Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu Bé Gác Mái (56)

Trước không nói đến việc bức ảnh, hiện tại Tô Mộc đang đau đầu về người nằm trên mặt đất không có ý thức kia, sắc mặt cô rối rắm, "Hiện tại phải làm sao?"

"Anh nghe em." Cậu vươn một bàn tay nắm lấy tay Tô Mộc, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, dường như kể cả Tô Mộc có kêu cậu đi nhận tội, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Vì thế Tô Mộc càng trở nên rối rắm, đương nhiên cô không thích việc giết người này, nhưng thực hiển nhiên, nếu tên bác sĩ này không chết, anh ta sẽ tố cáo Morin, cô không muốn Morin trở lại cuộc sống bị giam cầm như trước kia.

'Morin..." Cô nắm chặt lấy tay cậu, "Em mang anh rời khỏi nơi này được không?"

Dẫn cậu rời đi, đây là lựa chọn thứ ba, theo Tô Mộc thì đây cũng là lựa chọn tốt nhất.

Morin đã sớm đoán được Tô Mộc sẽ nói như vậy, sau một lúc trầm mặc, cậu chậm rãi lắc đầu.

"Em thật sự không hiểu..." Tô Mộc giơ tay đỡ trán, "Anh kiên trì vì điều gì mới không muốn rời đi cùng em, rõ ràng đây này là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?"

Cậu lại giơ tay khẽ chạm vào mặt cô, "Anh thật sự xin lỗi... Một ngày nào đó, em sẽ hiểu vì sao."

Tô Mộc không thích cậu nói xin lỗi với mình, mỗi lúc cậu nói xin lỗi, cậu sẽ cúi thân mình cực kỳ thấp, tư thế cầu xin gần như hèn mọn này khiến cô chua xót không nói nên lời.

"Anh không muốn đi cùng em, nhưng mà người này nhận ra anh..." Cô không nói được hết câu, trên thực tế cũng rất khó nói hết.

Morin nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao, em không thích thì không cần làm gì cả, tất cả mọi việc anh sẽ xử lý ổn thỏa."

Bỗng nhiên Tô Mộc cảm thấy bản thân thất sự là một người xấu, cô đứng trên hành lang, dựa lưng vào vách tường, đột nhiên cô phát hiện mình giống như trở thành vai ác trong thế giới này.

Số 38 phỉ nhổ: "Hiện tại cô mới phát hiện ra sự thật này sao?"

"..." Tô Mộc trầm mặc, tâm tình trở nên vi diệu.

Sát thủ này không quá ấm:【 Cứu người thân cận với mình, không cứu người xa lạ, đây là tình cảm thông thường của con người. 】 

Cũng không thể dùng điều này để chỉ trích Tô Mộc, người đều ích kỷ, mọi người đều có lòng trắc ẩn, giống như trường hợp người thân cận mình và một người xa lạ đồng thời mắc bệnh nặng, thuốc cứu mạng lại chỉ có một phần, mọi người đều sẽ không chút do dự lựa chọn đưa thuốc cho người thân cận với mình.

Người vốn chính là một sinh vật phức tạp, chỉ khi tới thời điểm mấu chốt, mọi thói hư tật xấu mới bại lộ ra hết.

Tô Mộc nhìn Morin đi từ trong phòng ra, trong phòng đèn cồn rơi xuống đất rất nhanh đã đốt cháy tấm rèm, lửa dần lan rộng, cậu từ trong ánh lửa bước ra phảng phất là ác ma gieo rắc hắc ám.

Cậu nói: "Đã xử lý xong."

Tay Tô Mộc bị nắm lấy, cô nhìn ánh lửa, không nói gì thêm rời đi.

Nhiệt độ cực nóng làm người hôn mê chậm rãi tỉnh lại, trong mắt anh ta hiện lên ánh lửa làm người cảm thấy tuyệt vọng.

Ellen mở to hai mắt, cả người anh ta đều bị thương, hai tay bị trói ngược ra sau cột vào chân bàn thí nghiệm, anh ta có thể cảm nhận được ngọn lửa đang đốt cháy tay mình, nhiệt độ cực nóng mang đến thống khổ càng làm thần trí anh ta thanh minh thêm, nhưng mà giãy giụa vô dụng.

Ellen chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chết bằng phương thức như vậy, nếu hắn thật sự chết, cũng sẽ không có người phát hiện là ác ma kia giết người.

Không lâu trước đây, anh ta còn cảm thấy may mắn vì cái chết của Pasi, hay là thật sự có câu nói việc bất hạnh sẽ rơi trên đầu những người có lòng dạ xấu xa?

Ellen thống khổ lớn tiếng kêu cứu "Cứu mạng", ngọn lửa đốt cháy trong phòng, nhiệt độ không ngừng tăng cao làm anh ta càng thêm tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro