4. Chúng tôi muốn dự thi.
Chương 4: Chúng tôi muốn dự thi.
'Thân phận của cậu nhóc e rằng không dễ giải quyết..." Hạm trưởng khập khiễng giải thích, "Suy cho cùng thì cậu ta cũng có huyết thống của thú..."
Vấn đề này không phải Bùi Y chưa từng nghĩ đến, Bùi tiểu Bảo rốt cuộc là người hay thú hắn cũng chưa làm rõ được nếu tương lai họ có đủ sức mạnh Bùi Y nhất định sẽ kiểm tra một phen, chỉ là tình huống bây giờ của bọn họ chẳng có cái điều kiện ấy.
Bùi Tiểu Bảo là trường hợp đặc thù một khi cậu bị phía chính phủ phát hiện nhất định sẽ bị tóm lại bắt đi nghiên cứu, mà Bùi Y tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Đây không phải chuyện cậu nên lo lắng." Bùi Y nhàn nhạt đáp.
Tinh hạm trút hết rác rưởi xong, thuyền bắt đầu quay đầu về, ba người trên thuyền ăn ít đồ vặt, Bùi Y lại tiếp tục hỏi nhiều vấn đề khác rồi mới đến cho vị hạm trưởng kia đi nghỉ ngơi.
Sau hơn hai tháng, trải qua hai lần Bước nhảy không gian tinh hạm rốt cuộc cũng gần đến Lĩnh vực sao thứ sáu. Trong vũ trụ mênh mông một chiếc tinh hạm tốc độ nhanh tiến về phía trước, băng qua khắp chốn để lại một cái bóng mờ; bên dưới chữ 'Trung tâm xử lý rác thải' một con tàu thoát hiểm loại nhỏ lặng lẽ lao ra.
Vị trí hiện tại của họ đã tiếp cận bến cảng của Lĩnh vực sao thứ sáu, tinh hạm cập bến, người bước ra từ trong tàu bắt buộc phải trải qua kiểm tra an ninh, cả hai người Bùi Y cùng Bùi Tiểu Bảo đều không có hộ khẩu, không cách nào đi vào Lĩnh vực sao thứ sáu một cách hợp pháp, bèn lẻn ra bằng tàu con để trốn đi trước.
Nhóm Bùi Y hạ xuống trong khu rừng trên một hành tinh hoang, bỏ thuyền họ đi bộ dọc đường đều nhờ vào Bùi Tiểu Bảo săn ma thú trong rừng lót dạ, cứ thế đi thẳng suốt mười mấy ngày trời, hai người mới ra khỏi rừng đến một cái trấn nhỏ bên rìa rừng; nhìn thấy vết tích của con người.
Đây là hành tinh cấp F trong Lĩnh vực sao thứ sáu, tên là Aaron. Tại trung tâm thành phố Aaron, màn đêm lặng lẽ buông xuống, vén lên tấm màng của đêm đen điên cuồng.
Nơi có ánh sáng ắt hẳn sẽ có bóng tối; ban ngày của thành thị trật tự bao nhiêu thì ban đêm lại liền bấy nhiên hỗn loạn.
Đây là một đấu trường lớn ngầm nằm sâu dưới lòng đất, cánh cửa lớn – dày – nặng vừa mở ra hơi nóng lẫn vào cùng sự điên cuồng, tựa như khiến người ta sa ngã vào cái hơi thở suy đồi ấy.
Những người ban ngày mặc đồ tây và giày da lúc này đều mang mặt nạ mà vây quanh sàn đấu, họ phì phò thở rồi ồm ồm quát tháo cổ vũ, đôi khi mồm lại văng tục chửi tĩu, chẳng thể thấy rõ vẻ mặt họ nhưng từ dưới mặt nạ ánh mắt mỗi người đều tràng đầy hưng phấn.
Trên sân đấu hai người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đang đánh nhau, mỗi một nắm đấm đánh lên da thịt đều để lại âm thanh khiến răng người khác ê ẩm, mỗi cú đánh nặng nề thậm chí làm rung chuyển đấu trường.
Bùi Tiểu Bảo cau mày, chán ghét nhăn mũi, cậu có huyết thống của thú khứu giác nhạy bén hơn so với người bình vô số lần, bên trong sàn đầu này không khí đục ngầu khiến cậu ngửi cảm thấy vô cùng khó chịu, bên cạnh đó cảm xúc của những này cũng làm cậu chẳng thích nổi.
Cậu không thích nơi này, chẳng hiểu sao chủ nhân lại muốn đến đây.
Ôm cánh tay Bùi Y thật chặt, một người mặc đồng phục phục vụ tiến lại, trên môi là nụ cười dịch vụ: "Hai vị có nhu cầu gì chăng?'
Bùi Y nói: "Thông báo cho người phụ trách của cậu, chúng tôi muốn dự thi.
Đối phương ngẩng ra, mắt đảo nhanh từ trên người Bùi Y qua Bùi Tiểu Bảo, một người nhìn như một đứa trẻ vị thành niên mười năm mười sáu tuổi, một người hai chân không tốt không thể tự đi lại.
"Ngài... chắc chắn chứ?" Nhân viên phục vụ do dự.
Bùi Y nhíu mày: "Thế nào, chỗ các người không phải tham gia không giới hạn sao? Chúng tôi chẳng lẽ không được?"
"Đương nhiên không phải." phục vụ cúi đầu cầm lấy bộ đàm nói gì đó sau đó liền dắt Bùi Tiểu Bảo vào một cánh cửa nhỏ.
Bước qua một căn phòng trang trí hoa lệ, Bùi Y nhìn thấy chủ nhân của nơi này.
Người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, Bùi Y chẳng đoán được tuổi thật sự của đối phương dù sao con người hiện nay cũng có tuổi thọ trung bình hơn 200 năm, những người hơn một trăm tuổi cũng có dung mạo còn tươi trẻ.
Đối phương mũi sao mắt sâu, khuôn mặt anh tuấn, tóc nâu đậm ngắn, có thể là con lai giữa Âu và Á.
Trong tay hắn cầm một ly rượu vang, tư thế thoải mái, lúc Bùi Y đang đánh giá người khác, người nọ cũng quan sát hắn.
Từ khi Bùi Tiểu Bảo ôm hắn vào đấu trường đến nay, máy thu hình trong đại sảnh đã chú ý vào họ.
Không chỉ bởi vì họ lạ mặt, mà bởi vì tư thế của họ —— Bùi Y vẫn luôn bị ôm ngang.
Vệ Trì đảo đảo ly rượu trong tay, mắt rơi trên người Bùi Y, luôn cảm thấy người nam tử yếu nhược này có chút quen mặt.
Thuần Châu Á, tóc đen mắt đen, da dẻ trắng nõn, khóe môi mang nụ cười; một vẻ đẹp sắc sảo.
Vệ Trì tự nhận bản thân đã thấy qua vô số loại người, nhưng hắn đời này lại chưa từng nhìn thấy một người đẹp như thế.
Vệ Trì liếc mắt liền nhận ra người làm chủ là người đang bị ôm, trên người đối phương là khí chất kẻ bề trên chẳng thể xem nhẹ.
"Tôi tự giới thiệu trước, Vệ Trì, hiện là người phụ trách của đấu trường này." Vào thẳng vấn đề, "Hai vị là..."
Ý cười của Bùi Y càng sâu, người này không tỏ ra khinh thường khi nhìn trang phục của họ, thái độ này cũng làm cho Bùi Y thấy dễ chịu. Hắn thích làm ăn với kẻ thông minh.
"Bùi Y. Đây là cục cưng của tôi." Câu kế là giới thiệu Bùi Tiểu Bảo.
Trong nháy mắt khi Vệ Trì nghe được cái tên này ánh mắt lóe lên, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao mình thấy người này nhìn quen mắt, Bùi Y này rõ ràng giống y đúc đại hoàng tử điện hạ đã mất một năm trước.
Mẹ của Đại hoàng tử Layce cũng mang họ Bùi, chẳng hay họ có quan hệ gì không?
Một năm trước, điện hạ Layce chỉ huy đoàn quân Tinh thần chiến dịch khiến toàn quân bị diệt, cả đế quốc đều biết. Điện hạ Layce là người thừa kế thứ nhất, tuổi nhỏ tài cao, chiến công hiển hách, là đối tượng được người trẻ tuổi noi theo.
Đáng tiếc sau một chiến dịch đã chết trẻ, hoàng đế bệ hạ chẳng thể đối diện với việc con trai ưu tú của mình đã mất, một mặt không chịu được đả kích, mặt khác lại bởi vì quân đoàn Tinh Thần không còn tăm hơi, điện hạ Layce người chết chẳng thấy xác, sau đó hoàng đế đã nhiều lần phái quân đội tìm quân Tinh Thần, nhưng vẫn chưa có kết quả gì.
Vệ Trì kiềm chế lại suy nghĩ trong lòng định là sau đêm nay sẽ đêm chuyện Bùi Y báo cáo cho gia tộc.
"Các người muốn tham gia?" Vệ Trì mở miệng hỏi.
"Không phải chúng tôi." Bùi Y lắc đầu, "Là cục cưng của tôi."
Vệ Trì mắt dời về phía Bùi Tiểu Bảo, đây là một đứa trẻ chưa thành niên. Đế quốc có luật lệ bảo vệ trẻ vị thành niên chỉ có điều đây là thế giới ngầm, pháp luật không có tác dụng với người điên.
Vệ trì gật gù, gọi người đến xử lý việc báo danh.
Bùi Tiểu Bảo đặt Bùi Y trên ghế salông, cánh tay lại không rời khỏi eo hắn.
Bùi Y xoa xoa cậu đầu, lỗ tai trên đầu đã thu hồi không có tai lông xù để véo Bùi Y có chút thất vọng.
"Cục cưng giúp chủ nhân đánh một trận, đánh thắng rồi ta mở tiệc nha." Bùi Y môi kề sát bên tai Bùi Tiểu Bảo thấp giọng cảnh cáo, "Dùng công pháp tôi dạy cho cậu, nhớ rằng không được phép bị thương, nếu không tôi sẽ giận."
Hơi thở ấm áp phà vào bên tai của Bùi Tiểu Bảo, Bùi Tiểu Bảo chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, lỗ tai tức thì đỏ như nhiễm phải máu, muốn tránh lại không nỡ chỉ có thể bất động.
"T-tôi không cần mở tiệc lớn." Bùi Tiểu Bảo khó chịu đáp.
"Vậy cậu muốn gì?" Bùi Y hứng thú dạt dào, đây là đầu tiên nhóc này chủ động có yêu cầu.
Mắt màu băng bóng loáng tựa như được nước rửa qua, chăm chú nhìn vào mặt Bùi Y, đến gần môi Bùi Y hôn một cái.
Khát vọng ngốc nghếch lại thẳng thắng.
Lòng Bùi Y ấm áp, nhóc này có lẽ cũng chẳng biết mình muốn gì, hắn nắm cằm Bùi Tiểu Bảo: "Hiểu rồi, vậy đi đi."
Vệ Trì hơi kinh ngạc nhìn tương tác của hai người, hai người đàn ông... Cho dù là ở thời điểm này cũng thật là coi thường ánh mắt người khác.
Đứa bé kia chẳng căng thẳng khi sắp phải tham gia trận đấu sinh tử tẹo nào, không biết là nghé con không sợ cọp hay vì thực lực cậu mạnh mẽ?
"Cậu ta..." Vệ Trì ho nhẹ một tiếng, "Tên là gì? Người tới nơi này vì bảo mật nên chẳng ai báo ra tên thật, các người cũng có thể lấy biệt danh cho bản thân."
Trong đầu Bùi Y hiện lên dáng vẻ Bùi Tiểu Bảo hóa thành sư hổ, cả người là bộ lông màu xanh lam khiến người khác cảm thán liền mở miệng nói: "Băng Phách. Cứ gọi cậu ta là Băng Phách đi."
Đã sắp đến rạng sáng, bầu không khí trong sân càng sôi động, giữa mặt sàn đấu nhiễm phải vết máu mới, mùi máu tanh mang đến cảm giác hưng phấn khác thường, không khí táo bạo tại nhóm khán giả dường như sắp trở thành một loại điên dại.
"Thưa quý vị!" Giọng của người chủ trì vang vọng giữa sàn đấu khích động lòng người, "Đêm nay chúng ta sẽ có một kẻ khiêu chiến mới —— "
Người chủ trì kéo Bùi Tiểu Bảo giơ tay lên cao, âm thanh lại tăng lên: "Hắn chính là người bên cạnh tôi —— Băng Phách!"
Đánh đèn chiếu lên người Bùi Tiểu Bảo, trong phút chốc âm thanh mọi người cuồng nhiệt hét chói tai dường như xuyên thủng cả nóc nhà.
Thiếu niên tóc xanh lam xõa tung, đôi mắt cùng màu thuần khiết cực, chân giẫm lên máu đen, nhưng vẻ mặt lại có chút mờ mịt.
—— Thứ đẹp để thế này, thật đáng để xé thành mảnh!
"Đêm nay đối thủ của cậu ấy là —— Cự Hùng!!"
(Định dịch thành gấu lớn luôn, nhưng mà nghe không nguy hiểm tí nào nên để yên =))
Lời của người chủ trì vẫn còn vang vọng liền bị chìm trong biển âm thanh hô hào của khán giả.
"Cự Hùng! Cự Hùng!!"
"Xé nát hắn! Xé tên nhóc kia ra thành từng mảnh đi!
"Cự Hùng có chiến tích thắng liên tiếp năm lần, chắc rằng mọi người đã quen thuộc với anh ta! Thân thể anh ta đã trải qua cải tạo gen, sức mạnh thể chất đạt đến cấp A! Không biết cậu bé Băng Phách có thể giành giật mạng sống từ hùng chưởng này không? Và ai có thể đứng vững đến cuối cùng! Hiện giờ xin mời quý vị hãy đặt cược cho người mình thích!"
Đấy là nguồn thu nhập kinh tế chủ yếu của đấu trường, ngoài việc tận hưởng kích thích đến từ thị giác, thắng cược còn làm cho người ta có cảm giác thỏa mãn cả về vật chất lẫn tinh thần.
Trận chiến trên sàn đấu đã bắt đầu, thân hình Cự Hùng cao hơn hai mét, cả người đều là cơ bắp ẩn chứa sức mạnh, một cú đấm của hắn có thể làm cho mặt đất kim loại thủng một lỗ.
Lên sân đấu, không nhiều lời liền đá một cú rồi lại một đấm về phía Bùi Tiểu Bảo. Mắt Cự Hùng lộ ra vẻ khát máu, một quyền của hắn tuyệt đối có thể làm cho đứa nhóc này bể đầu!
------------------
Chà chà, nay năng suất quá, một ngày làm đc hết chương luôn. Tự vỗ vai mình.
12/06/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro