Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Trái tim cùng chung nhịp đập

Bán Hạ hiện tại chính là hối hận, phi thường hối hận.

Hắn đáng nhẽ không nên vuốt ve con rồng kia một chút, bởi vì chính cái đáp lại đó, hắc long cả ngày đều dính bên người hắn, thỉnh thoảng còn chắn trước mặt hắn, thấp giọng gầm rú làm hắn vuốt ve một cái.

Bởi vì có hắc long đi theo, tốc độ đi đường của Bán Hạ chậm đi rất nhiều.

Nó không chỉ quấn lấy hắn cầu vuốt ve, hắc long còn có tật xấu thỉnh thoảng bất ngờ bay vút đi, sau đó ngậm mấy con dã thú nhỏ trở về, nó chỉ ngậm về đây chứ không ăn, liên tục đẩy về phía Bán Hạ.

Bán Hạ không có khả năng trực tiếp ăn thịt sống,cũng không muốn đem vòng không gian của mình chất đầy thi thể động vật, chỉ có thể đem mấy con thú hắc long mang về đút cho nó ăn.

Cứ như vậy đến khi sắc trời bắt đầu tối, Bán Hạ cũng không đi được bao xa.

Từng ngày trôi qua đừng nói tìm được nơi nhân loại tụ cư, ngay cả chút dấu vết sinh hoạt của nhân loại, Bán Hạ cũng chưa nhìn thấy, cái này làm cho hắn có chút hoài nghi khu vực này có phải chưa từng có con người nào đặt chân đến hay không.

"Rống."

Hắc long cúi đầu, đem đầu tiến đến trước mặt Bán Hạ, hắn giơ tay vuốt ve nó một chút.

Từ lúc sắc trời bắt đầu trở nên tối dần, hắc long cũng không có chạy vào rừng cây săn thú, một tấc cũng không rời mà canh giữ bên người hắn.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm một chỗ nghỉ qua đêm, nghĩ như vậy, Bán Hạ vừa đi vừa bắt đầu nhặt nhạnh củi khô.

Hắn từ khoang thoát hiểm ra đã được hai ngày, còn chưa từng được ngủ một giấc ngon lành nào, hiện tại thân thể hắn còn cần thời gian dưỡng bệnh, không gánh vác được đi bộ cả đêm không ngủ, cho nên đêm nay liền nghỉ ngơi sớm một chút.

Bán Hạ đi dọc theo con sông xuống dưới, men theo bờ sông tìm thấy một mảnh đất tương đối trống trải, bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị bữa tối.

Đem củi đốt chuẩn bị xong, Bán Hạ cầm lấy nhánh cây bắt đầu xoa.

Từng đợt khói đen nhè nhẹ từ trong đống cỏ khô bay lên.

"Rống ngao ~." Đầu hắc long cúi lại đây.

Bán Hạ cho rằng nó lại muốn vuốt ve, nhưng tay hắn bây giờ còn bận đánh lửa, nào có tay vuốt ve nó, chỉ có thể nói: "Chính ngươi tự mình đi chơi đi."

Thật là kỳ quái, chỉ là một ngày ở chung, hắn tựa hồ đã không còn sợ hãi ban đầu đối với hắc long.

Tuy rằng thời điểm nó tiến lại gần đây, hắn vẫn sẽ theo bản năng căng chặt cơ bắp nhưng không hề thời thời khắc khắc nắm chặt chủy thủ hay súng laser không rời tay.

Đại khái là bởi vì bộ dạng nũng nịu cầu vuốt ve của nó cực kỳ giống thú con dính người.

Ừm...... thú con cao vài tầng lầu.

"Rống ~." Hắc long không có rời đi, ngược lại há miệng, hướng về phía đám cỏ khô đã bắt đầu cháy lên vài đốm lửa nhỏ phun nước miếng.

"......" động tác xoa gậy gỗ của Bán Hạ cứng đờ.

Còn không chờ Bán Hạ sinh ra khó hiểu hoặc buồn bực, cỏ khô liền đột nhiên cháy lên, ngọn lửa dâng cao, thiếu chút nữa đốt cháy quân ủng của Bán Hạ.

"Này......"

Bán Hạ lui ra sau nửa bước, đồng tử phóng đại, ánh mắt nhìn về phía đống lửa kinh nghi bất định.

Hắn chắc chắn chính mình đánh lên một đốm lửa nhỏ, căn bản không đủ để làm đám cỏ khô nháy mắt thiêu cháy, huống chi vừa nãy hắc long còn phun nước miếng lên.

Không lẽ là do nước miếng có vấn đề?

Lúc này, hắc long đã đem đầu ủng vào trước người Bán Hạ, cực kỳ cẩn thận mà cọ cọ.

Hắc long rõ ràng đã khống chế lực đạo, nhưng Bán Hạ vẫn là bị cái đầu to khổng lồ của hắc long cọ đến mức thân thể ngửa ra đằng sau.

Trái tim Bán Hạ đập mạnh liên hồi, hắn giơ tay, đầu ngón tay khẽ run mà đụng vào sườn mặt hắc long:

"Ngươi làm như thế nào mà được?"

"Rống ~"

Hắc long nhắm mắt lại, từng cái xúc tu trên đầu nhẹ nhàng đong đưa, trong họng phát ra tiếng gầm nhẹ thoải mái.

Không cần hắc long trả lời, trong lòng hắn cũng có suy đoán.

Khả năng cao "Nước miếng" hắc long phun ra thuộc về loại chất lỏng dễ cháy, chỉ cần tiếp xúc với cỏ khô liền dễ dàng bốc cháy lên; hoặc cũng có thể là "Nước miếng" cho dù là ở nhiệt độ bình thường cũng có thể tự cháy.

Đôi tay Bán Hạ vỗ về sườn mặt hắc long, chậm rãi di chuyển đến cái miệng nhắm chặt của nó.

Trách không được lúc trước hắn đốt lửa, hắc long lại không hề phản ứng.

Gia hỏa này chính là một cái bật lửa biết đi.

Bán Hạ không khỏi nhớ tới lúc trước bản thân bị hắc long cơ hồ liếm khắp người, đầu lưỡi lạnh băng của nó cùng với nước bọt cũng là lạnh.

Hắn có được tính là gặp thoáng qua tử thần không nhỉ?

Bán Hạ thu hồi tay, trong lòng âm thầm ghi nhớ, đem hệ số nguy hiểm của hắc long đề cao rất nhiều lần.

Bên cạnh cỏ khô sắp đốt sạch, Bán Hạ thu hồi suy nghĩ, ngồi xổm xuống, lại nhét vào đống lửa một ít củi khô.

Hắc long mở mắt ra, nhìn về phía Hùng thú đang chơi đùa với ngọn lửa.

Hùng thú thích đem đồ ăn đốt lửa, nó vì Hùng thú tìm nhiều chút đồ ăn, Hùng thú vui vẻ sẽ sờ nó nữa chứ?

Tựa như lần này, nó vì Hùng thú đốt ra lửa, Hùng thú sờ soạng nó rất lâu.

Nghĩ như vậy, hắc long xoay người đi vào giữa sông.

Nó cảm thụ dòng nước chuyển động, ngay lập tức một cây xúc tu đột nhiên đâm vào trong nước, khi lần nữa rút ra, mũi nhọn hình thoi của xúc tu xuyên qua một con cá có màu đỏ kỳ lạ.

Xúc tu mang theo cá đi lên trên bờ, tiến về phía trước mặt Hùng thú.

Lúc này Bán Hạ đang xiên từng lát thịt, trước mặt đột nhiên nhiều thêm một con cá, động tác của hắn cứng đờ, ngẩng đầu theo xúc tu nhìn về phía hắc long.

"Rống ~"

Mấy cây xúc tu còn lại trên đỉnh đầu nó lắc lư.

Cùng hắc long ở chung một ngày, Bán Hạ liền phát hiện ra rất nhiều động tác nhỏ đại biểu cho suy nghĩ của hắc long, đây cũng vì cảm xúc của nó quá dễ hiểu.

Tỷ như mấy cây xúc tu trên đỉnh đầu hắc long, chính là bộ phận biểu đạt cảm xúc phong phú nhất của đối phương.

Nếu xúc tu rũ xuống chính là lúc tâm tình của nó sa sút, mà lúc nhẹ nhàng chậm chạp mà phe phẩy, liền tỏ vẻ hắc long thoải mái sung sướng.

Khi Bán Hạ vuốt ve sườn mặt hắc long, những cái đó xúc tu đều sẽ dơ cao thật sự vui sướng, hay khi hắn đút thức ăn cho hắc long, xúc tu cũng sẽ lay động.

Hiện tại hắc long đưa tới con mồi cho hắn, mấy cây xúc tu đồng dạng cũng loạng choạng lắc lư.

Đại khái có lẽ do, nuôi nấng con non đối với giống cái mà nói là chuyện cực kỳ yêu thích đi ?

Bị một con dã thú lớn như vậy chiếu cố cảm giác rất kỳ quái, Bán Hạ do dự mấy giây, vẫn là duỗi tay gỡ cá bị mũi nhọn xúc tu xiên qua.

Hắn xác thật cần kiếm đồ ăn.

Bán Hạ cũng không phải chưa từng thử đi săn, nhưng cả ngày trôi qua, cho dù hắn dọc theo con sông đi, cũng chưa gặp phải qua một con dã thú.

Buổi tối rời đi long sào đó, Bán Hạ còn phải dựa vào mắt điện tử dò đường, cẩn thận tránh đi các loại mãnh thú.

Hôm nay cùng hắc long đi cùng nhau, hắn mơ hồ có một loại cảm giác toàn bộ động vật trong rừng rậm đều đang tránh đi hắn.

Chỉ cần có hắc long ở bên người, phạm vi trăm mét xùn quanh Bán Hạ liền không có bất kỳ âm thanh của động vật nào, ngay cả bóng dáng dã thú Bán Hạ cũng chưa nhìn thấy, chứ đừng nói là săn thú.

Bán Hạ đem cá để lên trên cục đá, đây là một loại cá hắn chưa bao giờ gặp qua, Bán Hạ mở ra quang não, tiến hành tìm kiếm thông tin.

Đây là thói quen lưu lại lúc hắn từng ở tinh cầu xa xôi chấp hành nhiệm vụ, bất luận muốn ăn động vật hoang dã nào đều phải tìm kiếm thông tin trước.

Một là sợ săn phải động vật quý hiếm liên minh bảo vệ, trở về sẽ bị đi tù mọt gông, hai là sợ động vật đó có bộ phận nào đó mang độc tố, ăn nhầm sẽ trực tiếp thăng thiên.

Hiện tại lại nhiều thêm một cái mục đích, Bán Hạ muốn nhìn xem dữ liệu thông tin quang não của hắn đến tột cùng có bao nhiêu thiếu sót.

【 không có số liệu tương quan. 】

Bán Hạ nhìn phiến mắt kính đơn hiện ra một hàng chữ, trong lòng cư nhiên có loại cảm giác quả nhiên như thế.

Chờ hắn trở về, trước tiên liền bổ sung cơ sở dữ liệu.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu thông tin dữ liệu quang não không có thông tin của loại cá này, ít nhất chứng minh loại cá này không nằm trong danh sách bảo hộ động vật của liên minh .

Còn vấn đề có độc hay không, Bán Hạ quyết định tin tưởng hắc long.

Bên người không có người khác, quang não cũng không lên được Tinh Võng, Bán Hạ cũng không biện pháp khác, chỉ có thể tin tưởng thân là dã thú bản địa - hắc long.

Bán Hạ dùng chủy thủ xử lý cá, xúc tu hắc long duỗi lại đây, lần này trên xúc tu lại xiên một loại sinh vật giáp xác màu xanh đen có cái càng cực lớn.

Con giáp xác có cái càng cực lớn bị mũi nhọn xúc tu xuyên qua, thoạt nhìn cực kỳ hung tàn.

Hắc long tựa hồ không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì, mấy cây xúc tu vui sướng mà lung lay, thấy Bán Hạ nhìn qua, còn gầm nhẹ thúc giục hắn nhận lấy.

"Rống ~"

Bán Hạ cũng không dám trực tiếp duỗi tay nhận lấy, hắn cảm thấy cái càng lớn của con giáp xác này có thể nháy mắt cắt đứt tay hắn.

Giơ chủy thủ lên, Bán Hạ trực tiếp chặt đứt cái càng cùng cái đầu của con giáp xác lnày.

Không có cái đầu khống chế, cái càng lớn màu đen vẫn còn gắt gao kẹp chặt xúc tu hắc long.

Bán Hạ đang nghĩ ngợi nên làm thế nào đem càng kia kéo ra, liền thấy xúc tu đột nhiên đập mạnh về phía hòn đá lớn bên cạnh.

Chỉ nghe một tiếng "Rắc ——" , cái càng đã lập tức chia năm xẻ bảy, hắc long từ từ thu hồi xúc tu hoàn hảo không tổn hại gì.

Thân thể cường hãn như vậy, thật làm người ta hâm mộ.

Hắc long thấy Hùng thú thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm xúc tu của nó, tức khắc động lực bắt cá tăng gấp mười phần, nó tinh tế cảm thụ chuyển động của dòng nước, một cây xúc tu đột nhiên hướng cách đó không xa đâm vào trong nước, giơ lên một con cá năm màu kỳ lạ.

Xúc tu xiên cá đưa đến trước mặt Hùng thú, hắc long chờ mong mà nhìn Hùng thú.

"Rống ~" làm bạn lữ của ta, muốn ăn bao nhiêu cá liền có nha.

Bán Hạ phát hiện hắc long tựa hồ xiên cá đến nghiện, thời điểm hắn chuẩn bị xong bữa tối, hắc long vẫn liên tục không ngừng mà ở trong nước xiên đến mấy chục loài động vật có xương sống cùng động vật giáp xác.

Ban đầu, mỗi một con mồi đều đưa tới trước mặt Bán Hạ cho hắn duỗi tay nhận lấy.

Không bao lâu, Bán Hạ phát hiện chính mình càng nhận hắc long càng hưng phấn, ven bờ sông đều chất đầy chiến lợi phẩm đi săn của nó.

Đây là một con hắc long trầm mê với việc cho con non ăn cơm.

Bán Hạ lại không phải chân chính con non của hắc long, làm sao ăn hết nhiều đồ ăn như vậy được, vì không cho hắc long lại đi bắt tiếp, hắn chỉ có thể không hề để ý tới những con mồi đó đưa tới trước mặt hắn.

Tặng con mồi vài lần đều bị cự tuyệt, hắc long mờ mịt, Hùng thú không thích nó tìm đồ ăn sao?

Nhìn xúc tu xiên qua cá, hắc long vung xúc tu, đem con cá này ném vào trong sông, chính mình chậm rãi bò lên bờ.

Phẩy phẩy cánh, giũ rớt nước dính lên cánh, hắc long bò đến bên đống lửa nằm sấp xuống, một đôi dựng đồng hoàng kim nhìn chăm chú vào Hùng thú dùng lửa nướng cá.

"Rống ô ~......"

Bán Hạ liếc mắt nhìn hắc long một cái, phát hiện xúc tu của đại gia hỏa này lại rũ xuống, bộ đáng thương vô cùng.

"Là bị đói bụng sao?"

Bán Hạ cầm lấy một con cá nướng chín vừa kịp đến, đưa tới trước mặt hắc long:

"Cũng không biết ngươi có thể ăn được hay không."

Hắc long ngửi ngửi thức ăn Hùng thú đưa đến, hé miệng, cắn "Rắc" một cái, ngay cả nhánh cây dùng để xiên thịt cá cũng bị nuốt xuống vào.

Bán Hạ nhìn mắt nhánh cây chỉ còn một nửa trong tay, có chút lo lắng hắc long ăn nhánh cây có thể không tiêu hóa được hay không, nhưng nghĩ đến nó còn nuốt luôn súng laser của hắn, Bán Hạ liền không có bất luận cái suy nghĩ nào khác.

Đang muốn thu tay lại, liền cảm giác trên tay chợt lạnh, là hắc long đầu lưỡi liếm vào.

Chứng kiến qua cảnh tượng hắc long phun "Nước miếng" đốt lửa, Bán Hạ nào dám để hắc long liếm hắn, vội rút tay về, bước nhanh đến bờ sông, đem bàn tay bị hắc long liếm qua rửa vào trong nước.

Tỉ mỉ đem tay rửa sạch một lần, lúc này Bán Hạ mới nhẹ nhàng thở ra.

Khi đứng lên, Bán Hạ cảnh giác mà nhìn hắc long đang ngồi dậy, cuối cùng vẫn là chậm rãi quay về bên đống lửa.

Bất quá vị trí ngồi lần này hắn thay đổi là chỗ cách hắc long xa nhất, ở giữa cách một đống lửa.

"Rống ô......"

Hắc long cảm nhận được Hùng thú bài xích, nó thấp giọng gọi hai tiếng, không có được bất kỳ sự đáp lại nào từ Hùng thú, nó chậm rãi cúi đầu xuống, lui ra đằng sau.

Thẳng đến khi khoảng cách với Hùng thú là một cái long sào, hắc long mới chậm rãi nằm sấp xuống, một đôi dựng đồng hoàng kim trong bóng đêm phá lệ sáng ngời nhìn chăm chú vào Hùng thú.

Cảm giác Hùng thú phòng bị cùng bài xích nó rõ ràng như vậy, nó không rõ, Hùng thú làm sao lại chán ghét nó rồi.

Là bởi vì Hùng thú không thích nó đi bắt đồ ăn? Hình như không phải, Hùng thú vừa rồi còn đút thức ăn cho nó... hay là bởi vì...... Hùng thú không thích bị nó liếm, không thích nó thân cận.

Hắc long khó chịu cực kỳ, xúc tu rũ xuống ở trên cỏ hung hăng gãi gãi.

Bán Hạ nghe được tiếng động, quay đầu nhìn về hướng hắc long nằm bò cách đó không xa.

Liền thấy hắc long đột nhiên nâng cánh lên, che khuất đôi mắt sáng như bóng đèn trong bóng đêm của nó.

Không có đôi dựng đồng hoàng kim kia, hắc long quỳ rạp trên mặt đất chính là một đoàn bóng đen như mực, cơ hồ cùng đêm tối hòa thành một thể.

Ngón tay nắm lấy que nướng của Bán Hạ khẽ nhúc nhích chuyển động, thu hồi tầm mắt, không tiếp tục nhìn về phía bên kia nữa.

Nước bọt của hắc long quá nguy hiểm, hắn yêu cầu hắc long biết hắn bài xích bị liếm.

Bán Hạ cầm lấy một khối thịt cá xong, đưa đến bên miệng, một ngụm cắn xuống.

Không có bất luận cái gia vị nướng cá nào cả, cũng may lớp da mặt ngoài kia vàng rụm còn tính rất thơm, bên trong chính là ăn thì vô vị bỏ đi thì tiếc.

Bán Hạ lại cầm lấy thịt nướng cắn một miếng, quả nhiên, nướng BBQ tinh túy vẫn là ở chỗ gia vị, không có muối tiêu, thì là, bột ớt, thị nướng chính là không có linh hồn.

Buổi sáng hắn có thể ăn ngon đến như vậy, chủ yếu vẫn là buff đói khát một ngày một đêm mà thành.

Đồ ăn không thể nói là mỹ vị, Bán Hạ còn tận lực ăn một chút, thẳng đến khi giác được chắc bụng.

Thu dọn xong đống xương, Bán Hạ tìm một cái lá cây có phiến rộng, đem cá nướng dư lại đặt lên trên lá cây đó.

Hắn nhìn một đoàn đen như mực cách đó không xa, đem lá cây đựng mấy khối cá nướng phóng tới hòn đó cách chỗ hắc long.

Phương hướng chỗ nằm của hắc long không truyền ra bất kỳ một động tĩnh gì.

Bán Hạ chỉ nhìn một hồi liền thu hồi tầm mắt, dùng nước sông đơn giản rửa mặt, lại trở về bên đống lửa.

Trong vòng tay không gian của hắn chỉ có một cái lều trại cùng một cái túi ngủ, tất cả đã lấy ra nghỉ ngơi vào tối hôm qua, hiện tại chỉ có thể lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu mà ngủ.

Bán Hạ hái được vài miếng lá cây to rộng lót ở bên cạnh đống lửa, từ vòng không gian tìm lấy một kiện áo choàng quân đội trải trên lá cây, hướng lên trên mà nằm, trên người là một kiện áo ngoài, đây là toàn bộ trang bị đêm nay.

Cũng may hiện tại không phải mùa đông.

Bán Hạ nhìn bầu trời sao trước mặt, muốn từ giữa sao trời tìm kiếm quê hương chính mình.

Như này độ khó khăn hiển nhiên quá cao, mỗi một hành tinh đều có vị trí bất đồng, từ trên tinh cầu nhìn đến ngân hà cũng bất đồng, huống chi hành tinh vẫn luôn chuyển động.

Bán Hạ nhắm mắt lại, từ bỏ khiêu chiến nhiệm vụ có yêu cầu cao độ như vậy.

Nhưng mà cho dù đôi mắt nhắm lại, đại não Bán Hạ lại thanh tỉnh dị thường.

Dã ngoại ở một cái tinh cầu xa lạ như vậy, cách đó không xa còn có một con quái cật khổng lồ cao đến vài tầng lầu, hoàn toàn không có khả năng yên tâm đi vào giấc ngủ.

Một trận gió thổi qua, thổi bay tóc mái trên trán Bán Hạ, làm một bên ngọn lửa lay động vài cái, sau đó liền bị thổi tắt.

Bán Hạ đem áo phủ trên người kéo lên phía trên.

Đột nhiên âm thanh sột sột soạt soạt từ hướng hắc long nằm sấp truyền đến, thanh âm kia càng ngày càng gần, là hắc long bò lại đây.

Bàn tay bên ngoài áo khoác của hắn lập tức đè lên chủy thủ bên hông.

Hắc long tận lực phóng nhẹ động tác, thật cẩn thận mà tới gần Hùng thú.

Nó nhìn thấy đồ ăn Hùng thú đặt ở trên hòn đá, chúng nó tỏa ra mùi hương rất thơm.

Hắc long lại nhìn đến Hùng thú nằm bên đống lửa, rồi lại nhìn xuống đồ ăn dưới thân, nó cúi đầu, há miệng, đầu lưỡi một liếm, liền đem đồ ăn cùng lá cây cuốn vào trong miệng.

Nuốt xuống đồ ăn, hắc long tiếp tục lặng lẽ tới gần Hùng thú.

Nó lặng lẽ nằm sấp bên cạnh Hùng thú, hơi triển khai một bên cánh, đem Hùng thú cùng đống lửa cùng nhau che lại dưới cánh.

Bán Hạ mở mắt ra.

Đỉnh đầu là bên cánh hoa mỹ của hắc long, phía trên có vô số ánh sáng nhỏ vụn, giống như bầu trời sao lộng lẫy.

Bên tai là hô hấp cùng tiếng tim đập trầm trọng mà thong thả của hắc long, có cảm giác tiết tấu kỳ dị, từng chút từng chút một mà đập.

Bán Hạ đem tay ấn lên trên ngực mình, trái tim hắn phảng phất cùng hắc long cùng chung một nhịp, mỗi một tiếng tim đập của hắc long truyền vào trong tai hắn, đều như đang lôi kéo trái tim hắn cùng đập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro