Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10


Bốn người hẹn nhau ở Bách Liên.

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt tới trước, lúc đi qua phòng bao, Biện Bạch Hiền không thể kiềm chết được mà phóng tầm mắt qua ngã rẽ kia. Không phải anh đang đi bên cạnh thì cậu vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cũng thật thần kì, ngày ấy cậu lại tóm lại được đúng anh cơ chứ? Không phải Kim Chung Nhân, không phải phụ nữ, cũng không phải người nào khác mà lại là anh!

Thế nên, nghĩ kiểu gì Biện Bạch Hiền cũng thấy nên cảm ơn cuộc ẩu đả ngày ấy, nếu không nhờ nó, cậu sẽ không gặp được người đàn ông độc nhất vô nhị trong trái tim mình.

Cậu nghiên đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang bỏ thêm đá vào ly brandy , lúc ra khỏi cửa, gió lạnh thổi đến mức cứng đờ cả da mặt.

Cậu cứ nhìn như thế, đột nhiên bao nhiêu sợ hãy đều tan biến. Phác Xán Liệt dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay sang nhìn, tỏ vẻ thắc mắc. Biện Bạch Hiện lắc đầu, chỉ vào ly Brandy của anh và nói: "Em muốn thử".

Phác Xán Liệt nghĩ uống một chút cũng không sao, nghiêm mặc nói: "Một ngụm thôi đấy".

Biện Bạch Hiền gật đầu, nhận lấy ly rượu uống một ngụm.

Cửa phòng mở ra, Kim Chung Nhân và Lộc Hàm cùng nhau đi vào, vẻ mặt cao có, hẳn là vừa cãi nhau. Lộc Hàm ngồi phịch bên cạnh Bạch Hiền, Kim Chung Nhận cũng bước tới đang định ngồi thì bị Lộc Hàm quát: "Cút! Cứ mơ tưởng bao xa thì cút ra xa bấy nhiêu cho tôi".

Thế nhưng Kim Chung Nhân càng sa sầm mặt, phịch mông ngồi xuống ghế: "Tôi không đi đấy, Cậu làm gì được".

"Kim Chung Nhân kia anh là đàn ông đàn ang gì mà không biết xấu hổ vậy hả?".

"Cái gì, thế nào là không biết xấu hổ?"

"Có một nơi tên gọi là khách sạn, trải rộng khắp thế giới! Vì sao anh không chui vào đấy mà đứng giữa hành lang làm những chuyện đồi bại cản lối đi, tầm nhìn của người khác!".

Biện Bạch Hiền nghe đến đây thì hiểu ra mọi chuyện. Xem ra không phải bọn họ hẹn nhau cùng đến mà là Kim Chung Nhân đến trước, thấy ngoài kia có mấy cô em gái xinh đẹp, không kìm được mà trêu ghẹo vài câu, bị Lộc Hàm bắt gặp. Sao trên đời này lại lắm chuyện trùng hợp như thế. Cuộc chiến càng đánh càng ác liệt, Biện Bạch Hiền thở dài, kéo tay Lộc Hàm khuyên nhủ: "Tiểu Hàm, đừng giận nữa, anh ấy cũng không phải cố ý đồi bại như thế".

Cậu đương nhiên không thể nói toạc tâm tư của Lộc Hàm ra, chỉ có thể đổi sang cách khuyên nhủ, nhưng lại không biết, nói như vậy lại khiến tội Kim Chung Nhân thêm nặng. Phác Xán Liệt nghe vậy liền mỉm cười nghỉ thầm: Cậu ấy lúc nào cũng thiếu suy nghĩ như thế.

Lộc Hàm còn chưa được nguôi giận, thêm một câu của Kim Chung Nhân, Thêm một câu của Biện Bạch Hiền, tức đến long cả phổi. Vì thế, khi Bạch Hiền vừa giơ tay lên thì lập tức bị Lộc Hàm gạt ra, tỏ rõ thái độ ai cản tôi người đó chết.

Bạch Hiền không ngờ Lộc Hàm lại gạt mạnh tay đến thế, suýt nữa thì ngã khỏi sofa, may mà có Phác Xán Liệt nhanh tay đỡ cậu. Nảy giờ dửng dưng, đến lúc này thì nét mặt Phác Xán Liệt đã sa sầm lại. Lộc Hàm cũng nhận ra mình quá đáng định kéo Bạch Hiền về nhưng Phác Xán Liệt đã kéo Bạch Hiền lại phía mình, anh lạnh lùng nói với Lộc Hàm. " nghe nói bác trai đã đặt toàn bộ bất động sản và hợp đồng tương lai vào hạng mục hợp tác giữ Phác thị và Ngô Thông? Về nhà cậu nhắc nhở bác trai làm việc cẩn thận mới được dài lâu".

Lộc Hàm và Biện Bạch Hiền không hiểu chuyện làm ăn, mặt ngây như phỗng nhìn nhau. Chỉ có Kim Chung Nhân nghe ra khấu khí của Phác Xán Liệt không mấy tốt lành. Không ngờ Lộc Hàm đã bị Phác Xán Liệt ghi thù.

Vì thế anh ta lo quýnh lên: " Xán Liệt, không đến mức vậy chứ?"

Người nọ lạnh lùng đáp: "Đến mức".

Kim Chung Nhân lại cuống quýt: " Đừng đừng, coi như cậu nể mặt tớ được không hả?"

"Vì một cậu trai mà nể mặt cậu, thế này chẳng lẽ ngày nào tớ cũng phải nể à?".

Bạch Hiền không hiểu vì sao hai người học tự dưng lại đi chọc ngoáy nhau, len lén kéo gấu áo Phác Xán Liệt, nhưng lại bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãy.

Phác Xán Liệt đau đầu, đòi ngốc này, chẳng lẽ không phải em muốn hợp tác cho họ à?.

Quả nhiên, Kim Chung Nhân một khi đã sốt ruột thì chuyện gì cũng lỡ miệng: " Cậu ấy khác".

"Khác thế nào?"

"Cậu ấy... Cậu ấy... những người khác là chơi bời, còn cậu ấy là người yêu!".

Mặc dù không nói những câu cần thiết như "anh thích em" nhưng chỉ cần một câu này là đủ.

Phác Xán Liệt đắc ý nhếch miệng: "Ồ thế à? Thế thì làm sao tớ dám không nể mặt thiếu gia Chung Nhân được".

Lộc Hàm cứ vô duyên vô cớ bị tỏ tình trong mơ màng, một lúc sau mới có phảng ứng, cậu giẫm nát giày da Ý của Kim Chung Nhân: "ai là người yêu của anh?".

Kim Chung Nhân kích động không kém: "Hôn cũng hôn rồi, còn không gọi là người yêu?".

Mặt Lộc Hàm lập tức đỏ tới mang tay.

"Ai thèm hôn anh, cái đó gọi là trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, không hiểu à?".

Kim Chung Nhân mất hứng, ngôn từ cũng sắc bén hẳn lên: " Cứ tưởng là Ngọc Nam, náo loạn một hồ mới biết là dục nam*"

*chỗ này không hiểu thì cho qua nha, thi không biết nói sao luôn có thể hiểu là chàng trai dung tục*

Lộc Hàm giơ tay giáng cho Kim Chung Nhân một cái tát: " Kim Chung Nhân, đồ vô liêm sỉ". Sau đó đứng bật dậy chạy ra ngoài.

Kim Chung Nhân ngây người, mất mấy giây rồi cũng đuổi theo.

Lúc này chỉ còn lại Bạch Hiền ngơ ngác với Phác Xán Liệt ngồi xem kịch vui.

Buổi tối nằm trên giường, Bạch Hiền ở trong lòng Phác Xán Liệt dường như có phần không bình thường. Phác Xán Liệt muốn ngủ nhưng cậu liên tục động đậy khiến anh tỉnh. Cứ thế mấy lần, anh hơi bực, nghiên người ôm lấy Bạch Hiền, môi tự động tìm tới môi cậu, nhưng lại bị hai tay cậu đẩy ra. Cậu chậm rãi ngước mặt lên, hồi lâu mới dám nói: " anh giúp em gãi lưng được không?".

Phác Xán Liệt sửng sốt, kéo áo của Biện Bạch Hiền lên xem mới thấy da cậu đã mẩn đỏ.

"Sao thế?"

"Dị ứng cồn..."

Thấy mặt anh thoáng cái sa sầm lại, Biện Bạch Hiền vội nói: "không sao, thế này đã là ở lắm rồi. Có lần đi uống với Lộc Hàm, em còn phải nằm viện một tuần cơ, suýt nữa bỏ lỡ buổi luận văn tốt nghiệp".

Phác Xán Liệt không nói gì mà xuống giường, kéo cậu dậy, rồi lấy áo khoác lên người cậu.

Bạch Hiền ngơ ngác hỏi: "Anh làm gì thế?".

Đối phương chỉ đáp vẻn vẹn: " đi bệnh viện".

Biện Bạch Hiền sống chết không chịu cử động, ôm chặc chăn nói: "Không cần đâu, chuyện này rất bình thường thôi, da em yếu quá, không có gì to tát cả".

Phác Xán Liệt phớt lờ lời cậu nói: "Em.muốn đi bệnh viện hay để anh gọi bách sĩ tới?".

Biên Bạch Hiền lắc đầu: " Có thể cả hai đều không cần được không? Em sợ tiêm...".

Thấy bộ dạng khóc lóc không nổi của cậu, Phác Xán Liệt tức giận nói: "sợ mà sao còn đòi uống?"..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro