Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Mặt trời đang lặn về phía tây, đất trời không ngừng kéo dài, như tắm trong một tầng ánh sáng màu cam mỏng manh, đội trưởng đứng trên sườn núi hét lớn tan làm, ra lệnh cho mọi người thu cờ. Tiếu Duyên ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên mặt , tay để trên eo.

Trương Anh nhìn thấy, vừa uống nước vừa nói: "Ngày mai chúng ta đổi đi, ngươi đau lưng đừng đào đất nữa, đi bón phân là được."

"Chỉ là đứng lâu nên rất mỏi, không đau đâu, cảm ơn ngươi Anh Tử." Tiếu Duyên xấu hổ cười, mặt đỏ bừng.

"Chúng ta ai theo ai? Cứ luôn để ngươi hao khí lực, ta ngại lắm." Trương Anh vỗ vai cô, cùng nhau đi trên đường, "Sao dạo này không thấy ngươi đi nhặt củi hả? Nương ngươi không nói ngươi à."

Trương Anh hừ hai tiếng, cô ấy thích cùng Tiếu Duyên về nhà, một tay cầm cuốc, trên cuốc treo cái xẻng hót rác, nắm lấy cánh tay Tiếu Duyên, "Tối nay đi đầu thôn xem phim không? khó lắm mới có một xuất chiếu, ta kêu ca ca chiếm chỗ cho chúng ta."

Tiếu Duyên suy nghĩ một chút , "Mùa đông sắp đến rồi, nhà ta nói phải sửa lại mái nhà, ta sợ thiếu người giúp nên mấy ngày nay không đi nhặt củi".

Trương Anh bĩu môi, "Buổi tối thì có thể đi, buổi tối lật gạch cũng không nhìn thấy, ta chiếm chỗ cho ngươi, có thời gian thì tới xem nhé?"

Tiếu Duyên gật đầu cười nói: "Ừm, mấy ngày trước nương ta nấu một ít kẹo vừng, ta cầm cho ngươi một ít."

Trương Anh hạnh phúc ôm lấy Tiếu Duyên, hôn cô một cái, bây giờ cuộc sống ai cũng eo hẹp, bọn trẻ con có được chút kẹo đều coi như bảo bối. Không nhà nào thừa lương thực, đặc biệt là kẹo vừng cần lãng phí lúa mì và ngô để nấu.

"Vẫn là nương ta lợi hại, còn có người nhờ bà ý làm kẹo, ăn một chút cũng không sao đâu nhỉ, đừng cân thiếu cho người ta."

"Hai ngày trước đã làm xong rồi, người ta đã cầm kẹo đi rồi, cố ý để lại một chút để cảm ơn nương."

Khắp núi đều là xã viên đang vác cuốc xẻng xuống núi, Tiếu Duyên kéo Trương Anh đi lên đường, từ xa đã thấy Hà Tiến ôm sách đi tới." Tiếu Duyên hơi do dự, Trương Anh lớn tiếng chào hỏi, "Anh Tiến đi đâu vậy?"

"Ồ, anh đến Sở thanh niên tri thức để lấy sách, các em tan làm rồi à?" Hà Tiến cười đáp, lại hỏi Tiếu Duyên, "Tiếu Duyên đã lâu không gặp em, cuốn sách "Trà hoa nữ" mà chị em muốn mượn, hôm qua người ta đã trả lại anh rồi, kêu chị em khi nào rảnh thì đến lấy nhé."

Tiếu Duyên đỏ mặt, không dám nhìn Hà Tiến chút nào, Nghe giọng nói của anh làm cô nhớ tới ngày đó ở trên cây, cô bị hắn ôm thật chặt trong ổ, tay nắm vật vừa to vừa nóng, tiếng thở gấp dồn dập truyền vào tai cô.

Rõ ràng là mấy ngày trước còn nhìn thấy anh khỏa thân, anh lại kêu lâu không gặp? Cô coi như anh đang tùy tiện chào hỏi, ậm ừ đáp, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen láy trong veo của anh liền vội vàng đáp một câu "Vâng"

Trương Anh quay đầu liếc nhìn bóng dáng thẳng tắp của Hà Tiến đang đi xa, cười híp mắt nhìn Tiếu Duyên, Tiếu Duyên đẩy mặt cô ra, "Ai ya, ngươi nhìn gì vậy?"

"Xem ra có người tựa hồ thích người ta, nhưng vẫn là giả bộ không thấy." Trương Anh lắc đầu nói.

Tiếu Duyên im lặng, không nói thích cũng không ghét, dù sao anh cũng trêu chọc cô, Trương Anh kéo cô lại, "Nói thật, nếu ngươi thích thì cứ nói nhiều với anh ấy chút,sợ cái gì? Ngươi xinh đẹp như này, ta cảm thấy trong thôn chúng ta không ai xứng với anh ấy hơn ngươi."

Không xứng. Tiếu Duyên trong lòng thầm nói, người mà cô thích tốt như vậy, không có ai xứng với anh ấy, đặc biệt là bản thân cô. Mặc dù hai người có mối quan hệ rất thân mật nhưng cô ấy chưa bao giờ có suy nghĩ quá phận.

Cô lại là người cuối cùng về nhà, Châu Quế Hoa đang cuốc một luống rau nhỏ trong sân, luống rau tuy nhỏ nhưng được bà che chắn rất tốt, đủ loại rau xanh mọc um tùm ngăn nắp, mỗi loại rau đều có khoanh đất riêng.

Chưa cần ngẩng đầu, nghe thấy động tĩnh của Tiếu Duyên liền quát: "Đã bảo ngươi về sớm giúp lật mái nhà mà vẫn chậm như vậy, còn không nhanh đi nhặt củi, giờ chỉ sót lại một bó thôi."

Tiếu Duyên đứng ở bãi đất trong sân, "Hôm nay con tan làm hơi muộn, địa điểm làm việc cũng xa, làm sao có thể nhanh được? Ngày trước khi đi nhặt củi về trời đều đã tối, bây giờ trời còn sáng, còn sớm."

Châu Quế Hoa chỉ là lấy cớ để nói cô, đâu thèm nghe cô phản bác: "Nói ngươi vài câu cũng không được, còn trả treo. Không thấy ta và ba ngươi đều đang bận à, ngươi còn muốn ăn cơm hay không ?"

Tiếu Viễn bĩu môi, đặt cuốc xuống, thay giày đi vào phòng bếp. Tiếu Phi tạm biệt đám bạn cùng hắn trở về, khoác chiếc cặp sách trên vai leo lên dốc, đẩy cửa hét lên: "Nương ơi, con muốn đi xem phim."

"Đi đi đi, ngươi chỉ biết chơi, cũng không ai trói ngươi." Châu Quế Hoa tức giận nói.

Tiếu Phi cười vài tiếng, vọt vào nhà, ném cặp sách xuống, đi múc nước trước cái thùng lớn trong sân, uống một ngụm, nghe thấy nương nói: "Heo còn chưa cho ăn, trong nhà nhiều việc như vậy mà cũng không thèm quan tâm, cám heo đã chuẩn bị xong, ngươi cho heo ăn đi."

Tiếu Phi bất mãn lau miệng, "Nương sao không kêu chị hai cho ăn, con mới đi học về."

"Ngươi không muốn ăn cơm thì kêu nó làm đi. Làm tí việc cứ như mắc nợ, không sai bảo được ngươi nữa rồi."Châu Quế Hoa mắng một câu, giục Tiếu Phi đi cho lợn ăn.

Tiếu Phi chỉ vào Tiếu Lan đang mặc quần áo sạch từ trong nhà đi ra, "Chị cả không có việc gì làm, nương bảo chị làm đi, con còn phải làm bài tập."

Chu Quy Hoa chống nạnh mắng: "Chị ngươi sau này phải gả đi, gả vào nhà người ta nó phải lo lắng cho nhà họ, giờ để nó ở nhà thoải mái mấy năm đi. Ngươi còn nói sau này già dựa vào ngươi. đến miệng còn không thèm động thì còn mong gì vào ngươi nữa?"

Tiếu Phi tức giận liếc nhìn Tiếu Duyên đang nấu ăn ở cửa bếp, muốn nói lại nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, lẩm bẩm đi cho lợn ăn.

Ăn xong cơm, Chu Quy Hoa bảo Tiếu Duyên rửa bát, còn bà theo Tiếu Nhất Đức lên nhà.

Nơi chiếu phim của thôn ở dưới gốc cây bồ đề lớn mà ngày trước chia cá, trên đó quảng bá văn hóa, thỉnh thoảng có người đến học lớp tư tưởng, chính trị, hoặc về làng, quận để chiếu phim cách mạng. Thôn Hà Tử cách huyện Đại Hòe không xa, là khu vực phát triển trọng điểm.

Có những đứa trẻ dọn trước một chiếc ghế dài nhỏ để chiếm chỗ, những người lớn cũng lần lượt kéo đến sau bữa tối. Trương Anh ngồi trên ghế nhìn phải nhìn trái, bộ phim bắt đầu rồi Tiếu Duyên mới tới.

Trương Anh vội vàng kéo cô xuống, "Sao giờ mới tới? Ta xem phim bao lâu rồi."

"Nhà ta có việc. " Tiếu Duyên xin lỗi, lại lấy kẹo ra và chia cho Trương Anh, Trương Anh mỉm cười nhận lấy, "Cảm ơn, cảm ơn, ngươi để một nửa cho mình đi, ta biết ngươi nhất định không nỡ ăn."

Tiếu Duyên bỏ nửa còn lại vào túi, tập trung xem phim, phim kể về Hồng Quân Trường Chinh. Ngựa của đại đội trên đồng cỏ thiếu ăn thiếu uống, đến cuối hết sách lương thực, lúc đó một lãnh đạo đã tặng con ngựa đồng hành với mình suốt chín năm, kêu mọi người giết nó để cùng vượt qua khó khăn.

Rất cảm động, ​​âm nhạc bi thương, Trương Anh rưng rưng nước mắt, Tiếu Duyên mắt đỏ hoe.

Hà Triệu đã sớm cùng Thiết Ngưu và đám bạn của hắn ta trèo lên cây chờ, đám trẻ đang ngồi trên cành cây rậm rạp, Thiết Ngưu lấy khoai lang móc trộm từ nhà đi đưa cho Hà Triệu một củ.

Hà Triệu một chân buông thõng, nhàm chán đung đưa, chân còn lại dẫm lên bên cạnh, hắn cắn một miếng khoai lang, nhai ngon lành. Hắn nhìn quanh hội trường đông đúc, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng mà hắn nhung nhớ.

Thì thầm nhỏ giọng, Thiết Ngưu quay sang hỏi hắn: "Ai còn chưa tới? Ngươi đang đợi ai, Triệu Tử?"

"Này, Đỗ Minh Nguyệt của sở thanh niên tri thức có thích anh Tiến không? Ta đã thấy cô ấy đến nhà ngươi vài lần."

Hà Triệu nhìn màn hình lớn đang phát phim điện ảnh, không trả lời, tinh thần uể oải, rất nhàm chán. Thiết Ngưu dùng cánh tay đụng hắn một cái, "Ngươi xem, ta không có nói bậy, người tới tìm rồi này."

Hà Triệu liếc mắt một cái, thấy anh trai đi tới, Đỗ Minh Nguyệt tiến lên đón, hai người vừa cười vừa nói: "Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy? chuyện của mấy người tri thức đó, mượn cuốn sách thì sao? Phim đã bắt đầu rồi. "

Thiết Ngưu giờ mới quay sang xem phim, Hà Triệu nhìn chằm chằm Hà Tiến một lúc, liếc thấy Tiếu Duyên từ phía sau đám đông đi tới, mắt hắn lập tức sáng lên . Vừa định đi xuống, liền thấy cô chen vào Trương Anh bên cạnh, mím môi.

Hết nửa phim, nội dung phim là gì hắn cũng chả biết, chỉ chuyên tâm nhìn Tiếu Duyên, trong lòng thấp thỏm không biết bao giờ cô mới ra. Quay đầu đã thấy Tiếu Duyên rời đi, không thèm để ý, Thiết Ngưu hét lớn gọi Hà Triệu đã nhảy xuống chạy đi rồi.

Tiếu Duyên đi về phía nhà vệ sinh, trên đường gặp được Hà Tấn, lập tức khẩn trương cúi đầu, không dám chào hỏi, Hà Tiến lại cười chào hỏi. Cô ngại ngùng gật đầu, gọi tiếng anh, Hà Tiến đẩy gọng kính, "Em sao lại sợ anh vậy, anh cũng không thể ăn em."

Anh không ăn em, nhưng thứ to lớn dưới thân anh ăn. Tiếu Duyên nheo mắt nhìn giữa hai chân Hà Tiến, mặt càng đỏ hơn, Hà Tiến cũng không làm khó dễ cô, nắm lấy tay cô, Tiếu Duyên toàn thân lập tức cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Hạ Tiến đặt kẹo vào lòng bàn tay cô, "Cho em, lần sau đừng sợ anh, anh thật sự không ăn thịt người."

Tiếu Duyên mặt nóng như lửa đốt, có chút xấu hổ, cô cả ngày đều nghĩ gì vậy a, ngăn lại Hạ Tấn đang chuẩn bị rời đi, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh Tiến, em cũng có kẹo."

Hạ Tiến nhìn mẩu kẹo vừng nhỏ trong tờ giấy vàng, lo lắng nếu anh không nhận nó, sau này Tiếu Duyên sẽ càng sợ anh, vì vậy anh cười và cất nó đi, xoa đầu cô, "Cám ơn Tiếu Duyên, anh đi trước."

Tiếu Duyên cảm thấy mình như trên mây, lúc từ nhà vệ sinh ra mặt còn nóng bừng, bước nặng bước nhẹ quay về, đụng vào người ta cũng không kịp phản ứng.

Hà Triệu nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt của Tiếu Duyên, cảm thấy nó cực kỳ chói mắt, hai tay đút trong túi không khỏi siết chặt thành nắm đấm: "Một viên kẹo cũng có thể khiến em vui vẻ thành như vậy, quá dễ dàng thỏa mãn rồi ."

Tiếu Duyên thu lại tiếng cười, không để ý đến câu nói đùa của hắn, xoay người chuẩn bị rời đi. Hà Triệu trong lòng vô cùng ngột ngạt, hắn bước một bước chặn tại ngã tư, đưa tay ra, "Người nhìn thấy phải có phần, anh cũng muốn kẹo vừng."

Tiếu Duyên nhéo túi quần, đánh trống lảng, nheo mắt nhìn hắn, "Hết rồi."

"Vậy thì tôi mặc kệ, em đã cho anh tôi, tôi cũng muốn, nếu không anh sẽ kêu bằng hữu tôi vào thôn truyền tin, em thích anh trai anh "

Tiếu Duyên lo lắng, nhìn xung quanh, kéo Hà Triệu vào phía sau đống cỏ khô hai người, và nhỏ giọng cầu xin, "Tôi thực sự hết kẹo rồi, anh đừng nói nhảm, ngày mai tôi sẽ đem cho anh được không."

Hà Triệu cười nham hiểm nói: "Anh muốn ngay bây giờ, em đưa cho anh đồ mà anh trai anh cho em đây."

Tiếu Duyên không nỡ, do dự một hồi thấy Hà Triệu đang càng tức giận, đành từ từ lấy viên kẹo ra, mím môi đặt vào tay anh. Hà Triệu khịt mũi cười nói: "Muộn rồi, sớm không đưa cho anh, bây giờ anh hối hận rồi. Ngày mai, mọi người trong thôn sẽ biết Tiếu Duyên thích Hà Tiến, muốn trở thành vợ của anh ấy."

Tiếu Duyên sắc mặt tái nhợt, nắm lấy ống tay áo của hắn, "Tôi hết kẹo rồi, anh đừng nói bậy, kẹo tôi đều đưa anh rồi. Anh còn muốn thế nào?"

Hà Triệu khóe miệng lại cong lên,cười hư hỏng, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, đùa nói: "Em hôn anh đi, anh sẽ không nói gì."

Tiếu Duyên giữ chặt quần áo, mắt đỏ lên, mím chặt môi, Hà Triệu nhìn cô một lúc rồi khịt mũi, ngẩng cao đầu bước ra ngoài, "Vậy hết cách rồi."

Áo bị kéo lại, hắn nghe thấy tiếng được trầm thấp, khóe miệng lại nhếch lên cười. Hà Triệu phối hợp với Tiếu Duyên, người chỉ cao đến vai hắn, một chân cong dựa vào đống cỏ khô, mí mắt hơi nhếch lên, yên lặng nhìn cô.

Tiếu Duyên tiến lên một bước, nuốt nước bọt, đặt đôi tay run rẩy lên vai hắn, chậm rãi đến gần mặt hắn, miệng chạm miệng hắn xong lập tức muốn trốn. Hà Triệu đột nhiên ôm eo cô, tay ghì chặt sau đầu cô và ôm cô vào lòng.

Từ bị động thành chủ động, đầu lưỡi thô ráp tăm dò cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang chạy trốn xung quanh, lực hôn như muốn hút vào trong bụng. Tiếu Duyên nhắm chặt mắt giãy giụa, bờ môi nóng bỏng, đầu lưỡi bị hút tê dại, hô hấp không nổi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn có chút buông lỏng, Tiếu Duyên đẩy Hà Triệu ra, che miệng đang nóng bừng chạy đi. Hà Triệu nằm nửa người trên đống cỏ khô, ngực hơi phập phồng, liếc nhìn cái lều cao trên đũng quần, thấp giọng kêu một tiếng "đệch".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro