Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu Bé Gác Mái (61)

Tô Mộc lại tò mò chớp chớp mắt, chỉ vào tài liệu nói: "Con nhìn thấy trên hồ sơ có ghi thời gian bệnh nhân này nhập viện là năm 1900, hiện tại đã qua hơn 50 năm, ông ta nhất định đã già yếu, chắc hẳn là không thể đi làm hại người khác được nữa."

"Không thể chắc chắn được." Bố Tô lắc đầu giải thích nói: "Rất nhiều bệnh nhân tâm thần có thể giết người không phải bởi vì cơ thể họ to khỏe, mà bởi vì mị lực của họ."

"Mị lực?"

"Một bệnh nhân có thể che giấu khuynh hướng bệnh tâm thần, hơn nữa rất khó phát hiện nó, bệnh nhân tâm thần không thể nhận biết cảm xúc đau buồn trên mặt mọi người, nhưng hắn có thể bắt chước cách thức phản ứng lại cảm xúc, cho nên, khi hắn ý thức được người nào đó đang đau buồn, hắn có thể nói vài lời an ủi, vỗ nhẹ sau lưng những người đó, hoặc là ôm, nhưng những hành vi này thường sẽ không thể nhìn thấy trên bệnh nhân tâm thần." Bố Tô nói: "Cũng bởi vì như vậy mà trên người hắn sẽ để lộ ra những điểm khiến người khác tò mò, không khống chế được muốn tới gần bản chất nguy hiểm, đây là mị lực của hắn."

Không hổ là lĩnh vực mà bố Tô nghiên cứu, nhắc tới việc có quan hệ với bệnh tinh thần là ông có thể nói đĩnh đạc.

Bệnh nhân tâm thần cũng sẽ không thừa nhận sai lầm của bản thân, hắn thích căn vặn lời nói của người khác khiến người nói cảm thấy áy náy. Giống như diễn viên, hắn mang mặt nạ khiến bản thân thoạt nhìn vô cùng thân thiện, cho nên có thể khiến bất cứ ai tin tưởng. Khi quen bạn mới, hắn khiến những người kia tin rằng họ có nhiều điểm giống nhau, hắn ca ngợi đối phương, cũng tỏ ra hứng thú đối với cuộc sống cá nhân của họ.

Nhưng trên thực tế, bệnh nhân tâm thần hy vọng người khác có thể thích hắn, để trong tương lai dễ dàng thao túng những người dễ dàng bị lừa gạt này.

Có lẽ cũng sẽ có người phát hiện ra người nào đó không thích hợp, nhưng đối với những thứ nguy hiểm, trong tiềm thức con người sẽ luôn không khống chế được muốn tới gần thăm dò, bất tri bất giác từng bước một tới gần, giống như côn trùng rơi vào mạng nhện.

"Mê người", "Mị lực", "Phong độ"... Đây có thể nói là đặc thù của rất nhiều bệnh nhân tâm thần, mà thông thường loại người này đều đại biểu cho nguy hiểm cực độ.

Tô Mộc không thể phủ nhận rằng Morin trong mắt cô chính là người có mị lực mê người, lại có phong độ ưu nhã, mà cô cũng vô pháp phủ nhận, Morin... Thật sự là một người đàn ông tràn ngập tính nguy hiểm.

Có lẽ "Tính nguy hiểm" này đã thành công hấp dẫn cô.

Nghe bố nói xong, nội tâm cô thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh, không phải vì Morin không giống người bình thường, mà bởi vì, bố cô không chỉ ra trên hồ sơ của Morin ghi sai thời gian.

Bố Tô tiếp tục nói: "Bệnh nhân tên Morin này, anh ta ở bệnh viện mười hai năm, viện trưởng hiện tại của bệnh viện chính là bác sĩ chủ trị của Morin năm đó. Bố cảm thấy khá hứng thú với tình huống của anh ta, cũng đã từng thảo luận cùng viện trưởng, nhưng đáng tiếc là, viện trưởng không nói chuyện nhiều với bệnh nhân này. Bố chỉ có thể tìm hiểu và phân tích về Morin từ những tin tức hữu dụng tìm thấy trên hồ sơ."

"Ba ba..." Tô Mộc dò hỏi: "Mấy năm gần đây, liệu có khả năng ở bệnh viện cũng có một bệnh nhân tình trạng tương tư như vậy, tên là Morin không ạ?"

"Đương nhiên không có." Bố Tô bật cười, "Xuất hiện một bệnh nhân như vậy đã là việc hiếm lạ, nếu lại xuất hiện người thứ hai thì chẳng phải nhóm người dân bình thường không thể an tâm sinh sống sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro