Cậu Bé Gác Mái (49)
"Đương nhiên không phải." Tô Mộc trịnh trọng nói: "Cho tới bây giờ em chưa từng đem chuyện tình cảm để lừa gạt người."
Thần sắc cậu có chút hòa hoãn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, cậu cô đơn nói: "Nhưng thích... Cùng việc anh có làm tốt hay không là hai chuyện khác nhau."
"Không không không, anh làm rất tốt!" Vì dỗ cậu vui vẻ, hiện tại Tô Mộc đến cả tiết tháo cũng từ bỏ, "Lúc nãy em rất thoải mái, thất đấy!"
Trong mắt hắn có ánh sáng xẹt qua, "Nếu thoải mái...Mỗi ngày chúng ta đều ngủ được không?"
Đến, đề tài lại quay trở lại.
Tô Mộc rất muốn nói không được, nhưng cô sợ mình lại khiến cậu sinh ra ảo giác năng lực đàn ông của bản thân bị nghi ngờ, sắc mặt cô rối rắm, sau một lúc lâu mới nói: "Loại chuyện này... Nếu ngày nào cũng làm sẽ không tốt cho cơ thể, chúng ta nên tiết chế lại một chút, tiết chế một chút."
"Không phải mỗi buổi tối con người đều phải ngủ sao? Tại sao lại không tốt cho cơ thể được?"
Tô Mộc nhìn ánh mắt vô tội của Morin, cô không xác định được người đàn ông này thật sự ngây thơ hay là giả bộ không hiểu.
Morin duỗi tay, đầu ngón tay cầm lên sợi tóc đen trước ngực Tô Mộc, làm lộ ra ấn ký màu đỏ trên da thịt trắng nõn trước ngực cô vì vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Làn da trắng và hồng đan xen, sợi tóc đen nhánh, ba màu sắc tương phản mãnh liệt đánh sâu vào thị giác.
Tô Mộc cảm nhận được thân thể cậu ngoe ngoe rục rịch, cô hoảng hốt, sợ hãi ôm chặt cậu, vùi đầu trước ngực nói: "Không thể làm nữa, hiện tại em rất mệt!"
Lúc này chỉ cần tay hơi động cô sẽ cảm thấy cả người đau nhức, lúc bắt đầu cô chơi dữ dội như vậy cũng vì thân thể cảm nhận được vui sướng nên cô từ bỏ lý trí bản thân.
"Vậy thì... Hai ngày chúng ta ngủ một lần được không?" Giọng nói Morin khàn khàn, cộng thêm mái tóc vàng của cậu vào lúc này thoạt nhìn giống như ác ma dụ dỗ phạm tội, từ trong xương cốt tỏa ra một loại dụ hoặc mê người.
Trái tim Tô Mộc run rẩy, lúc trước cô chỉ cảm thấy có thể dùng hai chữ "Yêu nghiệt" để hình dung cậu, hiện tại cô lại cảm thấy có thể dùng được cả hai chữ "Vưu vật", đừng nói cô là phụ nữ kể cả là đàn ông, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Morin cũng khó cầm lòng được.
Trong không khí tựa hồ tràn ngập một loại tin tức tố tên là "Nhanh giao phối cùng anh", kết hợp với mùi vị tình dục còn tàn lưu lại khiến người suy nghĩ bậy bạ.
Tô Mộc khắc chế bản thân, hiện tại thân thể cô đau nhức ê ẩm không cử động được, nếu lại "Đánh nhau một trận" cùng cậu thì chỉ sợ cô không thể nhanh nhẹn trở về như vậy.
'Morin." Cô vươn ba ngón tay, "Ba ngày một lần, không được cò kè mặc cả."
Morin nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô, không tình nguyện thỏa hiệp, "Thôi được, anh nghe em."
Ba ngày một lần, so với một tuần một lần thì khá hơn nhiều.
Giống như hoàn thành việc gì đó lớn lao, Tô Mộc nhẹ nhàng thở ra, cô có thể an tâm ghé vào ngực cậu chợp mắt một chút.
Trước khi trời sáng, Tô Mộc đỡ eo đau nhắc đứng dưới bức tường bệnh viện, trước khi bị bố mẹ cô phát hiện không ở nhà, cô phải trở lại phòng. Sắc trời tối tăm, thời tiết hơi se lạnh, cô nhìn cậu đứng trước mặt, "Anh thật sự không muốn đi cùng em sao?'
"Hiện tại chưa đến lúc." Cậu nắm tay cô, "Anh hứa với em, sẽ không lâu nữa."
Không ngoài ý muốn Tô Mộc "À" một tiếng, cô không hiểu cậu có thể lấy cái gì đảm bảo, nhưng ít ra cô vẫn nguyện ý tin tưởng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro