Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

  Thời tiếc bắt đầu nóng, Lộc Hàm bê một vật gì đó rất to xuống xe, quay đầu dặn tài xế không cầm chờ mình. Sau đó kéo theo quái vật khủng lồ kia vào ấm chuông cửa. Biện Bạch Hiền mở cửa ra, còn chư thấy mặt Lộc Hàm đã nghe thấy giọng cậu ấy gào to:" Sau này có đánh chết tớ cũng không làm việc này đâu. Gọi Phác Xán Liệt trả tiền công cho tớ".

  Biện Bạch Hiền vội nhận lấy đồ từ trong tay Lộc Hàm, không nặng, chỉ có hơi cồng kềnh thôi. Đây là ảnh chụp chung của cậu và Phác Xán Liệt ở đảo Fiji. Lần trước tình cờ nghe Lộc Hàm nói có quen với quản lý của một viện nào đó, kỹ thuật chỉnh sửa ảnh rất giỏi, Bạch Hiền bèn nhờ Lộc Hàm đem số ảnh này đi phóng to.

  Trong ảnh, Phác Xán Liệt cười rạng rỡ vì sự ngốc nghếch của cậu, về sau Bạch Hiền nhìn kỹ, phát hiện ra anh có lúm đồng tiền. Vì bình thường anh không cười nên cậu không biết.

  Lộc Hàm vừa vào nhà đã ngồi phịch xuống sofa, nhận lấy cốc nước đá Bạch Hiền mang ra, uống ừng ực, sau đó mới giúp Bạch Hiền thay bức ảnh cưới trên tường. Vật lộn cả ngày, cuối cùng Lộc Hàm nhất định bắt Biện Bạch Hiền đi mua sắm cùng mình, Bạch Hiền đành phải bảo cậu ấy chờ ở tầng dưới để mình lên nhà thay quần áo.

  Chuông cửa reo, Lộc Hàm đi ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là một nữ sinh, ngẫm nghĩ một lúc, xác định cả mình và Bạch Hiền đều không quen cô gái này, đang định lên tiếng thì cô ta đã hỏi trước: " Cậu chính là vợ của Phác Xán Liệt?".

  Vừa mới nghe câu nói này, trong đầu Lộc Hàm xuất hiện tình huống " Bồ nhí tìm đến cửa" quen thuộc trong phim truyền hình, nhất thời ý thức bảo vệ Bạch Hiền trỗi dậy, Cậu hỏi với giọng không mấy thân thiện: " Cô là ai?."

  Ngô Mẫn lâu nay không thích đọc sách báo nên vợ của Phác Xán Liệt thế nào chưa từng được thấy. Sau khi năm lần bay lượt bị anh từ chối thẳng  thừng, Cô ta liền dì hỏi địa chỉ nhà anh, ôm theo một bụng tò mò lẫn đố kỵ tìm tới cửa, muốn biết rốt cuộc vợ Phác Xán Liệt là một người Nam nhân như thế nào mà có thể thu phục được một trái tim ngang ngược? Thế nhưng, khi vừa nghe khẩu khí không thân thiện của đối phương, Ngô Mẫn càng thêm bất mãn. Cậu ta làm như giữa mình và Phác Xán Liệt thật sự có mờ ám, vẻ mặt nhâng nháo nhìn Lộc Hàm nói: " Có thể nói chuyện một lát được không?".

  Lộc Hàm liếc về phía cầu thang, Thấy Bạch Hiền còn chưa xuống vội gật đầu.

  Nói chuyện chứ gì? Đẻ tôi xem cô sẽ vẽ vờ ra cái gì.

  " Trong nhà không tiện, ra ngoài tìm chỗ nào đó đi!"

  Ra khỏi cửa, Lộc Hàm lấy điện thoại nhắn tin cho Bạch Hiền: "Vừa có việc gấp, cậu ở nhà đợi tớ một lát".

  Biện Bạch Hiền xuống tầng dưới thì đã không thấy Lộc Hàm đâu, sau mới nhận được tin nhắn của cậu ấy, bèn dọn mấy cái hộp gọn gàng lại, mở tivi chuyển hết kênh này tới kênh kia, không hề biết ở mơi nào đó khẩu chiến đã bắt đầu.

  Lộc Hàm thản nhiên ngậm hút, uống một ngụm nước lớn. Trong khi đối diện, Ngô Mẫn vẫn đang sôi sùng lên. Người con trai này, cậu ta... Cậu ta dám phớt lờ mình!

  " Nghe nói anh là trẻ mồ côi?"

  " Đúng"

  Ngô Mẫn định dùng vấn đề thân phận nhạy cảm này để đánh bật sự tự tin của đối phương, nhưng không ngờ vẫn chỉ nhận được một chữ "đúng" rất thản nhiên.

  " Lại vở chim sẻ hóa phượng hoàng, xem ra Mỹ Nam đều thích điều này".

  "Đương nhiên, ở đâu mà có lắm phượng hoàng thực sự chứ? sợ rằng có người vốn dĩ là quạ đen, nhưng lại cố leo lên đầu phượng hoàng mà dĩu võ dương oai thôi."

  Có ngốc đến mấy Ngô Mẫn cũng nghe ra được Lộc Hàm ám chỉ cô ta là quạ đen. Cô ta hít sâu một hơi, cố gắn duy trì phong thái tiểu thư khuê cát, bình tĩnh, phải bình tĩnh! Cô ta thêm mắm thêm muối nói: " Có biết quan hệ giữa tôi và Phác Xán Liệt chứ?."

  Lộc Hàm làm bộ kinh ngạc: " Hã chẳng lẽ vừa nãy cô nói chim sẻ chính là nói mình hã?".

  Ngô Mẫn tự bê đá đập chân mình, phẫn nộ tột cùng, đang nổi giận thì giọng của Ngô Thế Huân cất lên sau lưng: " Mẫn Mẫn".

  Ngô Mẫn như tóm được vị cứu tinh, trước mặt Phác Xán Liệt đã chịu đủ mọi ấm ức, bây giờ người con trai này bắt nạt cô, cô cảm thấy vô cùng tủi thân, chỉ tay vào mặt Lộc Hàm, giống như đứa trẻ đang mách tội người khác trước mặt người lớn: " Anh, Cậu ta bắt nạt em!".

  Lúc đầu Lộc Hàm còn tức giận, cho rằng Phác Xán Liệt thật sự làm chuyện có lỗi với Bạch Hiền, nhưng thấy người vừa đến không hề có biểu hiện chột dạ và lo lắng, cậu mới hiểu ra. Phác Xán Liệt không phải thằng ngốc, dù có làm chuyện gì thật cũng không để cho người ta tìm đến nhà như thế! Có lẽ chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà thôi. Nhưng vì câu hỏi cô gái kia quá ấu trĩ và nực cười nên Lộc Hàm muốn trêu cô ta thêm chút nữa.

  Người đàn ông vừa tới, Lộc Hàm nhìn có vẻ quen mắt,  mất một lúc lâu mới nhận ra, anh ta là đối tác gần đây của công ty Phác Xán Liệt, vụ làm ăn đã gây xôn xao dư luận, được coi là sự hợp tác ăn ý, thêu hoa dệt gấm, báo chí viết về sự kiện này đầy kín hai trang giấy.

  Nghe cô gái kia nũng nịu tố cáo tội trạng của mình, Lộc Hàm tỏ ra sững sốt: " Tôi bắt nạt cô lúc nào ấy nhỉ?".

  Cậu chẳng dùng lời lẽ cay độc, chẳng động tay động chân, thậm chí đối phương hỏi câu nào cậu trả lời câu nấy. Thế nhưng, Ngô Mẫn là sao đấu nổi mồm miệng Lộc Hàm? Chỉ riêng điều này đối với Ngô tiểu thư mà nói là sự sỉ nhục cức kỳ lớn.

  "Có! Cậu có! Tôi nói gì cậu cũng lờ đi, như thế chính là bắt nạt tôi"   ( ôi em này nực cười vãi 😆 )

  Lộc Hàm rốt cuộc không nhịn được mà phì cười. Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt tựa như lưỡi dao nhỏ đang muốn lăng trì người khác. Lộc Hàm đành nghiêm nét mặt: "Đấy là vì vừa nãy tôi chưa kịp phản ứng thôi, hay là cậu hỏi lại lần nữa đi?".

  Không ngờ Ngô Mẫn hỏi lại thật, Lộc Hàm thành thật trả lời cô ta.

  " Thứ nhất tôi không phải trẻ mồ côi. Thứ hai tôi rất thích tiết mục chim sẻ hóa phượng hoàng, khi còn nhỏ tôi thích vai diễm trong vỡ kịch đó. Thứ ba, tôi không rõ lắm về mối quan hệ giữa cô và Phác Xán Liệt, nhưng chuyện đó thì đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi cũng chẳng là gì của anh ta cả. Nếu như thật sự phải có quan hệ gì đó với anh ta, thì có lẽ anh ta coi tôi như là chị em tốt với bà xã của mình!?."

  Ngô Mẫn nghe xong tức đến hộc máu, không ngờ mình lại tìm nhằm đối tượng, còn bị coi là ngốc để người ta chơi xỏ một trận.

   Lộc Hàm trần thuật xong xuôi, nhàn nhã cầm di động trên bàn nhắn tin cho Biện Bạch Hiền: " Xong rồi, đợi nhau dưới cổng tòa nhà Parkson"

  Sau đó, sậu đứng dậy, rời đi nhưng lúc đi ngang qua người Ngô Thế Huân bị anh ta giữ lại.

  " Gì thế? Tôi rất lấy làm vinh hạnh được ngồi uống nước cùng cô Ngô, giúp tôi thanh toán hóa đơn là được rồi, khỏi cần khác khí".

  Cậu nhắc chân lên muốn đi nhưng đối phương vẫn không có ý định buông tay. Anh ta dồn sức vào cánh tay không quá nhiều nhưng cũng tỏ rõ sự kiên định.

Ngô Thế Huân nghe cậu trai lém lỉnh này dùng lời lẽ chăm chọc, cũng biết hành vi của em gái mình ấu trĩ đến mức nào, đành bắt đắc dĩ buông tay ra. Anh ta mở miệng nói câu đầu tiên, nhưng khẩu khí có phần khiêu khích: " Thế ấm ức em tôi phải chịu chẳng lẽ cậu không nên bồi thường?".

  Lộc Hàm không ngờ sau lưng Ngô Mẫn vẫn còn một người đóng vai công kích nữa, cậu lùi người về sau, lực chiến đấu bộc phát tối đa.

   " Ý của anh đây là muốn tôi xin lỗi?"

   " Kiến nghị khá hay!"

   " Nếu tôi không nói thì sao?"

   Ngô Thế Huân nhướng mày không đáp

   Lộc Hàm lại nói: "Anh sẽ không làm vậy!"

  Ngô Thế Huân vẫn im lặng chờ cậu nói tiếp.

   " Anh sẽ không làm vậy. Nói thế nào anh cũng là nhân vật công chúng, cưỡng chế giam giữ một Nam nhân yếu đuối nơi công cộng, việc này mà lang truyền ra ngoài thì anh thử đoán xem sẽ có ảnh hưởng thế nào? Còn nữa, hãy quản lí cô em ngây thơ, đánh yêu của anh cho tốt vào! Làm cái gì không làm, đi làm cái chuyện chia rẽ uyên ương? Người ta nói thà phá một ngôi miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân. Cẩn thận kẻo báo ứng".

  Ngô Thế Huân nghe ra sự đe dọa rõ rang trong giọng điệu của Lộc Hàm. Thực sự là chưa có  được mấy kẻ dám uy hiếp anh ta như thế, Cậu trai này nghiễm nhiên dám làm! Lực cánh tay gia tăng, anh ta gằn giọng: "Cậu dám uy hiếp tôi?".

  Lộc Hàm không hề cảm nhận được sự mải mai nguy hiểm nào, trái lại, Cậu kề xát vào mặt Ngô Thế Huân, than hình thấp hơn anh t nữa cái đầu cũng rướn lên, nụ cười rạng rỡ: " Anh đoán xem, tôi dám hay không?".

  Ngô Thế Huân chăm chú nhìn vào gương mặt đượm nét thanh xuân kia, đột nhiên thấy mình thật ấu trĩ và soa lại đi so đo tính toán với một cậu nhóc chưa trưởng thành này chứ? Anh ta trấn tĩnh bản thân, buông tay ra và cười: " Được thôi, cậu muốn làm gì? Ngô Thế Huân tôi xin đợi!".

  Lộc Hàm nghênh ngang bước ra cửa, tay xoa xoa cổ tay bị bóp chặc của mình: " Nào dám bắt Ngô công tử phải đợi!" Khẩu khí của cậu vẫn ngã ngớn không kém.

  Ngô Thế Huân chưa kịp hiểu ngụ ý trong lời nói kia thì Lộc Hàm đã chạy ra khỏi quán cafe. Anh ta tưởng rằng cậu đã biết sợ nên ngầm đắc ý, nhưng hai giây tiếp theo anh ta đã nghe thấy cô em Ngô Mẫn của mình hét toáng lên: "Anh! Áo khoác của anh"

  Ngô Thế Huân cuối đầu, phát hiện bộ comple của mình đã bị thủng một lỗ lớn, giờ anh ta mới hiểu lời nói cuối cùng của Lộc Hàm nghĩa là gì.

  Cậu trai yếu đuối ư!

  Lúc Bạch Hiền nhìn thấy Lộc Hàm ở dưới tầng một thì Lộc Hàm đang trong trong bộ dạng vừa thoát chết, hai tay vẫn không ngừng xoa ngực. Cậu lên tiếng gọi Lộc Hàm, rồi chạy về phía cậu ấy, nhưng mới đi được năm bước thì đột nhiên xuất hiện mấy kẻ mặt áo đen "mời" cậu lên xe đỗ bên đường. Bạch Hiền thậm chí chưa kịp kêu cứu. Người qua đường ai cũng liếc nhìn nhưng lại nhắm mắt rồi làm ngơ, không một ai ra xen vào chuyện người khác. Lộc Hàm ngây người tại chỗ, trừng mắt nhìn Bạch Hiền bị người ta kéo ra khỏi tầm nhìn, đến khi chiếc xe con từ từ lướt qua trước mắt, cậu mới ý thức được chuyện gì xảy ra.

  End tại đây nha.
tập sau giải quyết cả đống rắc rối.
nhớ vote cho mình, vì đây là fic đầu nên sai xót bỏ qua cho.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro