Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu Bé Gác Mái (10)

Tô Mộc quay đầu lại nhìn Morin, "Bọn họ chỉ cho cậu ăn những thứ này?"

Morin gật đầu.

"Mấy thứ này căn bản là không thể ăn!"

Tô Mộc tức giận đặt mâm trở lại mặt đất, hiện tại cô có thể xác định, người của bệnh viện này nhất định không phải người tốt lành gì.

Morin nói: "Tôi đã ăn trong một khoảng thời gian rất dài."

"Đây chính là nguyên nhân khiến thân thể của cậu không tốt!"

Tô Mộc đi đến mép giường, lấy đống đồ ăn vặt trong chăn ra, cô nói: "Nếu cậu đói bụng thì ăn những đồ này trước, tuyệt đối không thể ăn mấy món ôi thiu kia, cậu chờ tôi, tôi về nhà một chuyến, tìm đồ ăn ngon cho cậu."

Tô Mộc với tinh thần trọng nghĩa dâng cao lại mở cửa sổ ra, cô quét mắt nhìn xung quanh, sau khi thấy một người lao công quét rác đang quay lưng lại, cô vội vàng trèo lên mái nhà rồi đứng trên cành cây, cô khiêng thang đặt ở bên kia bức tường, lúc này mới dẫm lên bờ tường, trèo xuống bằng thang.

Tô Mộc chạy nhanh về phía nhà, mèo đen nhỏ tự nhiên cũng chạy theo bên cạnh cô, một người một mèo, hiếm có khi hài hòa như vậy.

Vào tới trong nhà, Tô Mộc tránh dì bảo mẫu đi vào phòng bếp, sắp tới giờ cơm chiều nên trong phòng bếp đang bày một ít đồ ăn. Khoảng thời gian trước, dưới sự bất mãn của Tô Mộc, ba Tô đã mời tới một người đầu bếp Trung Quốc, nên rốt cuộc trong phòng bếp đã bắt đầu xuất hiện một vài món ăn Trung Quốc. Tô Mộc lấy ra một hộp cơm, mỗi món đều lấy một ít bỏ vào trong, đến khi đầy ắp cô mới ôm hộp cơm chạy ra bên ngoài.

Bất hạnh chính là Force tiên sinh đang đứng ở cửa chính, thu ô che mưa, giũ nước mưa trên người thì nhìn thấy Tô Mộc đang vô cùng vội vã. Force tiên sinh mỉm cười hòa ái, "Tiểu thiên sứ, cô đây là lại muốn đi đâu?"

"Tôi ..." Tô Mộc đem hộp cơm giấu ra sau lưng, trên mặt nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, "Force tiên sinh, bên ngoài trời lại mưa sao?"

"Chỉ là cơn mưa nhỏ." Force tiên sinh bước tời gần, mặc dù ông lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn chưa hề vẩn đục, ngược lại có loại ma lực có thể nhìn thấu lòng người.

Tô Mộc cố gắng nói sang chuyện khác, "Force tiên sinh, không phải ngài đã nói hôm nay tôi có thể nghỉ ngơi không cần phải học sao? Vì sao ngài lại ..."

"Là bố mẹ cô mời tôi tới thưởng thức đồ ăn phương Đông." Force tiên sinh nhướng mày, "Có chuyện gì sao? Cô học trò của tôi, vị thiếu nữ đáng yêu này có vẻ như không chào đón tôi tới?"

"Hoan nghênh hoan nghênh! Đương nhiên hoan nghênh!"

Không khéo chính là lại có hai người đang từ cửa tiến vào, đó là bố và mẹ của Tô Mộc vừa đi làm về.

Tô Mộc lại càng đau đầu hơn nữa.

Mẹ Tô nói: "Force tiên sinh đã tới rồi, chúng ta lập tức bắt đầu bữa tối thôi."

"Cảm ơn phu nhân đã khoản đãi."

Tô Mộc giấu hộp cơm vào trong áo khoác rộng thùng thình của mình, với tình huống hiện tại thì cũng chỉ có thể thể lễ phép mỉm cười cùng bố cô đi về hướng phòng ăn.

Bữa cơm chiều ngày hôm nay, Tô Mộc ăn mà liên tục thất thần không thể tập trung.

Force tiên sinh thoải mái cũng vợ chồng họ Tô vừa nói vừa cười, ngay cả mèo đen cũng cọ chân bán manh với vị khách quý này, nên được ăn không ít món ngon.

Vào lúc tám giờ tối, ba Tô mời Force tiên sinh cùng thưởng thức trà mang đến từ phương Đông, cuối cùng Tô Mộc cũng có thể lấy cớ về phòng nghỉ ngơi để lại đi ra ngoài lần nữa.

Trời mua thu trở nên tối sớm hơn, mới đến tám giờ tối nhưng trong bóng đêm chỉ có thể nhìn mọi thứ nhờ ánh sáng từ đèn điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro