Cậu Bé Gác Mái (70) - Phiên ngoại 2
Tất cả đều như giấc mộng, cậu chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ trải qua cuộc sống gia đình, chờ tới thới khắc này tới, cậu lại hoảng sợ một ngày nào đó tỉnh mộng, tất cả đều là giả.
Cậu cổ vũ con mình nhanh chóng ra ngoài nhìn ngắm thế giới, tự mình trải nghiệm nhiều nơi, như vậy thế giới hai người của cậu và cô mới không bị quấy rầy. Nhưng tốc độ dòng chảy thời gian sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà chậm lại hay nhanh hơn, cơ thể cậu bắt đầu suy yếu, bởi vì cậu già rồi, cho dù cô vẫn sẽ ôm lấy cậu như thời thiếu nữ và nói cậu là người đàn ông đẹp nhất nhưng cậu vẫn ý thức được, thời gian sẽ không vì hạnh phúc của cậu mà ngừng trôi.
Mà theo thời gian trôi đi, ánh mắt cô nhìn cậu lại dần dần có thêm thứ cậu không hiểu rõ, giống như lĩnh ngộ, lại giống như có ý vị khác.
Đương nhiên, bất luận là vì điều gì, đều không thể phủ nhận cô luôn thích dính bên người cậu như cũ.
Vài thập niên qua, bọn họ chưa từng cãi nhau, trong mắt những người khác đều là không thể tin được. Ha, đương nhiên bọn họ sẽ không cãi nhau, cho dù thật sự giận rỗi, cậu vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng cho cô khi dễ, cho nên thường thường bọn họ đều không thể ầm ĩ, ngược lại khiến cô cảm thấy nắm tay đấm lên cục bông, không có một chút đáp trả, nên sẽ cảm thấy tức giận cũng không thú vị, lúc đó liền đi chiếu cố con mèo đen cậu nhặt về.
Cậu nhặt được con mèo đen nhỏ này năm 1951, khi đó cậu vừa mới mang theo cô dọn tới một thị trấn yên bình thoải mái, không lâu sau, cậu nhận lời làm gia sư cho một vị tiểu thư ở trên núi.
Trở thành gia sư, cậu giữ bí mật cho riêng mình, cậu chỉ nói với cô là làm công việc phiên dịch ở thị trấn bên cạnh. Mỗi lần ra cửa, cô sẽ hôn tạm biệt cậu, lại đứng ở cửa vẫy vẫy tay, nghịch ngợm chớp mắt nói: " Hôm nay cũng công tác tốt nha, đừng dạy hư tiểu thư đáng yêu nhà người ta."
Cô không hề có một chút dáng vẻ lưu luyến không rời, còn có lời nói sâu xa, khiến cậu không nhịn được hoài nghi có phải cô đã được được cái gì hay không.
Sau đó, cô nói không thích con mèo này, bảo cậu mang con mèo này đi tòa báo đăng tin xem có người nào nguyện ý nhận nuôi con mèo này hay không, suy đoán của cậu rằng cô đã biết điều gì đó càng chắc chắn hơn.
Tiểu thư ở trên núi vẫn là dáng vẻ đáng yêu như trong trí nhớ của cậu.
Cậu dạy cô lễ nghi cùng văn học phương Tây, yểm trở giúp cô hẹn hò cùng cậu bạn trai nhỏ, lại ở lúc thấy cô buồn rầu vì việc xem mắt, xúi giục cô nói việc xem mắt này cho cậu bạn trai kia, cuối cùng khiến bạn trai nhỏ của cô không nhịn được "Một ngụm ăn cô", có lẽ cũng có thể nói là "Bị ăn", tóm lại, tất cả đều phát triển tốt theo hướng cậu dự đoán.
Có lẽ là tâm tình của cậu thật sự quá tốt, nên ngay cả việc phát hiện vợ mình đã bắt đầu chiến tranh lạnh cùng chính mình chậm mất nửa nhịp so với bình thường.
Cậu ôm lấy cô, giống như khi còn trẻ, mềm nhẹ hỏi: "Làm sao vậy em?"
"Vị tiểu thư trên núi kia trẻ tuổi hơn em, có phải anh cảm thấy em khó coi hay không?" Trong mắt cô có oán trách, cũng có một ít lo lắng mà mỗi người phụ nữ sau khi hoa tàn ít bướm* đều có.
Hoa tàn ít bướm*: Ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá
Sau khi hơi thở dài, cậu nhẹ giọng nói: "Anh cũng già rồi, khó coi, sở thích của anh, anh coi trọng chỉ có em."
Uổng công cậu tự nhận mình là thông minh, có lẽ là người già rồi nên cũng trì độn không ít, cậu mới ý thức được một việc, nếu cậu lấy dáng vẻ tuổi già gặp gỡ những ngày tháng thiếu nữ của cô thì bên trong ký ức của cô nhất định cậu sẽ tồn tại.
Cho nên, đây chính là lý do trước khi mỗi lần cậu ra cửa, cô đều dùng giọng nói nghịch ngợm nói một câu: "Hôm nay cũng phải công tác tốt nha."
Tuy rằng cô sẽ cảm thấy cùng cậu diễn kịch là một việc rất thú vị, nhưng tâm tư phụ nữ lại rất nhạy cảm, cô cũng sợ hãi, sợ rằng sau khi liên tục tiếp xúc với cô lúc trẻ tuổi, tâm tư cậu sẽ thay đổi một chút.
"Vị tiểu thư trên đỉnh núi kia, thuộc về cậu bé trên gác mái, mà em..." Khóe môi cậu hơi hơi cong lên, phong độ ưu nhã cao quý năm đó không hề giảm, "Chỉ thuộc về anh."
Cô chậm rãi giơ tay che mặt, cảm thấy thẹn nói: "Đã là vợ chồng già rồi, có thể đừng nói những câu không biết xấu hổ như vậy không hả?"
Cậu cười, giơ tay nhéo da mặt cô một chút, "Sờ lên da mặt này cũng không tệ nha."
"Anh mới da mặt dày đấy!" Cô giận dữ, hung hăng giẫm một phát vào chân cậu.
Tâm tình của cậu, vẫn tốt như vậy.
~ HẾT VI DIỆN ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro