, tóc của chú Kim Chung Nhân có phải do các con giở trò quỷ hay không?"

Khả Khả đối mặt với Biện Bạch Hiền chỉ có thể thành thật khai báo, "Con chỉ thêm một ít nguyên liệu vào thuốc nhuộm tóc mà thôi."

"Hả? Cái này không phải là sáp chải tóc quá hạn ư?" Kim Chung Nhân kinh ngạc, hai mắt cũng sắp rớt xuống.

"Nó là thuốc nhuộm tóc quá hạn, nếu là sáp chải tóc thì ai dám mua? Dễ bị lừa đến vậy, chú thực ngốc!" Nhạc Nhạc hướng hắn le lưỡi một cái.

Biện Bạch Hiền nghiêm mặt, "Nhạc Nhạc, lễ phép mẹ dạy con đâu rồi hả? Mau biến tóc chú Kim trở lại như cũ đi!"

Khả Khả giơ hai tay đầu hàng, "Cái này là kết quả tình cờ sau một cuộc thử nghiệm thất bại của con, bây giờ vẫn chưa có thuốc khiến màu trắng này trôi đi."

"Không thể nào?" Bộ mặt dữ tợn của Kim Chung Nhân vặn vẹo lại, hắn đích thực là một chàng trai tuổi trẻ tài cao mà, không muốn làm ông lão với mái tóc trắng xoá đâu.

Nhạc Nhạc gật đầu một cái, "Dùng nước rửa không trôi hết đâu, không chỉ có thế, nếu muốn dùng những loại thuốc nhuộm trên thị trường nhuộm lại thì cũng không chắc có thể lên màu."

"A ——" Kim Chung Nhân thống khổ thét chói tai, "Không có mặt mũi ra ngoài gặp người ta rồi."

"Cháu cảm thấy, chú ra ngoài sẽ hù dọa các em nhỏ mất, buổi tối ra ngoài còn có thể bị tưởng nhầm là quỷ, vì sự an toàn của mọi người, vẫn nên ngoan ngoãn ngồi trong nhà thì tốt hơn".

"Để tỏ lòng áy náy, cháu có thể đưa ra ba đề nghị rất hữu dụng cho chú!" Khả Khả lưu loát trần thuật từng điều một, "Một là, chú có thể mua thật nhiều tóc giả, mỗi ngày tùy tâm trạng, đổi từng kiểu một. Hai là, chú có thể lựa chọn phương pháp "một lần vất vả suốt đời nhàn nhã", trực tiếp cạo sạch mái tóc trắng này. Ba là, không quan tâm tới ánh mắt của người khác, diện luôn mái tóc trắng lập dị khác người này ra ngoài, chờ tóc mới mọc ra."

Ngô Diệc Phàm đứng ở một bên trầm mặc nhìn màn biểu diễn tuyệt vời đầy phấn khích này, lặng lẽ vỗ vỗ vai Kim Chung Nhân, biểu thị sự đồng tình với mái tóc trắng của hắn, "Tôi sẽ mua cho cậu hai bộ tóc giả."

Giọng điệu này, sao lại nghe như —— tôi sẽ đốt cho cậu nhiều thêm chút giấy tiền vàng mã.

"Vậy không bằng cậu trực tiếp đưa cho tôi một con dao để tôi tự sát luôn đi..."

Kim Chung Nhân còn chưa nói hết lời, Khả Khả đã ung dung đi tới bên cạnh hắn, đưa cho hắn một con dao gọt trái cây sáng lóe, "Tuy rằng có hơi nhỏ một chút, nhưng đủ sắc bén! Chú lựa chọn phương thức tự sát nào đây?" Đôi mắt tối tăm nhất thời chớp động ánh sáng chói lóa, dường như không thể chờ đợi được nhìn thấy cảnh Kim Chung Nhân tự sát.

"Cắt cổ tay? Không được, máu chảy quá chậm. Cắt động mạch? Cái này cũng không được, chết quá nhanh không hay. Mổ bụng? Chúng ta cũng không phải là người Nhật Bản, không thể bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa phát-xít được. Vậy thì... biết cắt chỗ nào đây?" Tay Nhạc Nhạc chống cằm, suy nghĩ thật kĩ, trong đôi mắt hồn nChung Nhân không chút gian tà bỗng hiện lên ý cười ranh mãnh.

Khả Khả chỉ một cái vào đáy quần hắn, "Cắt chỗ này đi!"

"Cắt chỗ nào? Không phải ngay từ lúc ở phi trường đã bị cắt rồi sao, vẫn còn à?" Ngô Diệc Phàm cười trộm.

"Các người..." Kim Chung Nhân giận đến mức trực tiếp đâm cây dao gọt trái cây vào quả táo, "Tôi muốn đi tìm phụ nữ sinh con cho tôi!" Kim Chung Nhân giận đùng đùng đi về phía cửa, đột nhiênn ngừng lại, "Sinh một chục!" Bạn đang đọc truyện được copy tại

Nhiều như vậy chắc có thể đối kháng được với hai tiểu ác ma này!

"Không thể nào!" Phác Xán Liệt cười đùa nói: "Cái kia của cậu đã bị cắt rồi, cậu xác định, khẳng định, nhất định, còn có thể khiến phụ nữ sinh con cho cậu sao?"

Chờ Phác Xán Liệt nói hết lời, bóng lưng tang thương của Kim Chung Nhân đã biến mất từ lúc nào rồi.

"Tôi đi xem hắn chút, để đảm bảo hắn không giết hại con gái nhà lành." Ngô Diệc Phàm phất tay với hai tiểu ác ma một cái, "Khả Khả Nhạc Nhạc, hẹn gặp lại!"

"Chú Diệc Phàm, đừng quên chú còn nợ cháu mười bé gấu bông!" Nhạc Nhạc sợ hắn quên, đặc biệt nhắc nhở Ngô Diệc Phàm.

"Chú Diệc Phàm, còn cả cây súng lục chín chuôi của cháu nữa."

"Ngày mai chú sẽ đưa chúng đến nhà các cháu." Ngô Diệc Phàm hắn nếu nuốt lời, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao.

Đôi mắt trong suốt của Biện Bạch Hiền tràn ra một tia nghi ngờ, đảo qua đảo lại nhìn ba cha con phía trước, "Phi trường? Cắt cái đó? Là có ý gì?"

Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức khép chặt miệng, lắc đầu một cái. Lần nữa đưa ánh mắt mềm yếu của mình về phía cha, cầu xin giúp đỡ.

Hiện giờ hai đứa nhóc đã biết, người có thể khắc mẹ, chỉ có cha.

Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh Biện Bạch Hiền, đưa tay cản cậu lại, không mấy tự nhiên mà ôm cậu vào lòng, "Bạch Hiền, em có nghe thấy không?"

"Nghe thấy gì?"

"Kim Chung Nhân muốn sinh mười đứa. Chúng ta liệu có nên cố gắng nhiều hơn chút!?"

Chương 233: Tiểu quỷ vô địch

Biện Bạch Hiền lạnh lùng liếc hắn một cái, "Yên tâm, tuyệt đối không có khả năng này, anh ấy chẳng sinh ra được đứa bé nào đâu. Nếu sinh được, ngược lại, anh ấy có thể trình lên chính phủ, thông báo ghi tên vào sổ kỉ lục Guinness, và giới nghiên cứu y học."

"Hả..." Đầu Phác Xán Liệt bỗng rơi xuống một giọt mồ hôi, im lặng.

Hiện giờ hắn đã biết rõ, tại sao lòng dạ hai đứa nhóc này lại ác độc như thế, gien ác ma cũng không phải đến từ cha.

"Bạch Hiền, sao em không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tìm anh làm gì?" Phác Xán Liệt bày ra tư thái của một người đàn ông tốt.

Biện Bạch Hiền mở túi xách, lấy ra một phong thư từ bên trong, "Đây là thư từ chức của em, xin lỗi, em không thể đảm nhiệm chức nhà thiết kế chính của Mlonch được."

Phác Xán Liệt nhận lấy phong thư màu trắng trong tay cậu, "Được!"

"Anh..." Biện Bạch Hiền không ngờ Phác Xán Liệt lại đáp ứng bình thản đến vậy.

"Bây giờ dưỡng bệnh quan trọng hơn, về phần..." Phong thư trong tay hắn từ từ bị xé.

"Nè! Anh làm gì vậy!" Biện Bạch Hiền cũng biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu mà.

Phác Xán Liệt xé nát tờ giấy rồi ném lên không trung, như hất bông tuyết vậy, nó bay lượn thoải mái múa múa trên không trung.

"Mlonch vốn là lấy tên em để đăng kí." Bạn đang đọc truyện tại – FULL

Chân mày Biện Bạch Hiền khẽ chau chặt, "Cái gì? Anh lại tự ý..." Cậu cầm gối ôm lên, ném về phía hắn.

Phác Xán Liệt không lo lắng, đứng tại chỗ, duỗi tay ra, gối ôm ném về phía hắn, vững vàng bị hắn chụp lại trong tay.

"Woa wa ——"

Giọng trẻ con ngây thơ, lộ ra một phần phấn khích.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền ngừng đùa giỡn nhau, quay đầu nhìn về phía bàn làm việc của hắn ——

Một khung cảnh hỗn độn.

Từng tập giấy tờ bị mở ra, ném xuống trên mặt đất một cách hỗn độn. Giấy giấy tờ bóng loáng bừa bãi nằm trên bàn làm việc, xếp thành từng tầng thật dày. Hai đứa nhóc đứng trên bàn, học cách Phác Xán Liệt xé giấy, sau đó ném lên không trung.

Nhạc Nhạc ném những mảnh vụn trong tay lên không trung, kích động nói: "Khả Khả! Nhìn nè nhìn nè, bông tuyết của em lớn hơn anh."

Sắc mặt hắn dần dần trầm xuống, đông cứng thành một làn sương lạnh, chậm rãi nói: "Những giấy tờ này anh đã kí tên xong rồi đấy."

"Ai bảo anh không làm gương tốt cho các con!" Biện Bạch Hiền có chút hả hê phấn khích, sau đó lập tức trừng mắt, "Hai đứa xuống ngay cho mẹ, đứng trên bàn rất nguy hiểm! Còn nữa, đây là giấy tờ của cha, sao các con lại xé?"

Hai tiểu ác ma trước tiên sửng sốt, sau đó ấm ức bò xuống bàn.

Nhạc Nhạc cong lên đôi môi mềm mại, trên gương mặt trắng hồng hào bày ra biểu cảm uất ức, "Cha cũng đâu nói giấy này không thể xé." Giọng điệu mềm mại uất ức, giống như chỉ một giấy nữa thôi, nước mắt sẽ lập tức trào ra.

Phác Xán Liệt đối với chiêu này của Nhạc Nhạc không hề có lực chống đỡ, hắn đi về phía trước, vung tay lên, quét những tờ giấy trên bàn xuống đất, "Khả Khả, Nhạc Nhạc, các con cứ từ từ chơi, muốn xé thế nào cũng được!"

"Nè! Anh không thể nuông chiều dung túng các con thế được!" Biện Bạch Hiền lập tức phản đối.

"Có máy cắt giấy chạy bằng sức người, tại sao lại không được dùng?" Phác Xán Liệt nháy mắt mấy cái về phía cậu, lôi cậu ra ngoài.

"Làm gì? Anh đưa em đi đâu?"

Phác Xán Liệt thở dài một tiếng, "Các giấy tờ anh kí tên sẵn vốn phải lập tức ban hành xuống các chi nhánh. Bây giờ giấy tờ đã bị phá hủy rồi, liệu có nên đi sao chép lại không đây."

"Chuyện này liên quan gì tới em? Không phải anh đã có nữ thư ký xinh đẹp rồi sao!"

Phác Xán Liệt nghe trong giọng điệu Biện Bạch Hiền thế nào lại có chút vị chua, "Được rồi, ngày mai anh sẽ đổi ngay một thư ký nam! Không được! Ngộ nhỡ sau khi đổi em lại nghĩ anh có xu hướng đồng tính thì phải làm sao đây?"

"Cái gì?"

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Biện Bạch Hiền vẫn bị hắn kéo ra ngoài, ngoài miệng thì tâm không cam lòng không nguyện giúp hắn sao chép lại giấy tờ, nhưng vì có thể ở bên hắn, thâm tâm cậu rất ngọt ngào.

Khi bọn hắn in xong tất cả giấy tờ, lúc đi vào văn phòng tổng giám đốc, một mùi khói gay gắt truyền tới.

"Bộp ——" xấp giấy tờ thật dầy trong tay rơi xuống đất.

"Cháy rồi, cháy rồi..." Biện Bạch Hiền bịt mũi, hốt hoảng kêu to, "Xán Liệt! Khả Khả, Nhạc Nhạc, còn ở bên trong..."

"Không sao, không sao đâu!" Chân mày rậm như mực của Phác Xán Liệt nhíu chặt, hắn đỡ lấy Biện Bạch Hiền đang lung lay như sắp ngã xuống, an ủi cậu, "Bạch Hiền, có anh ở đây, sẽ không sao đâu, em đi xuống trước đi, được chứ?"

"Không! Em muốn ở bên Khả Khả, Nhạc Nhạc..." Biện Bạch Hiền níu chặt cánh tay của hắn, "Em cũng muốn ở bên anh."

Phác Xán Liệt thấy ánh nhìn kiên quyết trong mắt cậu, không phản đối nữa, hắn biết lấy tính khí bướng bỉnh của Biện Bạch Hiền, thì dù thái độ của hắn có kiên quyết đến cỡ nào cũng vô ích. Đầu tiên, hắn nhấn chuông báo động, sau đó xoay người giơ chân đá, dùng sức đá văng cửa ——

Một đợt khói mù đen kịt nhào tới, trong làn khói dày đặc loáng thoáng có thể thấy được hai thân hình nhỏ xíu, đang chạy loanh quanh bên ngọn lửa.

"Khả Khả, Nhạc Nhạc!" Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền lo lắng chạy vọt tới.

Cước bộ gấp loạn chạy ào vào trong, đột nChung Nhân ngừng lại trước mặt hai tiểu ác ma. Mặt hai đứa nhóc đầy tro bụi, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm lóe lên, đứng nhìn cha mẹ đang hốt hoảng, cầm cánh gà đã nướng chín, "Cha mẹ, hai người cũng muốn nếm thử sao?"

Khả Khả thấy lửa sắp tắt, lập tức lấy thêm giấy giấy tờ, bỏ vào, "Cha, đốt cái này vệ sinh hơn đốt than nha!"

"..." Phác Xán Liệt có loại kích động muốn trào máu.

"Khả Khả, Nhạc Nhạc! Ai cho phép các con ở trong phòng làm việc của cha chơi lửa hả!" Biện Bạch Hiền chống nạnh, tức giận rống to với hai tiểu ác ma.

Nhạc Nhạc ăn một miếng cánh gà đã được nướng đến độ xốp mềm, "Chúng con đâu có chơi với lửa, chúng con đang nướng đồ ăn mà."

"Mấy tờ giấy này dù sao cũng phải bỏ, làm vậy thì có thể tái chế một chút, con đang tiết kiệm nChung Nhân liệu đấy chứ." Khả Khả nói đạo lý rõ ràng.

Chương 234: Rời nhà trốn đi

"Bạch Hiền, bớt giận nào!" Phác Xán Liệt không đau lòng chuyện sàn nhà nhập khẩu chỉ mới vừa lót xong đã bị cháy, ngược lại, hắn lo lắng cho sức khỏe của Biện Bạch Hiền, giờ hắn mới hiểu được, Biện Bạch Hiền chăm sóc hai tiểu ác ma này không dễ dàng đến cỡ nào.

Biện Bạch Hiền phất tay một cái, "Sao nhiều khói vậy?"

"Khả Khả thả một viên đạn mù vào, nói làm vậy mới có vị tinh túy." Nhạc Nhạc thành thật khai báo.

"Rất tinh túy đúng không!" Biện Bạch Hiền giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, "Xem hôm nay mẹ dạy dỗ các con thế nào!" Tay của cậu vỗ vỗ người Phác Xán Liệt.

"Gì?" Phác Xán Liệt không hiểu ý cậu.

"Dây nịt!" Trong đôi con ngươi trong trẻo thắp lên lửa giận.

"À!" Phác Xán Liệt cúi đầu, vừa định cởi bỏ dây nịt, chợt ngẩng đầu, "Bạch Hiền, anh cởi dây nịt đưa cho em, vậy quần anh thì sao?"

Biện Bạch Hiền không nhịn được trừng mắt liếc hắn, "Anh không tự mình giữ quần được ư!"

"Chạy mau!" Hai tiểu ác ma thấy núi lửa trên đầu mẹ sắp bùng phát, lập tức co cẳng chạy.

"Không cho phép chạy! Lại đây!" Uy nghiêm của Biện Bạch Hiền đủ lực đàn áp hai Tiểu Ma Đầu này.

Một tiếng rống to khiến Khả Khả Nhạc Nhạc ngừng lại, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Biện Bạch Hiền, mở hai bàn tay mịn màng của mình ra.

"Mẹ..." Nhạc Nhạc bĩu môi, dáng vẻ đáng thương lã chã chực khóc, "Mẹ, có thể xuống tay nhẹ chút không, sau khi con trưởng thành vẫn còn phải lập gia đình, lỡ bị mẹ đánh cho tàn phế, không ai thèm lấy thì sao?"

"Vậy cả đời con ở trong khuê phòng cũng được!" Biện Bạch Hiền vung dây thật cao, dùng sức đánh xuống ——

Nhạc Nhạc nhắm chặt mắt, ngậm thật chặt hàm răng, đầu quay về bên cạnh.

"Chát, chát ——" một trận đau đớn tê tâm thấu xương tràn tới bàn tay nhỏ bé của Nhạc Nhạc, nước mắt đảo quanh nơi đáy mắt, nhưng Nhạc Nhạc vẫn không kêu đau.

"Mẹ!" Một bàn tay nhỏ bé khác ngăn lại Biện Bạch Hiền, Khả Khả ngẩng đầu, "Mẹ, con là anh hai, em gái là bị con dạy hư, muốn đánh, mẹ đánh con đi."

Biện Bạch Hiền hậm hực nói: "Con cho rằng con có thể chạy thoát ư? Đứng qua một bên, chưa đến phiên con đâu!"

"Bạch Hiền, đủ rồi!" Phác Xán Liệt tiến lên ngăn cản, giữ tay cậu lại, "Em xem đi, tay em cũng đỏ rồi."

"Vậy anh đánh đi!" Biện Bạch Hiền tức giận lườm hắn một cái, "Dạy con không tốt, là lỗi của cha!"

"Anh mới vừa nhậm chức, vẫn còn trong giai đoạn thực tập." Phác Xán Liệt len lén nhìn Khả Khả, Nhạc Nhạc rồi phất tay một cái, ý bảo hai con đi trước, về phần mẹ của chúng nó, cứ để cho người làm cha là hắn đây giải quyết.

Tầm mắt trong veo như gió mát của Biện Bạch Hiền nhìn thẳng vào hắn, "Lúc hai tiểu ác ma này còn nhỏ mà không thể nhúng tay vào dạy bảo, vậy sau khi lớn lên làm thế nào dạy bảo chúng? Anh có biết hai chúng nó thích mềm không thích cứng*?"

Nguồn truyện:

"Hai đứa con cứng mềm gì cũng không ăn." Đây là tiếng lòng của Khả Khả, Nhạc Nhạc. Hai đứa nhóc tiếp thụ "chỉ thị" của cha, thừa dịp Biện Bạch Hiền không chú ý, cộng thêm được làn khói dầy đặc che chở, lặng lẽ chạy thoát ra ngoài.

"Bạch Hiền, vấn đề giáo dục con không thể nói hết trong một lần được, chúng ta từ từ bàn bạc kĩ thì tốt hơn."

"Không được! Em muốn đưa các con về Ý."

————

Núp ở bên ngoài cửa phòng làm việc, gương mặt Nhạc Nhạc như đưa đám, nước mắt ào ào chảy xuống, hai mắt khóc đến đỏ hồng, "Anh hai, mẹ không quan tâm chúng mình nữa rồi ư*?" Giọng nói xen lẫn tiếng khóc làm chua xót lòng người.

.

Nhạc Nhạc vùi đầu vào trong lòng Khả Khả khóc lớn.

"Nhạc Nhạc, chúng ta dùng phương pháp trốn đi để phản kháng, được chứ?"

"Được!" Nhạc Nhạc gật đầu một cái, vài giọt nước mắt từ trên gương mặt mềm mại lăn xuống .

Hai tiểu ác ma tay trong tay xoay người rời đi.

————

"Không được!" Phác Xán Liệt vừa mới gặp lại con mình, sao có thể chịu đựng được thêm một lần chia lìa, "Anh còn muốn bồi dưỡng thêm chút tình cảm với Khả Khả, Nhạc Nhạc. Bạch Hiền, lần sau có thể có từng bước một không? Hai bước một lần thật mệt mỏi."

"Cái gì là từng bước một?"

Phác Xán Liệt thoáng dừng một chút, bàn tay tự nChung Nhân đặt lên bụng cậu, thận trọng nói chuyện bí mật: "Bé cưng."

"Bé cưng?" Biện Bạch Hiền thoáng chốc hiểu được, dùng cùi chỏ hung hăng đấm vào lồng ngực hắn, "Cái này em có thể tự khống chế ư, chẳng lẽ anh không có trách nhiệm?"

Phác Xán Liệt bị đau, che ngực, liên tục xin lỗi, "Thật xin lỗi, lần sau anh không dám nữa."

"Còn có lần sau sao?"

Phác Xán Liệt ngoài mặt ngoan ngoãn, vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng thì đang nói —— tuyệt đối không có khả năng!

"Khả Khả, Nhạc Nhạc?" Biện Bạch Hiền nhìn vòng quanh làn khói mù lượn lờ trong phòng làm việc, không phát hiện hai bóng dáng của Tiểu Ma Đầu đâu.

"Chắc là về nhà rồi chứ gì!" Phác Xán Liệt chấm cái cánh gà nướng còn lại của hai đứa nhỏ vào gia vị, nước sốt, "Bạch Hiền, em xem này, quả thật mùi vị rất tinh túy, không bằng chúng ta tiếp tục nướng đi!"

Biện Bạch Hiền nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Đây là Phác Xán Liệt lạnh lùng tàn khốc đó sao? Trong sinh hoạt của hắn lúc nào thì nhiều thêm hai chữ "tinh túy" rồi?

"Đồ ăn không tốt cho sức khỏe, em không ăn!" Biện Bạch Hiền cầm cánh gà lên, khẽ mỉm cười với hắn, "Nhưng có thể ở đây nướng, xong rồi nhét vào miệng anh."

————

Hai đứa trẻ chắp tay đi trên đường, dung nhan trắng nõn như hai bé búp bê sứ của hai đứa nhóc mê hoặc người người đi lại trên phố, khiến người khác vô cùng chú ý, người đi đường rối rít dừng bước lại, ngắm nhìn hai đứa trẻ này.

"Nhạc Nhạc, anh cảm thấy chúng ta bây giờ giống như đang đi trong vườn thú ấy." Khả Khả than thở một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc.

"Tại sao?"

Đôi mắt tối đen lạnh lùng của Khả Khả quét nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, "Chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta như động vật trong vườn bách thú đang bị mọi người chiêm ngưỡng sao?"

"Ai ——" Nhạc Nhạc thở dài một tiếng, "Đây chính là nỗi phiền não của mỹ nhân, quá xinh đẹp cũng là một loại gánh nặng!"

"Ai ——" Thứ khiến tiếng thở dài của Nhạc Nhạc càng thêm nổi bật, chính là một tiếng thở dài khác ngay bên cạnh.

Chương 235: Bán bong bóng

Nhạc Nhạc quay người về phía phát ra âm thanh ——

Một chị gái, trong đôi mắt trong veo như nước phát ra ánh nhìn như đưa đám, chiếc khăn quàng đan tay mang nhiều màu sắc quấn quanh đôi gò má trắng nõn giúp cậu có vẻ càng thêm dí dỏm đáng yêu. Trên mặt của cô có hai má lúm đồng tiền thật sâu, chỉ cần miệng hơi nhíu một cái, nó sẽ nổi lên thật rõ.

"Chị ơi, sao chị lại thở dài thế?" Nhạc Nhạc đi tới.

Ngô Du Du ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé bên cạnh, da thịt trắng nõn như nước, trên đôi mắt sáng ngời như bảo thạch là hàng lông mi dày như bàn chải, trông cô bé như một con búp bê.

"Tại vì chị phải bán được những sản phẩm này......"Ngô Du Du chỉ chỉ chiếc túi lớn bên cạnh, bên trong là từng hàng hộp được sắp xếp thật chỉnh tề.

Ngô Du Du là nhân viên bị sa thải chuyên nghiệp, lúc vừa tốt nghiệp, đi làm kế toán, kết quả ngay ngày đầu tiên cô làm rối các tài liệu quan trọng, sau đó bị xa thải. Tiếp đến, cậu lại nghe theo lệnh triệu tập đi làm thư ký, ngày đầu tiên đưa cà phê cho ông chủ, cô lại trực tiệp dội nó vào người hắn, còn không may dội ngay trên đũng quần...... Cô bất khuất không chịu bỏ cuộc, tiếp tục tìm việc, cái công việc làm nhân viên tiếp thị này, không biết là lần đi làm thứ ba mươi hay ba mươi mốt rồi đây.

Nhưng, mắt thấy ngày cuối tháng sắp đến mà cô vẫn chưa bán được hộp nào, cứ như vậy, tháng này đừng nói đến tiền thưởng, nhất định ngay cả tiền lương căn bản cũng không có, lập tức sắp xếp hành lí, cuốn gói về nhà.

"Chị ơi, vật trong hộp là gì thế ạ? Có ăn được không?"

"Cái này......" Mặt Ngô Du Du ửng hồng, đến hiện giờ cậu vẫn chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng khi phải đi đẩy mạnh tiêu thụ vật đó.

Khả Khả đã thừa dịp Ngô Du Du không chú ý, len lén mở ra một hộp, bên trong có một đống bao nhỏ, hắn mở miệng một bao, "Chị ơi, bong bóng này có thể bán khá được trong nhà trẻ đấy." Khả Khả lật trái lật phải đánh giá "quả bong bóng" mềm mại trong tay, "Cái bong bóng này sao là lạ, miệng lớn như vầy, không dễ thổi hơi đâu!"

Ngô Du Du nhanh chóng đoạt lại "bong bóng" trong tay Khả Khả, cũng may là không bị mọi người xung quanh nhìn thấy, "Em nhỏ à, cái này là...... "bong bóng" dành cho người lớn chơi!"

"Bong bóng" dành cho người lớn? Một cách biểu đạt uyển chuyển cỡ nào, dù gì cũng không thể nói cho mấy em nhỏ này biết được rằng đây chính là bao cao su.

"Chị, chị có thể gọi chúng em là Khả Khả, Nhạc Nhạc!" Nhạc Nhạc vô cùng thích chị gái xinh đẹp có đôi má lúm đồng tiền này, cô bé lắc lắc cánh tay của Khả Khả, "Anh hai, không phải anh rất lợi hại sao! Mau giúp chị ấy bán hết bong bóng đi!"

"Cái này......" Khả Khả gãi đầu bức tóc, ngước đầu lên, ánh mắt vừa khéo rơi vào một bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt màu đen của nhóc chớp qua một tia giảo hoạt, cười, "Nhạc Nhạc, em xem! Đó là ai?"

Nhạc Nhạc nhìn theo ngón tay Khả Khả, nhìn về phía cửa khách sạn đối diện, Kim Chung Nhân mặc bộ đồ vest màu xám, dáng người thẳng đứng, mái tóc đen nhánh sáng bóng làm hắn thêm phần chững chạc phóng khoáng. Hắn đang ôm một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trong xe thể thao.

"Này, đó không phải là Ông Kim sao!" Đôi mắt Nhạc Nhạc ánh lên một tia nghi ngờ, "Tóc của chú ấy sao lại như cũ rồi, Khả Khả, có phải thuốc của anh bị mất hiệu lực rồi không?"

Đôi mắt đen của Khả Khả nhìn chằm chằm vào tóc hắn, "Thuốc của anh chắc chắn sẽ không mất hiệu lực, chắc là chú ấy mang tóc giả."

"Khả Khả, chúng ta bán những quả "bong bóng" này cho Ông Kim đi, được không?" Nhạc Nhạc đề nghị.

Khả Khả ngước cằm lên, đôi mắt biến đổi, "Có thể làm vậy!"

Hai tiểu ác ma kéo tay Ngô Du Du chạy thẳng tới khách sạn.

Khi hai đứa nhóc đi tới đại sảnh, Kim Chung Nhân đã ôm người đẹp đầy phấn son đi vào trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Nhạc Nhạc nhón chân lên, nở một nụ cười ngây thơ với cậu tiếp tân, "Chị ơi, người mới vừa vào là cha của em, chị có thể đưa chìa khóa phòng của cha cho em không?"

Nghe được giọng nói ngây thơ phát ra một tiếng "chị", lòng của cô tiếp tân bỗng ấm áp, "Em nhỏ à, bởi vì có quy định, nên chị không thể đưa chìa khóa cho em được."

"Ô oa, ô oa......" Nhạc Nhạc cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy giả khóc rồi, dù sao cũng đã thành thói quen, nói khóc là khóc. Cô bé dùng đôi tay lau mắt, "Người đó là cha của em, cha có người phụ nữ khác, muốn vứt bỏ em và anh hai còn có cả mẹ nữa...... hu hu...... Mẹ, sau này cha không còn quan tâm ba mẹ con mình nữa rồi, chúng ta nên làm gì đây?"

Nhạc Nhạc nhìn lén từ giữa kẽ tay, thấy sắc mặt của cô tiếp tân có chút rung động, lại chơi liều thêm một chút, "Chị xem!" Nhạc Nhạc lấy tất cả các hộp lớn nhỏ trong túi xách Ngô Du Du ra, "Mẹ đã mang theo tất cả các tín vật đính ước mà cha đã từng cho, hôm nay nhất định phải có một cái kết!"

Khả Khả lập tức kéo Ngô Du Du với vẻ mặt kinh ngạc qua, ép người cậu xuống, ba người cùng ôm nhau "khóc rống".

Ngô Du Du kềm chế nhìn hai đứa trẻ "quỷ quái" này, nhỏ giọng hỏi: "Các em đang làm gì thế?"

"Bớt sàm ngôn đi, nếu muốn bán được "bong bóng", chị phải cố gắng giả khóc đi!" Khả Khả ra một chỉ thị đúng đắn.

"Được rồi, được rồi!" Cô tiếp tân cũng đã làm vợ làm mẹ người ta, nhìn ba người gào khóc trước mặt, vẫn còn chút đành lòng "Đây là chìa khóa phòng 1069!"

Khả Khả nhón chân lên cầm lấy chìa khóa, sau đó dắt tay Nhạc Nhạc chạy như điên.

Ngô Du Du móc ra một hộp "bong bóng" đưa cho cô tiếp tân "Cám ơn......" Mới vừa nói xong, cô lập tức bị Nhạc Nhạc túm đi.

"Không cần, không cần khách sáo, đây là tín vật đính ước giữa cô và chồng mà......" Lúc tiếp tân thấy rõ bìa bên ngoài, mấy âm điệu cuối cùng cũng biến hóa, mặt của cô rất nhanh đỏ thẫm.

Khi ba người tay trong tay đi tới phòng 1069, đã mệt tới mức thở hổn hển.

Tay Ngô Du Du vừa mới duỗi ra định nhấn chuông cửa, lập tức bị Khả Khả kéo xuống, "Nếu cần nhấn chuông cửa, thì cần chi phải "trăm cay nghìn đắng" chịu cực khổ mệt nhọc để lấy chìa khóa?" Khả Khả dương dương tự đắc giơ cái thẻ từ trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek