Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu Bé Gác Mái (25)

Duyên phận được vận mệnh sắp đặt...

Trái tim Tô Mộc bỗng đập nhanh một nhịp, cô cũng biết Force tiên sinh đã nhìn ra nhiều điều nên càng cảm thấy chột dạ, chỉ có thể vội vàng nói một câu: "Tôi về phòng ngủ trước, Force tiên sinh ngủ ngon."

Vừa dứt lời, cô đã chạy lên phòng nhanh như chớp.

Lão tiên sinh còn đứng tại trong phòng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết ta còn phải trông cửa giúp tiểu thư đáng yêu này bao lâu."

Một đêm này của Tô Mộc đương nhiên là trắng đêm không ngủ. Đối với cái gọi là vận mệnh này, kể cả là một cô gái vốn không tin vào những thứ hư vô mờ mịt thì tới thời khắc này cũng sẽ không nhịn được muốn tin tưởng.

Tô Mộc cũng như thế.

Một khi đã móc nối quan hệ nam nữ với hai chữ "Vận mệnh" thì trái tim thiếu nữ vốn bình lặng lập tức đập bùm bùm liên hồi, vận mệnh sắp đặt, vốn chính là bốn chữ lãng mạn nhất.

"Tiểu Bạch Tiểu Bạch!"

Tô Mộc nắm chặt chăn trong tay, cô thấp thỏm hỏi, "Cậu nói... Nếu tôi không khống chế được chính mình, xuống tay với Morin, có phải là rất không biết xấu hổ hay không nha?"

"Cái này có gì mà không biết xấu hổ?" Đối với vấn đề này của cô, số 38 cảm thấy không thể hiểu được.

"Mấu chốt là hiện tại Morin mới mười lăm tuổi!"

Số 38 khựng lại, "Không phải hiện tại cô cũng mới mười bốn tuổi thôi sao!?"

Lời này gần như là rống lên.

Tô Mộc ủy khuất, "Tuy rằng mặt ngoài tôi mười bốn tuổi nhưng chính là tâm hồn lại là một bà cô già..."

"Cô có thể lo lắng những vấn đề có giá trị cho tôi được không, đừng suy nghĩ những chuyện nhàm chán như thế!" Chứng táo bạo của số 38 lại tái phát, "Cô có thể học những người xuyên không khác được không? Các cô ấy một khi đã trọng sinh thì có thể thông đồng với cả những đứa trẻ vài tuổi, huống gì tâm lý của tên Morin này đã trưởng thành không giống tuổi, cô hoàn toàn không cần đối xử với cậu ta như một thiếu niên mười lăm tuổi. Có thiếu niên mười lăm tuổi bình thường nào bị đưa vào bệnh viện tâm thần vì ăn bố mẹ không?"

Số 38 rống lên nhưng lại có đạo lý rõ ràng.

Tô Mộc suy nghĩ, đạo lý này lại vô cùng đúng.

Số 38 còn nói thêm: "Hiện tại lo lắng của cô chỉ có một điều đó là Morin không phải người bình thường, nếu cô quyết định cùng cậu ta ở bên nhau, cô phải cẩn thận đừng để bị ăn."

Tô Mộc sửng sốt, ngay sau đó liền chui vào trong chăn nức nở cắn ngón tay.

Làm sao cô có thể quên vấn đề chân chính cần phải lo lắng là "Bệnh" của Morin chứ.

Bởi vị suy nghĩ vấn đề này nên cô lăn qua lộn lại một đêm không ngủ. Buổi sáng ngày hôm sau cô mang một đôi mắt thâm quầng vào trong thư phòng bố mình, lật giở mấy quyển sách có liên quan đến vấn đề tinh thần vừa tìm được.

Cuối cùng cô cất sách lên giá, rút ra kết luận.

Nói chung, người có khuynh hướng phản xã hội đều là bị mặt tối trong nhân tính chiếm cứ, bọn họ không có tam quan của người bình thường, trong đầu họ có một bộ pháp tắc thế giới riêng. Nếu có thể khiến bọn họ cảm nhận được những điều tốt đẹp của thế giới thì có lẽ có thể làm giảm dục vọng khát máu đi rất nhiều.

Tô Mộc gật gật đầu, đưa ra quyết định.

Hôm nay, Morin vẫn đứng bên cửa sổ như cũ chờ người mình muốn gặp, mèo đen nhỏ nằm ghé trên chân cậu, ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào chiếu trên sàn nhà, mèo nhỏ nằm phơi nắng, lười biếng híp mắt, cùng Morin đợi người.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, có mùi hoa theo gió bay đến.

Sau một âm thanh rất nhỏ, Tô Mộc đã nhảy từ ngoài cửa số vào, trong ngực cô ôm một bó hoa tường vi lớn màu đỏ thẫm, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm xinh đẹp lộng lẫy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro