Cậu Bé Gác Mái (4)
Tô Mộc sợ hãi dừng chân.
Cái bệnh viện này không biết có bao nhiêu người bệnh nguy hiểm, càng quan trọng hơn là, bệnh nhân tâm thần giết người được coi là không phạm pháp, đấu không lại đấu không lại.
Cô đang định rời đi, lại nghe thấy mèo con kêu một tiếng, cúi đầu nhìn lại, thấy được con mèo kia đứng cách một cánh cửa sắt, mà nó đã thả que cay xuống dưới đất, đang nâng lên móng vuốt liếm liếm, giống như đang cười nhạo Tô Mộc không dám đuổi lại đây.
Tô Mộc mí mắt nhảy dựng.
Tiếng nói của số 38 vang lên, "Này sân bay, cô bình tĩnh chút nha, bệnh viện tâm thần thật sự nguy hiểm, cô không thể bị một con mèo khiêu khích được."
"Tôi đương nhiên sẽ không bị một con mèo khiêu khích, tôi có ấu trĩ như vậy sao?"
"Meo~", mèo đen lại kêu một tiếng, dùng răng xé rách gói que cay, làm trò chuẩn bị hưởng thụ trước mặt Tô Mộc.
Tô Mộc xắn ống tay áo lên, "Con mèo chết tiết, mi chờ đấy cho ta!"
Cô chạy về phòng chứa đồ nhà mình tìm cái thang tam giác, lại cố sức đem cái thang đặt ở ven tường cách cửa chính không xa. Bởi vì nguyên nhân mấy ngày nay đều đang mưa, nên ở ngoài các phòng của bệnh viện đều không có người đi lại, cũng bởi vì không ai có thể nghĩ ra sẽ có người lặng lẽ tiến vào bệnh viện tâm thần, nên tạm thời không có người phát hiện hành động trắng trợn táo bạo của Tô Mộc.
Tô Mộc bò lên trên tường, lại đem cái thang đặt tới bên kia rồi bò xuống dưới, cô đi từng bước một hướng đến con mèo kia, trên mặt cười hung tợn, "Xem ta có đem mi trói lại cạo sạch lông hay không!"
"Meo ô!" Mèo đen tựa hồ là bị sợ hãi, cắn bao que cay liền trèo lên trên một cái thân cây ở bên cạnh.
Tô Mộc lại cắn răng một cái, khiêng cái thang đặt dưới tán cây, cô bò lên trên thang, một tay giữ thang, một tay chỉ vào con mèo đang ghé vào trên một nhánh cây nói: "Mi xuống dưới cho ta, nếu chính mi xuống dưới, ta còn có thể xử phạt nhẹ!"
"Miêu~", tựa hồ là nhận định Tô Mộc không dám trèo lên trên cây, mèo đen đã bắt đầu hưởng thụ, nhâm nhi gói que cay coi như không có việc gì.
Tô Mộc nhìn que cay, một cây rồi lại một cây biến mất, cực kỳ đau lòng, đây chính là đồ cô dùng tích phân đổi!
Ở thời điểm trước khi Tô Mộc hành động, số 38 đã cơ trí đem phòng phát sóng trực tiếp đổi tên thành: "Mau đến xem chủ bá Tiểu Hung trèo cây bắt mèo tìm que cay!"
Không hổ là số 38, có thể đoán được bước tiếp theo của Tô Mộc.
Tô Mộc bò lên trên nhánh cây, mèo đen cũng cắn que cay chạy tới phía đầu nháy cây, Tô Mộc ghé vào trên nhánh cây, từ thế giới trước sau khi thiên phú nhanh nhẹn của cô được thắp sáng, trèo cây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngọn nhỏ của nhánh cây kia không thể chịu được trọng lượng của cô, cô chỉ có thể ghé vào đoạn ở giữa cảnh cáo, "Con mèo chết tiệt, ta nhất định sẽ mang mi đi giải phẫu triệt sản!"
"Meo~" Mèo đen kêu một tiếng, lại bỗng nhiên nhìn thấy đồ vật khác, không cùng Tô Mộc chơi trò ngươi chạy ta đuổi nữa, mà là nhảy dẫm lên đỉnh đầu Tô Mộc, nhảy tới sau lưng cô.
Tô Mộc phẫn nộ quay đầu lại, vừa muốn mở miệng mắng, nhưng vừa quay ra sau, bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người.
Bệnh viện này đồng thời cũng có thiết kế mang phong cách Rococo, khác biệt là ở một bên tòa nhà chính lớn còn có một nhà lầu có một phòng đơn độc, mà bên cạnh tòa nhà chính là cây đại thụ Tô Mộc đang trèo.
Không biết cửa sổ đã mở ra khi nào, đứng ở bên cửa sổ, là một thiếu niên tóc vàng có làn da tái nhợt, hiện tại đã vào thu, cậu lại ăn mặc không hợp thời tiết, một thân mỏng manh áo sơ mi trắng cùng với quần dài màu đen lỏng lẻo, càng làm hiện lên thân thể gầy yếu của cậu.
Mèo đen đang ngoan ngoãn bị cậu ôm trong lòng cùng mới màu trắng áo sơ mi của cậu khi đặt cạnh nhau, tạo nên sự đối lập đánh sâu vào thị giác.
Giờ phút này, cậu không cảm xúc nhìn thẳng vào Tô Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro