Cậu Bé Gác Mái (67)
Một quý bà lớn tuổi, trang điểm tinh tế tỉ mỉ, dưới áo gió màu đen là váy dài với hoa văn tối màu, toát lên vẻ thanh cao và trang nhã. Giờ phút này, bà đang mỉm cười bình tĩnh nhìn anh ta, tâm tình có vẻ không tồi còn gọi một tiếng, "Wilson."
Wilson sửng sốt, "Phu nhân tôn kính, trước kia chúng ta đã gặp nhau sao?"
Anh ta cũng không phải một người dễ quên, nếu trước đây đã từng gặp một phu nhân có khí chất như vậy, tuyệt đối anh ta sẽ không quên.
"Rất lâu trước đây chúng ta đã gặp nhau."
"Nhưng tôi không nhớ... Tôi thật sự xin lỗi."
"Không sao." Bà cười, "Chắc là bởi vi ta luôn có ấn tượng sâu sắc với những chàng trai trẻ tuổi khôi ngô nên ta mới nhớ rõ cậu như vậy."
Wilson cũng cười vì sự hài hước của bà, anh ta càng tò mò nhìn con mèo đen bà đang ôm, anh ta nhớ rõ con mèo đen này tính tình rất quái lạ, sẽ không tùy tiện cho người khác ôm, anh ta cười hỏi: "Phu nhân tới đây để tìm người sao?"
Lên trên ngọn núi này không phải đi bệnh viện tâm thần, chính là tới tìm thầy anh ta để bàn bạc nghiên cứu học thuật, nhưng vị phu nhân này không giống như có hai mục đích trên.
"Ta chỉ đến xem trước, về sau ta sẽ thường xuyên ở lại nơi này."
Wilson ngoài ý muốn, "Phu nhân, nơi này cũng không có khách sạn."
"Đương nhiên ta không ở tại khách sạn, ta muốn ở nơi đó." Bà vươn tay, hướng chỉ vào chính là nhà ở của Tô gia.
Wilson nhắc nhở, "Chỗ đó cũng không phải khách sạn, không thể..."
"Yên tâm, rất nhanh là có thể." Lão phu nhân thả mèo đen xuống, trên mặt bà là nụ cười thần bí. "Hẹn gặp lại, Wilson, gặp được cậu thật sự rất vui."
Dứt lời, bà đi về hướng bên cạnh, lúc này Wilson mới chú ý tới bên cạnh còn có một chiếc xe đang dừng, phu nhân vào trong xe, xe nhanh chóng rời đi, Wilson càng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, thư phòng Tô gia bị gõ vang một lần nữa.
Bố Tô nhìn thấy con gái đi vào với gương mặt không được tự nhiên, ông thả bút trong tay xuống, tò mò hỏi: "Gần đây mặt trời mọc từ hướng tây sao? Chỉ trong một thời gian ngắn mà Tiểu Mộc đã đi vào thư phòng bố hai lần liên tiếp."
"Cái kia... Bố, con muốn bố hỏi một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Bố Tô cười, dù sao cũng là giáo viên, loại chuyện như trả lời vấn đề này, ông rất am hiểu.
Tô Mộc cười ngây ngô một chút, hỏi: "Bố, nếu như ở bên mẹ, bố không thể gặp mặt bố mẹ của mình thì bố sẽ lựa chọn như thế nào?"
"Đương nhiên là chọn mẹ của con."
Trả lời không một chút do dự.
Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn, "Bố không cần suy nghĩ một chút rồi hãy trả lời sao?"
"Cái này có gì mà phải suy nghĩ." Bố Tô cười nói: "Bố của bố có mẹ của bố, mẹ của bố có bố của bố, nhưng mẹ của con, con cũng biết đấy, nếu không có bố thì bà ấy không sống nổi."
Tô Mộc ngây ngẩn cả người, chỉ trong chớp mắt, trong đầu giống như mây tan nhìn thấy mặt trời, tất cả đều thông suốt.
Bố Tô lại hỏi: "Làm sao vậy? Bỗng nhiên lại hỏi bố vấn đề này?"
"Con hiểu rồi! Bố, con cảm ơn bố!"
Bố Tô bị tiếng rống bất ngờ của con gái làm hoảng sợ, Tô Mộc phi nhanh ra ngoài, tư thế này còn nhanh hơn so với trước đây mỗi lần nghe thấy có đồ ăn ngon, ông lắc đầu, đứa con gái này của ông khá ồn ào ầm ĩ, bỗng nhiên vô cùng lo lắng, cũng không biết sau này có thể gả ra ngoài hay không.
Nói đúng ra là không biết có người đàn ông nào không chê phiền toái đem Tô Mộc nhặt đi không.
Bố Tô nhọc lòng vì chung thân đại sự của con gái, lại rụng một sợi tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro