Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu Bé Gác Mái (53)

Lúc này Morin không tránh thoát, nhưng rất nhanh cậu đã ổn định bước chân, có một bác sĩ chạy tới đuổi theo người đàn ông kia.

Ellen vốn định nhân cơ hội này bày tỏ thái độ quan tâm xem Morin có bị thương hay không, nhưng rất nhanh một bức ảnh trên mặt đất đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta, bước chân Ellen khựng lại, vừa mới định cúi lưng nhặt bức ảnh kia lên thì đã có một bàn tay nhanh hơn anh ta nhặt bức ảnh lên.

Không chỉ có thế, cậu còn nhanh chóng cất tấm ảnh vào trong túi áo.

Ellen lại tươi cười hỏi: "Morin, bức này này là?"

"Đây không phải chuyện của anh." Cuối cùng Morin cũng nói một câu với Ellen, nhưng lại cực kỳ lạnh nhạt, sau khi dứt lời cậu cũng hờ hững rời đi.

Lúc này Ellen lại không cản cậu, trong ánh mắt như suy tư điều gì.

Tô Mộc hoàn toàn không biết bên Morin xảy ra chuyện gì, cô bị mẹ Tô bắt phải tham gia buổi xem mắt, số lần thở dài ngày càng nhiều, cô không thể không bắt đầu giả vờ ốm.

Bác sĩ kiểm tra đương nhiên là không khám ra bệnh gì, chỉ thấy cô mặt mày u sầu, chỉ có thể nói cô chịu áp lực quá lớn, cảm xúc ảnh hướng tới cơ thể cho nên mới cảm thấy không thoải mái.

Cảm xúc có thể ảnh hưởng tới con người, chuyện này không giả, mẹ Tô bị bố Tô nói vài câu nên đã không dám ép buộc Tô Mộc xem mắt với những thanh niên đầy hứa hẹn.

Cuối cùng Tô Mộc cũng có thể nương cơ hội này trải qua mấy ngày sống yên ổn.

Force tiên sinh đặc biệt tới thăm cô, hiện tại Tô Mộc đã kết thúc tất cả chương trình học, cô không cần tham gia buổi học với Force tiên sinh nhưng rốt cuộc đã học nhiều năm với ông, hơn nữa Force tiên sinh trợ gúp cô rất nhiều nên giữa bọn họ nói là thầy trò chi bằng càng giống như bạn bè hơn.

Force tiên sinh ngồi trên ghế gần mép giường, ông nhìn Tô Mộc ốm yếu dựa trên thành giường, rồi cười nói: "Được rồi, không cần giả vờ, cô có bị bệnh hay không, tôi vẫn nhìn ra được."

"Được thôi..." Tô Mộc không thú vị ngồi thẳng người, lại bĩu môi nói: "Force tiên sinh, không thể trách tôi được, tôi cũng không muốn làm bố mẹ lo lắng, nhưng tôi thật sự không muốn tham gia những buổi xem mắt đó."

Ta bỏ con vào tủ lạnh: 【 Thật tốt, Tiểu Hung còn có thể xem mắt, những lão già như chúng ta còn không có ai muốn (〃′▽')】

Gió thổi thí thí lạnh:【 Cậu, đầu cũng chỉ có một thứ tóc, vậy mà đã nói già? 】

Hai sợi lông:【 Ai, Tiểu Hung xem mắt vẫn là con gái hẹn hò con trai, đâu giống là hiện tại, yêu đương đều là con trai cặp với con trai,】

Cái này sát thủ không quá ấm:【 Tôi còn nắm lấy súng tự vận động. 】

Thái dương Tô Mộc nhảy nhảy, không hiểu bỗng nhiên mấy người này cảm khái về cuộc đời giống người già là có ý gì?

Force tiên sinh cười nói: "Ta cũng đoán cô là bởi vì Tô phu nhân quá nhiệt tình, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này, có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy."

"Đúng vậy, tôi cũng chỉ có biện pháp này." Tô Mộc nhìn Force tiên sinh, so sánh với thời điểm mới gặp, bị thời gian bào mòn nên so với trước kia Force tiên sinh tuy già hơn nhưng phong độ thân sĩ cùng khí chất ưu nhã lại không giảm. Có thể nói ông là nhà tri thức Anh quốc điển hình, luôn có thể khiến người đối diện cảm nhận được sự tôn trọng của ông đối với họ, đương nhiên đây cũng có thể gọi là mị lực mà nhân cách toát ra.

Force tiên sinh đưa ra kiến nghị: "So với Tô phu nhân thì Tô tiên sinh có vẻ sáng suốt hơn rất nhiều, có lẽ vào một ngày nào đó, cô có thể pha một ly cà phê mang vào thư phòng, xem thử thái độ của Tô tiên sinh đối với chuyện này như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro