Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

  Chiếc Bentley màu trắng chạy giữa dòng xe cộ chuyển động như như thoi đưa. Phác Xán Liệt uống khá nhiều, anh nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, gục đầu lên vai Bạch Hiền ngủ một giấc. Trái tim không ngừng giật thoát của Biện Bạch Hiền lúc này mới bình thản trở lại. Chỉ tại anh lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, khiến người khác nhìn vào liền sợ hãi, dè chừng. Bây giờ nhìn bộ dạng này của anh mới thấy giống một người đàn ông bình thường, đó là chồng của cậu! vừa nghĩ tới chữ " Chồng " này, Bạch Hiền lập tức đỏ mặt. nhớ lại hôn lễ vừa kết thúc cậu mới phát hiện, người nhà của Phác Xán Liệt đều không có mặt. Cậu làm như vô tình hỏi đến, Phác Xán Liệt thuận miệng đáp: " À, ông ngoại tạm thời không liên lạc được!"

  Còn anh cả...

  Phác Xán Liệt đột ngột mở mắt, rồi nhắm mắt. Nếu như có thể không biết, vậy tốt nhất là vĩnh viễn che giấu.

  Biện Bạch Hiền nhớ kỹ buổi tối hôm ấy, không có ánh trăng động lòng người, thậm chí ông còn xấu đến nổi trời mưa rơi rã rích. Chiếc xe dừng lại trước cửa một tòa nhà ba tầng kiểu tây, bên ngoài nhìn ra có phần cũ kĩ nhưng bên trong lại được lắp các trang thiết bị hiện đại. Phác Xán Liệt không thích trong nhà có mùi xa lạ, nên ngôi nhà lớn như vậy cũng không có lấy một người giúp việc nào. Lục Thành xuống xe trước, Bạch Hiền dìu Phác Xán Liệt loạng choạng mãi mới vào được trong nhà, vai còn ướt sũng nước mưa. Cậu đỏ mặt cởi áo khoát ngoài cho Phác Xán Liệt treo lên móc áo, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áo sơ mi. Phác Xán Liệt chợt cử động, Bạch Hiền lập tức rụt tay không giám tiếp tục nữa. Do dự một lúc lâu, cậu nghĩ cứ để anh mặc đồ ẩm ướt đi ngủ thế này sẽ bị cảm mất, thế nhưng cậu lại quên mất chính mình cũng ướt sũng.

  Hai người đã là vợ chồng, còn sợ điều gì nữa? Cho dù có phát sinh chuyện gì thì cũng rất bình thường. Không phải ư? Đằng nào thì mình cũng đã quyết định rồi, anh ấy chính là người duy nhất mình muốn...

  Biện Bạch Hiền lại đưa tay ra thăm dò, cởi cút áo sơ mi của Phác Xán Liệt. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc... tới chiếc cuối cùng, tay cậu rung lên, giây tiếp theo đã bị người ta xoay mình lại đặt dưới thân, những nụ hôn tới tấp rơi xuống...

  Cơn đau thấu xương qua đi, móng tay trắng ngần của Bạch Hiền đâm vào vai Phác Xán Liệt. Cậu ôm lấy người đan ông trước mặt, khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy được mình vừa có toàn bộ  thế giới. Cậu tựa như một đóa hoa xinh đẹp trăm năm chờ nở cuối cùng cũng tới ngày nở rộ.

  Phác Xán Liệt vẫn đang trong trang thái chuếnh choáng, nữa tỉnh nữa mơ, anh nhìn bóng hình người con trai bị mình bao phủ, giơ tay lên chạm tới hàng lông mi của cậu, giọng nói dịu dàng, mềm mại như nước chảy. Biện Bạch Hiền có thể nghe thấy rõ...

  Anh vừa mới gọi: Diệc Thư...

Hôm sau, còn chưa tới bảy giờ Biện Bạch Hiền đã dậy, đây là thói quen hình thành từ khi cậu học đại học. Sáng sớm ngày xuân, ánh mặt trời không quá mạnh, Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ, tia nắng đầu tiên chiếu vào khuôn mặt kiên nghị của Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền ngồi yên lặng bên giường nhìn anh. Anh ngủ rất say, có điều dường như cảm nhận được có người lại gần mình, anh khẽ lui người lại, đẽ cách ra khoảng trống. Hệch như đêm qua, hai người quay lưng vào nhau mà ngủ. Biện Bạch Hiền đóng cửa phòng ngủ lại, đi xuống tầng dưới chuẩn bị bữa sáng. Một lúc sau Phác Xán Liệt cũng đi theo xuống. Vừa nhìn thấy cậu, anh ngẩn người ra, giống như vừa định thần lại, anh đi tới bên cạnh thờ ơ hỏi:"Dậy sớm thế?"

  Thấy anh vẫn mặc đồ ngủ, để lộ ra  vùng da quanh xương quai xanh, Biện Bạch Hiền không khỏi nhớ chuyện hôm qua. Mọi thứ hiện lên như một thước phim quay chậm, từng cảnh, từng cảnh được chiếu lại. Mặt cậu lập tức ửng hồng:"Đánh tức anh rồi à? Em xin lỗi!Em cứ đến giờ đó tự nhiên tỉnh".

  Phác Xán Liệt lắc đầu, thực ra anh tỉnh dậy là do Lục Thành gọi điện tới thông báo Phác Thị và Hàn Thông đã thảo luận xong, hỏi có cần mang tới cho anh xem qua không. Có lẽ quên mất chuyện mình vừa kết hôn, hiện giờ đã có vợ nên anh không do dự mà nói với Lục Thành:" Cậu tới côngti trước đi tôi láy xe tới sau"

  Phác Xán Liệt ra cửa thay giày, Biện Bạch Hiền gọi anh lại, cuống quýt chạy tới hỏi: "°Anh đi đâu bây giờ?" .

  Phác Xán Liệt không phân vân đáp: " Công ty"

  Biện Bạch Hiền cũng không nghĩ gì nữa: " Không ăn sáng ư?".

  " Không" mở cửa ra, chiếc điều khiển từ xa trong tay anh khẽ phát ra một  tiếng động nhỏ. Cảm giác vẫn còn ánh mắt thay đổi mình, anh quay đầu lại.

  " Sau này không cần làm buổi sáng cho anh, anh không có thói quen ăn sáng".

" Vâng."

" À em có visa Schengen* hay hộ chiếu không?".

" Để làm gì?"

" Hưởng tuần trăng mật".

   Thấy đối phương không đáp, Phác Xán Liệt lại lên tiếng: " Thôi để anh bảo Lục Thành làm giúp em, em chuẩn bị đi, muốn đi nơi nào thì gọi điện cho cậu ta để cậu ta đặt vé máy bay".

  Kết thúc cuộc đối thoại, Phác Xán Liệt lên xe, chiếc Ferrari rú lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa lớn.

  Chẳng biết vì sao, Biện Bạch Hiền vẫn có cảm giác cái tên mà Phác Xán Liệt gọi đêm hôm qua là tên một người con gái, có lẽ đây là trực giác. Lúc đầu cậu nghĩ, như vậy thì có sao chứ, một người đàn ông khiến người ta theo đuổi không ngớt như anh, nếu cuộc sống tình cảm mà trống rỗng mới là chuyện lạ. Thế nhưng, sự thật không sao ư? Ông xã của mình, trong giây phút mấu chốt lại gọi tên một người phụ nữ khác, Cậu thật sự không để tâm ư, thật sự không có một chút tò mò, một chút ghen ư?

  Cậu thừa nhận, cậu có ghen, cậu có tò mò, cậu có để tâm...

  Giống như nàng Eva bị trái táo cấm mê hoặc, Biện Bạch Hiền bắt đầu đi tìm manh mối, cậu muốn biết cô gái kia là người như thế nào mà khiến anh có thể nhớ mãi không quên vậy. Tủ quần áo, ngăn kéo, phòng làm việc, Chỗ nào cũng không có thu hoạch, Biện Bạch Hiền có phần thất vọng. Cậu ngã vào sofa nằm đờ ra, chợt ánh mắt chạm tới ví Hermes màu đen, nếu không nhầm thì đó là ví của Phác Xán Liệt. Cảm giác mình đã tới gần bí mật kia,Biện Bạch Hiền đột nhiên sợ hãi, cậu nhớ tới ba điều không được phép mà Lộc Hàm đã tổng kết.

  Nhất định không được tò mò, nếu không nhất định sẽ tự chuốc lấy phiền phức. Đặc biệt là tò mò về người yêu của mình, bởi vì lúc ấy anh ta sẽ cho rằng, bạn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh ta. càng không thể nảy sinh lòng tò mò đối với người đàn ông nào khác, trừ khi bạn có ý định hồng hạnh vượt tường. Về sau, khi đã thân thiết với Kim Chung Nhân, Lộc Hàm cũng nói điều này với anh ta, Chủ khác là đổi chủ ngữ thành " Đàn ông", lúc ấy Kim Chung Nhân đang lái " Bà hai" của mình chở Lộc Hàm đi hóng gió. Anh ta uống ngụm nước khoáng, kết quả nghe Lộc Hàm nói vậy, rõ ràng đang chạy xe trên đường cao tốc nhưng lại phanh gấp một cái nước trong miệng không kiềm chế mà phung ra. Lộc Hàm còn nhoài ra vỗ lưng giúp anh ta, Kim Chung Nhân đỗ người về phía vô lăng cười khoái chí, mãi mới bình tĩnh trở lại, quay sang nhìn Lộc Hàm , nghiêm túc hỏi: "Cả đời này, ngoài Phác Xán Liệt ra, anh chưa từng phục ai, bây giờ thì thêm một người nữa rồi! Cậu lúc nào cũng như thế à? Đầu cơ trục lợi".

  Thế nên Biện Bạch Hiền khờ dại nghĩ, quá khứ dù sao cũng là quá khứ rồi, cuối cùng người mà anh lựa chọn chẳng phải là cậu ư? Cùng lắm thì bản thân cậu cố gắng hơn một chút để gạt cái tên kia ra khỏi cuộc sống của hai người.
* Visa Schengen là thị thực nhập cảnh cho phép người dùng được nhập cảnh vào 26 quốc gia nằm trong khôi Schengen

End.
nhớ vote cho mình nha.❤
-Biện Anh-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro