Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Hà Triệu rất ân cần, "Đi thôi, ta cầm về cho ngươi."

Tiếu Lan cũng đồng ý, sợ Tiếu Duyên động tay động chân làm hỏng đồ, Tiếu Lan đi trước cả đoạn đường, hết nhìn đông tới nhìn tây. Tiếu Duyên vốn muốn đuổi theo cô, nhưng Hà Triệu cứ đi theo không rời.

Chỉ là trêu chọc cô mà thôi, Tiếu Duyên nghĩ vậy rồi vùi đầu im lặng, Hà Triệu cũng không biết nên nói cái gì, chỉ lặng lẽ cùng cô đi một đoạn đường như vậy, hắn rất hài lòng. Lần đó, họ cãi nhau dữ dội đến nỗi hắn gần như mất hết tự trọng.

Nếu không biết xấu hổ tiếp tục dây dưa, đừng nói Tiếu Duyên hận hắn,ngay cả bản thân hắn cũng sẽ xem thường hắn. Thật đáng tiếc, cho dù có đi chậm đến đâu thì con đường vẫn có điểm cuối, Tiếu Lan cùng Tiếu Duyên gấp gáp về nhà.

Chu Quế Hoa đã sớm chờ ở cửa, Hà Triệu nghĩ hắn có lẽ sẽ được mời vào ngồi, hắn mặt dày một chút, ngồi lâu một chút, tốt nhất là ngồi đến khi người Tiếu gia đều về nhà ăn cơm, cũng có thể ở cùng cô lâu một chút. Chu Quế Hoa rất là nhiệt tình, "Hà Triệu cũng về rồi, thím cám ơn ngươi đã đưa Lan Tử về nhà. Mau trở về đi, e rằng nương ngươi đang căng cổ ra đợi rồi.

Hà Triệu: "......"

Tức thật, chẳng lịch sự với hắn chút nào. Hà Triệu ồ một tiếng, đi rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn. Chu Quế Hoa nhấc đồ của Tiếu Lan lên, suýt chút nữa cả người run lên: "Cái gì vậy, giống như gang vậy , ở đâu ra?

Tiếu Lan khát không chịu được, vừa vào cửa đã chạy vào bếp , múc một gáo nước lớn uống hai ngụm, "Đâu phải đồ của con, của cậu bảo con mang về. Bọc cũng chắc lắm, còn không cho động, mấy ngày nữa cậu tới lấy."

"Ngươi ở trong thành nhìn thấy cậu của ngươi? "Chu Quế Hoa dời đi lực chú ý.

"Thấy rồi, cậu còn nói cậu ấy lại đi Thâm Quyến một chuyến nữa, mấy ngày tới sẽ trở về, an an ổn ổn trồng trọt. " Tiếu Lan nói xong lại nói thêm "Con cảm thấy chú ấy làm công nhân cho người ta rất tốt, kiếm được cũng nhiều hơn ở nhà, lần trước từ Sơn Tây về còn cho chúng ta nhiều hạch đào như vậy."

Chu Quế Hoa thở dài "Ai mà không muốn người một nhà đoàn viên, thím của ngươi cứ khác người như vậy, sai cậu ngươi đi ra ngoài làm chân chạy vặt. Thế nào? Làm ruộng không đủ để nuôi sống cô ta, mấy đứa nhỏ trong nhà quanh năm suốt tháng không gặp được mặt lão cha, đều là do cô ta làm."

Tiếu Duyên vừa nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm, vừa lấy nước đổ đầy bình. Sau đó, Chu Quế Hoa bảo cô đến công ty cung ứng và tiếp thị để mua men để chuẩn bị hấp bánh bao buổi tối , Tiếu Duyên cầm tiền và phiếu nhanh chóng ra cửa.

Lúc đến, hợp tác xã tiếp thị và cung ứng sắp đóng cửa, Tiếu Duyên ngăn cản Lý Tiếu Diễm, đối phương rất tức giận: "Mở cả ngày không đến, giờ đóng cửa rồi mới đến, cố ý à."

"Lúc này mới nhớ tới a, chị Tiểu Diễm, xin lỗi vì đã làm chị phải về nhà muộn."

Lý Tiểu Diễm xoay người lấy một gói bột lên men, ném vào tay Tiếu Duyên, thu phiếu và tiền rồi khóa cửa. Tiếu Duyên không đề phòng cô ta trực tiếp ném tới như vậy, luống cuống tay chân không bắt được, cô còn chưa kịp cúi xuống nhặt, đã có người nhặt lên đưa cho cô.

Hà Triệu tuy rằng đứng ở trước mặt cô, nhưng hắn không nhìn cô, hắn dường như lại cao lên, giống như cánh cửa của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, cô rất vất vả ngửa cổ nhìn hắn. Tiếu Duyên yên lặng nhận lấy, Lý Tiểu Diễm quả thực vui mừng hớn hở, nhào tới ôm lấy cánh tay hắn, anh Tiểu Triệu dài anh Tiểu Triệu ngắn.

Hà Triệu giống như một con mèo bị lửa đốt đuôi, hất cô ta ra thật xa, chỉ vào Lý Tiểu Diễm nói: "Mẹ nhà cô, lôi lôi kéo làm gì, đứng xa một chút."

Lý Tiểu Diễm bĩu môi oán hận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi quá quý giá rồi, chịu không nổi."

"Ta chính là quý giá, tránh ra." Trên mặt hắn tràn đầy không vui, rất cảnh giác, e sợ Lý Tiểu Diễm lại quấn lên người hắn. Lý Tiểu Diễm tức giận dậm chân tại chỗ, giống như Hà Triệu là một kẻ phụ lòng, chỉ vào mũi hắn nói: "Khi còn bé chơi đùa, ngươi còn để cho ta làm tân nương tử của ngươi, hiện tại liền đổi ý, nam tử hán nói chuyện không giữ lời."

Hà Triệu tim đập nhanh, không nhớ ra có chuyện này, "Nếu thật sự phải cưới ngươi làm nương tử , ta không làm nam tử hán cũng được"

Bị hai người chặn đường, Tiếu Duyên đứng tại chỗ một lúc , nghe từ đầu đến cuối, dùng đôi mắt to nhìn hết người này đến người kia. Lý Tiểu Diễm ban đầu chỉ muốn trêu Hà Triệu nhưng nghe những lời này của hắn không khỏi tức giận.

Mang theo vài phần đau lòng bị từ chối và tâm sự bị chọc thủng, tức giận, oa oa kêu to, "Hà Triệu ngươi nói hươu nói vượn, ta đi nói cho thím, ngươi trước kia rõ ràng không phải nói như vậy."

Hà Triệu liếc nhìn Tiếu Duyên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, "Đùa giỡn thôi ai bảo ngươi cho là thật, đều là lời trẻ con nói lúc nhỏ, ngươi không biết xấu hổ, nhớ đến bây giờ."

Lý Tiểu Diễm vô cùng oán hận, nhìn chằm chằm Hà Triệu như muốn cắn hắn một cái, nổi giận đùng đùng đẩy Tiếu Duyên rồi xông ra ngoài. Do chính mình không cao bằng Tiếu Duyên, nên bị va vào vai đau điếng, quay người lại hung ác nói: "Chó ngoan không cản đường, không biết sao?"

Tiếu Duyên còn chưa nói gì, Hà Triệu đã kéo cô vào phía sau, hắn không khách khí chút nào: "Lý Tiểu Diễm ngươi nói ai vậy? Chính ngươi còn đang cản đường người ta, ngươi bá đạo không lễ phép như vậy, ta mắt mù đốt đèn lồng mới có thể tìm được ngươi."

Những lời này thực sự quá thẳng thừng, Tiếu Duyên cảm thấy Hà Triệu đã đi quá xa, nhưng cô không nói gì, như thể cô đang ở trong trạng thái xuất thần. Lý Tiểu Diễm sững sờ, che mặt oa một tiếng và bỏ chạy.

Hà Triệu vẫn còn hơi tức giận, quay đầu phê bình Tiếu Duyên một cách trịnh trọng, "Đồng chí Tiếu Duyên, tôi muốn nghiêm khắc khiển trách tính tình ai cũng sợ đắc tội của em, có vài người em càng khách khí người ta càng chèn ép, coi em như quả hồng mềm dễ nặn. Em càng nhẫn nhịn người ta càng kiêu ngạo, đến cuối cùng, em đã bị người ta ăn chắc rồi."

"Nhưng cô ấy là nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, mấy thôn quê chỉ có một công ty cung cấp này. " Nếu cô ấy đắc tội với Lý Tiểu Diễm, đối phương liên tục làm khó người nhà cô ấy thì làm sao bây giờ? Nơi này của bọn họ, ai mà không cung phụng người của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, cũng không chỉ có một mình cô ủy khuất.

"Làm người phải có tự tin, chỉ là một hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, không có nó không sống được hay sao?"

Không phải không sống được, chỉ mọi nơi đều không tiện, cuối cùng người bị thiệt là mình, cần gì gây khó dễ cho gia đình chứ. Tiếu Duyên suy nghĩ sâu xa quá nhiều, mọi việc thích tính toán đến điều tồi tệ nhất, không cần phải giải thích cho Hà Triệu, cô muốn  dừng đề tài này lại.

Cô thở dài: "Bây giờ không đắc tội cũng đắc tội rồi."

Đại ca Hà Triệu mất hứng, "Em cảm thấy tôi trút giận cho em là sai?"

"Không có."

Hà Triệu liền nở nụ cười, Tiếu Duyên sững sờ, hiếm khi bọn họ hòa hợp như vậy. Cô cho rằng trải qua cuộc tranh cãi hơn nửa tháng trước, sẽ không bao giờ để ý đến đối phương nữa.

Lúc chia tay Hà Triệu muốn nói lại thôi, rõ ràng muốn tiễn cô và ở lại lâu hơn một chút. Tiếu Duyên đã cướp lời trước, nói tạm biệt rồi vội vã rời đi. Hà Triệu im lặng nhìn cô một lúc lâu, đút tay vào túi và trở về nhà.

Ngày hôm sau, Tiếu Lan đi tìm Hà Linh chơi, trở về kể chuyện cười với Tiếu Duyên. Ngày hôm qua Lý Tiểu Diễm khóc lóc chạy về nhà, trong nhà hỏi cô ta làm sao vậy, cô ta chết không rên, vặn hỏi mãi mới nói là Hà Triệu khi dễ cô ta. Nhìn cô ta khóc lóc thương tâm như vậy, người trong nhà đều cho rằng Hà Triệu khi dễ cô ta.

Thím Hà dùng que tre làm thịt lợn rán, đuổi Hà Triệu đi xin lỗi, sau đó mới biết được chẳng qua là hai người ngôn ngữ bất hòa cãi nhau vài câu. Cha mẹ cô ta vô cùng yêu thương con gái mình, không cảm thấy cô ta chuyện bé xé ra to, Lý Tú cũng không cho rằng con trai mình có lỗi, lúng ta lúng túng hàn huyên một hồi trở về.

Hà Linh lúc ấy ở nhà Hà Triệu, cô ấy nghe Lý Tú nói khi còn bé Lý Tiếu Diễm trông rất thông minh được mọi người yêu thích, sao giờ tính cách lại già mồm cãi láo như vậy, dặn dò Hà Triệu ít chơi với cô ta. Hà Linh lại kể cho Tiếu Lan nghe và nhận xét: "Làm nhân viên bán hàng công việc ổn định, lại càng ngày càng khinh thường người khác, hết sức chịu đựng rồi. Đáng đời.

Tiếu Duyên nhìn chị gái cô một cái, Tiếu Lan chia sẻ một bí mật nhỏ và nói: "Lý Tiếu Diễm thích Hà Triệu, em có tin không, trước kia cũng không cho phép những cô bé khác chơi với Hà Triệu, thậm chí còn đánh nhau với một người em họ của cô ấy, buồn cười muốn chết." Những thứ này đều là Hà Linh kể cho cô ấy.

Người lớn đều không biết, còn tưởng trẻ con khó ở chung dễ cáu kỉnh, nào biết chuyện xưa của trẻ con cũng rất đặc sắc. Tiếu Lan liền cảm thấy buồn cười, nhìn thấy Hà Triệu còn lấy lời này ra chế nhạo hắn, tuổi còn nhỏ đã khiến nữ hài tử tranh giành tình nhân, giống như  thiếu gia phong lưu viết trong sách.

Hà Triệu tức giận, không muốn để ý đến cô, vốn dĩ hắn về thành cũng không muốn đi cùng Tiếu Lan. Nhưng Chu Quế Hoa và Lý Tú gặp nhau, lại giúp bọn họ hẹn nhau cùng lên đường, ăn cơm xong Lý Tú liền đuổi hắn đi đón Tiếu Lan, Hà Triệu tính toán vẫn là thuận nước đẩy thuyền tới.

Tiếu Lan rất lề mề, chưa gội đầu, chưa thay quần áo, Hà Triệu nán lại nhà Tiếu gia rất lâu. Ngoài mặt thì rất nôn nóng chờ đợi, nhưng thực ra trong lòng vui vẻ tươi cười, ngăn Chu Quế Hoa không cho thúc giục.

Hôm nay Tiếu Duyên không ra đồng, ở nhà bận này bận nọ, đi ra đi vào. Hà Triệu ngồi trên băng ghế trong phòng chính, giống như một đóa hoa hướng dương, mặt trời nhỏ Tiếu Duyên đi tới đâu, hắn xoay tới đó, nhìn tới trưa vẫn không chán.

Chu Quế Hoa đợi hai người rời đi, nói với Tiếu Duyên, "Ai nha, sao trước kia ta không phát hiện ra Hà Triệu tốt, hôm nay xem ra cũng không tệ lắm, đuổi tới nhà chúng ta, rất ân cần. Chị ngươi nếu có thể gả cho Hà gia, ta cũng không lo rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro