Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

 
  Ôm một bụng nhiệt tình, ngày thứ ba Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt bay đến đảo Fiji, bắt đầu tuần trăng mật hai người.

  Lộ trình là do Phác Xán Liệt lựa chọn, hôm trước trên đường đi làm về nhà, anh thuận miệng hỏi Lục Thành xem Biện Bạch Hiền có liên lạc với anh ta hay không, Lục Thành nói không hề nhận được điện thoại Biện Bạch Hiền. Vừa về tới nhà Phác Xán Liệt nhìn thấy Biện Bạch Hiền chân trần quỳ gối dưới đất chăm chú nhìn tấm bản đồ lớn đặt trên bàn, vẻ mặt đầy băn khoăn. Cậu có vẻ như không chú ý có người vào nhà, tập trung ghi ghi chép chép gì đó vào quyển sổ nhỏ.

  Phác Xán Liệt cũng không gọi cậu, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn thấy trên trang giấy dày đặc tên những địa danh du lịch nổi tiếng của các quốc gia, anh đột nhiên lên tiếng, khiến Biện Bạch Hiền giật nảy mình.

  " Không phải chỉ là đi du lịch thôi ư, lần này đi nơi này thì lần sau đi nơi khác là được rồi. Đâu cần phải làm như cả đời chỉ đi được có một lần như thế?".   Au: ( anh muốn cùng em đi tận cùng thế giới vợ à 😆 )

  Biện Bạch Hiền khẽ nói:" Anh không hiểu đâu".

  Phác Xán Liệt nghe vậy cũng lười hỏi lại. Đúng vậy, anh không hiểu cũng không muốn hiểu, anh tiện tay chỉ xuống một nơi trên bản đồ: " Đi chõi này đi ".

  Ngón tay anh vừa chỉ đúng vào đảo Fiji nằm chính giữa Thái Bình Dương.

  Tối hôm ấy, Lục Thành đặc phòng trước ở CLB Wakaya  ở quần đảo Fiji nghe nói nơi này nổi tiếng mỗi hòn đảo chỉ có một nhà nghỉ. Một hòn đảo nhỏ chừng 2.200 mẫu anh*, chỉ giới gạn cho khoảng mười một đôi tình nhân ở, có bốn đầu bếp và mười hai bồi bàn, chất lượng phục vụ cao cấp. Mỗi bãi biển nhỏ riêng biệt chỉ dành cho một cặp tình nhân duy nhất, trong phạm vi  chiều dài chừng hai trăm dặm sẽ không có người thứ ba được phép vào, chỉ có nhân viên nhà nghỉ chuẩn bị đồ ăn ngon mang tới.

  Cũng may, lúc gọi điện tới đặc phòng còn lại một suất cuối cùng.

  Đây quả nhiên là một nơi nghỉ dưỡng tốt, nhiệt độ trung bình quanh năm vào khoảng hai mươi hai độ, không cần lo lắng bị phơi nắng đến thảm hại, đồ ăn ở đây ngon miệng, phục vụ rất đúng lúc, phong cảnh lại đẹp và gần ngư không thấy bóng dáng của bất kì một vị khách khác. Biện Bạch Hiền không phải là người thích náo nhiệt, chỉ có điều mỗi ngày nói chuyện với Phác Xán Liệt dăm ba câu nên cậu có cảm giác dường như chỉ có mình mình thưởng thức phong cảnh nơi đây. Phác Xán Liệt không thích nói nhiều, có lẽ là vì cảm thấy hai người cứ ở đây an nhàn không có việc gì thế này thật vô vị nên ngày hôm sau đôur địa điểm.

  Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt ra tới bãi biển liền chạm mặt một đôi tình nhân người Brisbane, vị trí ngồi không xa, có thể nghe thấy bọn tán gẫu vui vẻ. Cô gái rất gợi cảm, là mẫu " Open lady " điển hình, nghiễm nhiên khen Phác Xán Liệt trước mặt bạn trai mình: " Oh, you are so charming!".
Anh thật quyến rũ...

  Phác Xán Liệt thờ ơ đáp lại một câu cho phải phép: " Same to you!".

  Thật không ngờ cô gái kia lại đứng dậy đi về phía hai người, có ý định ôm Phác Xán Liệt một cái thắm thiết, Biện Bạch Hiền dang tay ngăn lại, liên tục xua xua, chỉ vào Phác Xán Liệt, Chỉ lại người đàn ông Úc đang ngồi bên kia, nói bằng tiếng anh: "Anh ấy là chồng tôi, bạn trai cô đang ngồi đằng kia. Tôi rất tiếc phải nói xin lỗi với cô, tôi là một người nam nhân truyền thống".

  Thấy bộ dang Biện Bạch Hiền Khăng khăng bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về mình, Phác Xán Liệt buồn chán muốn đùa cậu, Anh đứng dậy chủ động ôm cô gái kia. Sau đó, cô gái thét chói tai chạy về phía bạn trai mình nói cái gì đó với vẻ kích động, sắc mặt anh ta bắt đầu thay đổi.

  Từ sau khi gặp được Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền phát hiện Phác Xán Liệt là một người ưa sạch sẽ thái quá, rất ghét  tiếp xúc chân tay với người không quen thân. Ở hôn lễ, Lộc Hàm vô ý lôi tay anh hỏi xem chỗ y ngồi ở đâu, Phác Xán Liệt liền thô lỗ gạt tay Lộc Hàm rồi mới trả lời. Sau lần đó, Lộc Hàm còn tức giận oán thán với Bạch Hiền: "Lạnh lùng chết người".

  Thế nên, Biện Bạch Hiền không ngờ Phác Xán Liệt sẽ ngang nhiên ôm một người phụ nữ khác trước mặt mình, nhất thời cảm thấy ấm ức, đanh định mở miệng thì đột nhiên bị ai đó ôm lấy từ phía sau rồi xoay một vòng. Biện Bạch Hiền kinh hại hét lên, giây tiếp theo rơi vào vòng tay một người khác. Đầu cậu gục vào hõm vai Phác Xán Liệt, chóp mũi vấn vít vào hương bạc hà quen thuộc trên cơ thể của anh, có lẽ là mùi kem cạo gâu, hơi giống kem đánh răng nhưng không gắt như vậy, ngược lại rất dễ chịu.

  Hóa ra là anh chàng ngời Úc kia tear đũa bạn gái.

  Không nên chấp nhặt, đâu phải trẻ con nữa chứ! nhưng thật sự khoảnh khắc ấy, Phác Xán Liệt có kịch động nổi giận. Trong đầu anh chợt hiện lên một đoạn kí ức ngắn ngủi, có Phác Thiên, Có Hà Diệc Thư, Có chính anh...

  Không biết nên gọi là duyên hay là nghiệt duyên, buổi tối hai đôi lại vô tình ngồi kế nhau. Cặp đôi trẻ người Úc kia có vẻ đã giảng hòa, cô gái không ngừng gắp thức ăn cho người yêu, Chàng trai kia dường như cũng biết hành động đường đột của mình là bất lịch sự với Biện Bạch Hiền, liền đến xin lỗi rất chân thành. Bạch Hiền vốn còn rất khó chịu, nhưng giờ người ta đã xin lỗi rồi, cũng không thể hẹp hòi chấp nhặt được, đành cười đáp lại, bưng ly nước trái cây lên cụng ly với họ. Chàng trai tên là Denny, cô gái tên là Grace, Hai người họ còn rất thân thiết gọi Biện Bạch Hiền là Tiểu Hiền, bởi vì thoạt nhìn dáng dấp cậu thật sự nhỏ bé. Người phương Đông dáng vốn không cao to, Biện Bạch Hiền cao một mét sáu nhưng chỉ nặng có hơn bốn mươi cân, lại đứng cạnh Phác Xán Liệt cao ráo, trông cậu càng thêm nhỏ bé. Cả bữa cơm, ba người ăn uống vui vẻ, còn trao đổi số điện thoại, ngoại trừ Phán Xán Liệt hoàn toàn im lặng.

  Về phòng, Biện Bạch Hiền suýt nữa bị sự lạnh lùng của Phác Xán Liệt làm tổn thương. Cậu muốn nguyên nhân, nhưng lại sợ anh cho rằng mình can thiệp vào đời tư của anh, chẳng biết làm sao cho phải. Trong lúc hai người đều đang trầm mặc, di động của Bạch Hiền chợt đổ chuông. Giong nữ trong veo cất lên những ca từ từ tiếng Quảng Đông: Nếu cuối cùng anh và em có thể ở bên nhau, anh sẽ biết em ngày đêm đều nhớ tới anh. Không muốn nói quá nhiều, chỉ vì không muốn anh mệt mỏi...

  Là Denny gọi điện tới, hỏi hai người có muốn cùng đi tản bộ ngoài bãi biển không. Biện Bạch Hiền bịt ống nghe, quay sang hỏi ý Phác Xán Liệt, không ngờ nhận được đáp án: "Em muốn đi thì cứ đi đi" .

  "Còn anh?"

" Nghỉ ngơi"

    Biện Bạch Hiền cho rằng anh thật sự mệt mỏi nên không muốn ở lại trong phòng quấy rầy anh, liền chấp nhận lời mời của Denny.  Gió đêm khá lớn, cậu khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, quàng một chiếc khăn mỏng, dùng trâm cài tóc quấn tóc gọn lên thành một búi. Nhưng đúng lúc đang mở của đi ra ngoài, cậu lại bị kéo quay  trở về, hôn tới tấp... : ( Chồng mi đang ghen đấy 😆)

  Mãi tới khi hai người cùng ngã vào chiếc giường tròn mềm mại, Biện Bạch Hiền mới nhận ra Phác Xán Liệt đang tức giận. Thế nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ... ghen ư?

   Biện Bạch Hiền càng nghĩ càng cho rằng anh đã ăn giấm chua, càng nghĩ càng vui, cuối cùng cũng không kiềm chế được sự thích thú mà bật cười thành tiếng. Phác Xán Liệt chống nửa người dậy: "Cười gì thế?" .

  Biện Bạch Hiền không trả lời, mím chặt môi, nhưng vẫn không thể giấu giếm được niềm vui.

  Phác Xán Liệt không phủ nhận, ghen tuông bất thình lình là để nhằm vào một ai đó. Anh làm sao có thể chịu để cậu và người đàn ông khác qua lại? nhiều lúc bản thân anh cũng rất rõ ràng, người trước mắt không phải cô ấy, nhưng anh vẫn không chấp nhận được. Kim Chung Nhân nói đúng, anh là một kẻ ngoan cố, một khi đã nhận định được điều gì thì sẽ tuyệt đối không từ bỏ. Từ giờ khắc này, Phác Xán Liệt phát hiện, Biện Bạch Hiền và người kia, thật không hề giống nhau. ví dụ như, dáng người, Diệc Thư ít nhất cũng cai hơn cậu nữa cái đầu... Ví dụ như nụ cười, Diệc Thư luôn lạnh lùng, trước giờ chưa từng cười thành tiếng như vậy... : ( Em và cô ấy khác Phác tổng à!... Hiền Nhi của tôi =))

   Xem đi, cậu đã đoán được sẽ như vậy mà! sau khi thân mật, Phác Xán Liệt vẫn như cũ, một mình yên giấc. Biện Bạch Hiền không ngủ được, nằm nghĩ về vẻ mặt lúc ghen tuông của anh, cảm thấy rất đáng yêu!Thực ra không hề đáng yêu chút nào, nếu như người ngoài nhìn vào hẳn là sẽ cảm thấy có bão tố ập đến. Thế nhưng trong mắt Biện Bạch Hiền, đó lại là vẻ mặt đáng yêu nhất thế gian này.

  Anh rất để tâm tới cậu phải không? Nhất định rồi...

  Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền lại nổi lên dũng khí, lén lúc dựa sát vào người Phác Xán Liệt. Một chút, lại một chút, mãi tới khi kề sát vào lưng anh, cậu mới cảm nhận được làng da lạnh băng của anh. Đúng lúc ấy, Phác Xán Liệt trở mình, quàng tay sang người cậu, Bạch Hiền liền cảm thấy có dòng điện chạy qua người mình. Dường như sợ anh thu tay lại, cậu vội dựa sát vào ngực anh. Hai người cứ thế duy trì tư thế ngủ này cho tới sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao....

  Hôm nay, Phác Xán Liệt tỉnh lại trước, cảm giác trong lòng có cái gì đó, vừa cuối đầu xuống liền thấy Biện Bạch Hiền đang ngủ say, hai chân co tròn giống như con mèo ngoan ngoãn. Vốn định gạt tay cậu nhưng lại không nỡ đánh thứ cậu. Hơn nữa, anh còn phát hiện ra lúc ngủ có người nằm bên, cảm giác không tệ chút nào...

  kỳ nghỉ đã lên kế hoạch bảy ngày, hai người còn tới Đảo Rùa, một hòn đảo tư nhân rộng năm trăm mẫu Anh. Trên đảo có nhiều biệt thự mang phong cách nhiều nước khác nhau. Biện Bạch Hiền thích thú lấy máy ảnh ra chụp phong cảnh, thực chất là cậu muốn chụp chung với ai đó . Phác xán  Liệt không thích chụp ảnh, lúc chụp ảnh cưới anh cũng chẳng có hứng thú, Biện Bạch Hiền không muốn miễn cưỡng anh. Phác Xán Liệt cảm nhận được sự thất vọng của cậu, trong lòng nghĩ dù sao cũng chỉ có một lần, thõa mãn cậu một chút, thế nên đi tới nơi nào hai người cùng chụp một tấm làm kỉ niệm.

  Tuy nhiên, trong các bức ảnh, Phác Xán Liệt hầu như đều nghiêm mặt, ngoại trừ hai bức.

  Một bức là Biện Bạch Hiền liều mạng bắt anh phải cười, nụ cười đó chỉ là khóe môi anh cứng nhắc nhếch lên. Bức thứ hai là một nự cười tươi tự nhiên, Lúc ấy Biện Bạch Hiền cầm máy ảnh đưa cho một người qua đường nhờ chụp hộ, sau đó thích thú chạy về phía anh, không ngờ chân trái đá vào chân phải, đỏi người về phía trước. Phác Xán Liệt đỡ cậu đứng dậy, còn mắng cậu: " Ngốc!" Nhìn cảnh tượng như vậy đúng là rất buồn cười, cuối cũng cũng không nhịn được mà bậc thành tiếng. Biện Bạch Hiền chưa từng thấy xấu hỏi như bây giờ, lại còn trước mặt anh, then quá hóa giận, cậu đấm vào người anh. Người qua đường kia rất biết chụp ảnh, vậy nên cảnh tượng ấy vĩnh viễn được lưu giữ vào tấm hình. về sau đi rửa ảnh, Biện Bạch Hiền đem phóng to bức ảnh đấy, bỏ vào một cái khung lớn, treo lên đầu giường thay làm ảnh cưới.

hôm nay đăng hơi trễ:
nhớ vote cho mình nhé.❤
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro