Cậu Bé Gác Mái (9)
Ta bỏ con vào tủ lạnh: 【cậu muốn cùng tôi lên giường sao ( っ???)//】
Đầu hai thứ tóc: 【cậu muốn cùng tôi lên giường sao ( っ???)//】
Gió thổi thí thí lạnh: 【cậu muốn cùng tôi lên giường sao ( っ???)//】
Gió thổi trứng trứng lạnh: 【đúng vậy, tôi muốn cùng cậu lên giường ●﹏●】
Thoát ly gió thổi gia tộc kê kê:【......】
... ...
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đang vô cùng náo nhiệt, Tô Mộc nhất thời không còn lời gì để nói.
Khoan đã, cái đề tài này thật sự đã đi quá xa rồi.
"Cậu nói lên giường..." Tô Mộc không xác định chắc chắn hỏi: "Tức là đi ngủ để nghỉ ngơi vì quá mệt có đúng không?"
Hắn chớp chớp mắt, "Nghĩa là cởi quần áo đi ngủ."
Tô Mộc: "....."
"Cậu tặng đồ vật cho tôi, tôi ngủ với cậu, rất công bằng." Cậu nói một cách nghiêm trang, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Tô Mộc vội vàng giữ tay cậu đang cởi áo, "Cậu bình tĩnh một chút..."
Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng mở ra, cô cũng giữ im lặng, nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, ở cửa giống như để xuống đồ gì đó, tiếp theo cửa lại đóng lại.
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Tô Mộc xác định đã an toàn, lúc này cô mới lật chăn lên ngồi dậy, cậu cũng ngồi dậy theo cô, tay cô vẫn còn nắm chặt tay cậu đang muốn cởi áo.
Tô Mộc thở dài nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô mang vẻ mặt phức tạp nhìn cậu thiếu nên tóc vàng, cố gắng loại bỏ các tạp niệm, dùng giọng nói như giảng dạy khoa học nói: " Cậu hãy nghe kỹ đây, chuyện cởi quần áo đi ngủ như thế này... Chỉ có thể làm cũng người mình thích, chứ không phải dùng để tạ lễ."
"Thật sao?" Trong mắt cậu lộ ra vẻ mê mang khó hiểu.
Tô Mộc có thể đoán được rằng trước kia không hề có người nào dạy hắn các kiến thức phổ thông, cô không thể không nói tiếp: "Dù là nam hay nữ thì đều phải yêu quý cơ thể của mình, cậu nói ... Ừm, loại chuyển cởi quần áo đi ngủ như thế này, chỉ khi cùng người mình thích cùng nhau thực hiện thì mới có thể cảm thấy ... Vui sướng, cho nên cậu không thể đem ... Khụ, loại chuyện cởi quần áo này coi như tạ lễ."
Nói liên tục một mạch, cô cảm thấy đứt hơi, nhìn lại Morin, sắc mặt cậu vẫn như bình thường, không có một chút ngượng ngùng. Tô Mộc nghĩ chẳng lẽ người Tây Âu đều cởi mở như vậy sao? Ngay cả một thiếu niên cũng có thể mặt không đỏ tim không đập khi nghe về loại chuyện cởi quần áo như thế này.
Tô Mộc khi nói về chuyện này thì cả quá trình đều vô cùng ngượng ngùng, nếu so sáng cùng với cậu thì quả thực quá bảo thủ!
Morin bỏ tay đang cởi nút áo xuống, cậu trầm mặc trong chốc lát, "Nhưng tôi không có cách tạ lễ khác có thể cho cậu."
"Tôi cũng không cần cậu tạ lễ." Tô Mộc khổng hiểu, cậu ngay cả nói cảm ơn cũng không biết nhưng lại từ nơi nào biết được việc tạ lễ này. Cô buông lỏng bàn tay đang nắm tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Cho cậu đồ ăn vặt, là tôi tự nguyện, cậu thích ăn là tốt rồi, tôi không cần cậu phải tạ lễ."
"Thật sự không cần lên giường..."
"Không cần!" Tô Mộc giờ tay che lại miệng cậu, mắt nhìn chằm chằm đôi mắt màu lam xinh đẹp của cậu, nói: "Cậu đừng dùng khuôn mặt nhỏ tuổi này để nói về những đề tài trưởng thành như vậy!"
Tô Mộc nhấp môi, lại hừ một tiếng, lúc này mới thu tay về, ánh mắt cô dừng ở cửa, chỗ đó đang đặt một cái mâm, cô xỏ giày vào rồi xuống đất, "Hóa ra vẫn có người tới đưa đồ ăn cho cậu sao."
Nhưng khi đi tới cửa, nhìn thấy rõ trong mâm đặt một phần đồ ăn không còn mới, cô nhíu mày, bê mâm lên ngửi thử, thật sự bốc lên một mùi ôi thịu nồng nặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro