Chương 21
Sau năm mới là mùa xuân, mặt trời dường như càng ngày càng nóng, bỗng nhiên một ngày có gió từ núi Bắc Quân thổi tới, nhiệt độ hạ xuống dưới 0 độ. Buổi sáng thức dậy sắc trời âm u, có dấu hiệu mưa, mặt trời giấu nửa khuôn mặt sau làn mây, không còn kiêu ngạo như trước.
May mà mọi người còn chưa cởi áo bông, vào núi sương mù sẽ không khiến người lạnh cóng. Đến giữa trưa, trời quang mây tạnh, nắng ấm lên, làm tan đi sương sớm, mặt đất dưới chân trở nên lầy lội.
Những người phụ nữ đảm đang lại kết bè kết đội lên núi đưa cơm, Chu Quế Hoa đến rồi đi vội vàng, thời tiết trở mặt còn nhanh hơn lật sách khiến heo con bảo bối trong nhà bị ốm, bà phải vội vàng đi hỏi bác sĩ thú y ở làng bên. Thôn Hà Tử không có bác sĩ thú y, nhưng có những thanh niên tri thức đang theo học ngành y, trùng hợp lúc này họ lại đi lên huyện thành.
Tiếu Duyên cầm ấm nước, đợi Tiếu Phi và Tiếu Lan cơm nước xong thu dọn đồ đạc. Hà Triệu đi qua phía sau kéo bím tóc của cô, Tiếu Duyên đi theo sau lưng hắn nhìn sang, do dự một chút rồi đứng dậy đi tới.
Xác định không ai chú ý tới bọn họ, Tiếu Duyên cẩn thận quan sát công trường, hỏi Hà Triệu, "Làm gì?"
Hà Triệu đưa tay đến trước mặt cô như dâng bảo bối, ật úp lòng bàn tay, một quả trứng gà hình bầu dục nằm trên đó: "Cho em." Tiếu Duyên chớp chớp mắt, như thể đã ngửi thấy mùi thơm mê người của trứng gà, nhưng cô chỉ liếc nhìn liền thu hồi tầm mắt. Tuy rằng cô thèm ăn, nhưng cô ấy biết rằng trên đời này không có có bữa trưa nào là miễn phí. Há miệng mắc quai, cô mới không bị mắc mưu.
Cô chỉ lắc đầu, cũng không có ý nhận lấy, Hà Triệu nhíu mày, mất hứng nói: "Cũng không cần, anh cho em gì em cũng không cần, đồ của anh có độc không?"
Lời này có chút không hợp lý, nhảm nhí, Tiếu Duyên nhìn hắn nói: "Không thân cũng chẳng quen, chỉ có ý toan tính đồ của người ta mới xun xoe nịnh bợ, anh đừng tưởng tôi nhìn không ra."
Hắn phải cố lừa cô một lần nữa, Tiếu Duyên tuyệt đối sẽ không ngã hai lần trong một cái hố. Hà Triệu tùy tiện và thẳng thắn: "Đúng vậy, anh có ý đồ gì không phải em đã biết sao, trừ em ra, nhà em có cái gì khiến anh để ý."
Tiếu Duyên cảm thấy lòng tự trọng có chút bị tổn thương, nhà cô nghèo, không cần hắn nói thẳng như vậy, lại còn rơi vào tình trạng này. Lại nghe hắn có âm mưu với mình, cô có chút tức giận vòng qua hắn chuẩn bị quay về.
Hà Triệu là tính tình Hỗn Thế Ma Vương, lúc trước chọc Tiếu Duyên tức giận, giả bộ ngoan ngoãn một thời gian, thấy thái độ của cô dịu đi một chút, hắn lại lộ nguyên hình bản tính bá đạo không thèm che giấu. Trực tiếp giữ chặt cô, bóc quả trứng trắng nõn non mềm ra đặt lên miệng cô, thúc giục: "Mau ăn, em không ăn anh sẽ không thả em về."
"Sao anh lại như vậy? "Tiếu Duyên nóng nảy."
"Hãy suy nghĩ rõ ràng, anh có đủ năng lực". Hắn cười híp mắt, hắn không phải tiểu sinh mặt trắng, hàm răng đều và trắng như tuyết, nụ cười không nghiêm túc của hắn lại càng thêm hấp dẫn người. Tiếu Duyên nhìn hắn, nhìn trứng gà, cuối cùng thỏa hiệp, cúi đầu cắn một miếng.
Hà Triệu nhìn chằm chằm Tiếu Duyên, nhìn đôi má phồng lên vì ăn của cô, dáng vẻ rất giống con hamster nhỏ ăn củ cải mà hắn từng nuôi, thấy thế nào cũng đáng yêu, càng nhìn càng không nhịn được thương yêu. Trong lòng tràn ngập trìu mến, không kìm lòng nổi nói: "Tiếu Duyên, chúng ta cứ tốt như này, mãi như này."
Động tác nhai của Tiếu Duyên chậm lại, không biết có nghe được lời hắn hay không, "Tôi ăn xong rồi."
Hà Triệu cũng không thèm để ý cô cố ý trốn tránh, cười hì hì nói: "Há miệng, anh xem thử." Bị cô xem thường, còn cười rất vui vẻ, "Hẹn rồi, ngày mai anh lại đến, không đến anh sẽ kéo em đến."
Hắn gần đến nỗi vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy hàng lông mi dày và đen của cô. Đôi mắt của Hà Triệu thâm thúy hơn Hà Tiến một chút, nhìn từ xa không nhận ra, nhưng kề sát vào thì vô cùng rõ ràng, một luồng hào quang sống động và sinh động, Tiếu Duyên nhất thời ngây người.
Hà Triệu nhịn không được từng chút từng chút ghé sát vào, miệng lập tức chạm vào cô, tim đập giống như khi còn bé nghe được trống gõ múa sư tử, ở cửa thôn, tiếng ầm ầm lan từ đầu phố đến cuối phố, quá ồn rồi. Tiếu Duyên hoàn hồn, đẩy hắn ra tức giận nói: "Biết ngay anh không có lòng tốt."
Hà Triệu nhìn bóng dáng Tiếu Duyên chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bực bội vò đầu, đã lâu không được gần cô, cơ hội hiếm có lại vụt mất như thế này.
Hà Triệu dường như nghiện loại trò chơi bí mật cho ăn này, mỗi ngày lặng lẽ kéo Tiếu Duyên chui vào rừng cây nhỏ, mang các loại đồ ăn ngon cho cô ăn. Hắn cũng không biết tâm tình của mình là gì, dù sao nhìn thấy cô vui, hắn còn vui hơn cả lúc có chuyện tốt xảy ra với mình.
Cô không vui, hắn vừa dỗ vừa khuyên vừa uy hiếp, Tiếu Duyên chậm rãi buông bỏ cảnh giác đối với hắn. Đất cằn đã khai phá được nửa tháng, mùa xuân canh tác sắp tới, đại đội chuẩn bị chuyển vị trí. Hà Triệu thở dài, "Tiếu Duyên, sau này em không gặp được anh, em có nhớ anh không?"
Tiếu Duyên không chút suy nghĩ, lắc đầu. Hà Triệu bĩu môi, cực kì không hài lòng, "Tiếu tử vô tâm, em không thể bớt chút thời gian suy nghĩ một chút sao? Tỷ như buổi sáng lúc rời giường, mở mắt suy nghĩ về anh một chút, lúc ăn cơm nghĩ xem anh đang ăn cái gì, lúc làm việc đoán xem anh đang bận cái gì, lúc ngủ quan tâm anh lại có ngủ đúng giờ không."
Vậy cô một ngày chả làm cái gì, trong đầu chỉ chứa hắn là được sao , Tiếu Duyên tỏ vẻ khinh thường. Hà Triệu hừ một tiếng, "Em nhất định đang mắng anh, anh biết." Im lặng một lúc, Hà Triệu đột nhiên nói: "Bà ngoại đang bàn chuyện cưới vợ với anh trai, cô gái kia hiện giờ làm y tá ở bệnh viện huyện, cha mẹ anh đều cảm thấy được."
Tiếu Duyên bối rối một lúc, không biết vì sao đã lâu không gặp Hà Tiến, loại mê luyến này dĩ nhiên giảm bớt không ít. Kỳ thật bản thân cô cũng hiểu được, cô không thích Hà Tiến đến như vậy, nếu không làm sao cô có thể nhận lầm anh với Hà Triệu, ngay cả thầy Triệu cũng nhận ra.
Nhưng nghĩ đến việc anh sắp kết hôn, ít nhiều có chút cảm giác không chân thật, cô chưa từng nghĩ tới việc Hà Tiến kết hôn sẽ như thế nào. Tiếu Duyên sững sờ ồ một tiếng, Hà Triệu vẫn nhìn chằm chằm cô, thở phào nhẹ nhõm, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lại nói: "Tiếu Duyên, vậy em xem chúng ta có thể bàn chuyện yêu đương không, em đáp ứng anh liền kêu nương anh qua."
Tiếu Duyên rầu rĩ cự tuyệt, "Không cần." Tự mình nhặt một nhánh thông và vẽ những vòng tròn trên mặt đất, Hà Triệu bất mãn nói: "Tùy em nói không cần, hai chúng ta ngủ cũng ngủ rồi, em còn muốn tìm người khác?"
Cô lập tức tức giận trừng mắt nhìn hắn, Hà Triệu lại cười, nhếch một bên khóe miệng, lười biếng nhắm mắt lại: "Dù sao em ăn trứng gà của anh bao lâu rồi, không ai có thể vô lại hơn anh."
"Chính anh muốn cho tôi. "Người này thật không nói đạo lý.
"Được rồi, bây giờ anh quyết định, anh muốn cho cả đời, không được đổi ý, sẽ cho em sẽ ăn cả đời." Hắn nói rất nghiêm túc, Tiếu Duyên nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Đứng đắn không quá ba giây, Tiếu Duyên còn mơ hồ, Hà Triệu nửa đùa nửa thật cầu xin: "Thử xem, anh cũng không kém hơn những người khác."
Tiếu Duyên một hơi chạy đến công trường, ngoài mặt rất bình tĩnh. Nhưng cô biết mình không bình tĩnh, tim đập rất nhanh, mặt cũng thoáng nóng lên.
Cô nghĩ cô xong rồi, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi nỗi oán hận khi bị Hà Triệu khi dễ, cô rõ ràng chán ghét hắn ước gì cả đời này sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với hắn. Chẳng lẽ hắn mua chuộc chính mình chỉ vì một quả trứng sao? Tiếu Duyên cẩn thận suy nghĩ một chút, cô cũng là một cô gái thông minh, cô biết mình không dễ dỗ như vậy.
Nhưng Hà Triệu thật tốt quá, giống như một mặt trời nhỏ, mặt trời nhỏ này chỉ xoay quanh bạn, thời gian dài, người không phải cỏ cây, ai có thể không cảm động. Cô vốn nhạy cảm, một chút hảo ý đối với người khác cũng có thể nhận ra.
Tuy rằng chỉ là một quả trứng gà nho nhỏ, nhưng Chu Quế Hoa thiên vị Tiếu Lan Tiếu Phi mười mấy năm, chị gái em trai là thật sự bất cần sao? Họ chưa bao giờ muốn chia sẻ với cô. Chỉ có hắn, mới có thể nhìn thấy những cảm xúc tinh tế của cô, sẵn sàng hành động để biến điều ước của cô thành hiện thực.
Tiếu Duyên sờ sờ mặt mình. Cô không phân biệt được Hà Triệu đang chơi, hay là thật sự có ý nghĩ gì với cô, vạn nhất đây lại là một trò chơi của hắn, đến thời điểm nào đó hắn dễ dàng rút lui, cô phải làm sao bây giờ?
Hãy dừng lại ở đây, cứ tiếp tục như vậy, cô không dám cam đoan mình còn có thể kiên quyết cự tuyệt, cô cũng chỉ là một người hết sức bình thường. Biết rõ sẽ mắc mưu, cần gì một chân giẫm vào, nhất định phải thấy quan tài mới rơi lệ chứ.
Tiếu Duyên nhịn xuống chút luyến tiếc này, bắt đầu ép buộc mình đừng để ý đến Hà Triệu nữa. Hà Triệu vốn cho rằng cô cuối cùng cũng bắt đầu mềm lòng, sau khi khai khẩn đất hoang hắn không đến công trường nữa, thời gian gặp mặt ít đi, nhưng mỗi khi có cơ hội đều đi gặp cô.
Thời gian Tiếu Duyên trầm mặc quá dài, lôi kéo Trương Anh không rời, sau vài lần, Hà Triệu rốt cục cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Cô lại bắt đầu trốn hắn, hắn nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng, hắn nói Hà Tiến muốn bàn chuyện cưới vợ cho nên Tiếu Duyên vì chuyện này mà buồn không muốn nói chuyện với hắn nữa?
Hà Triệu lần đầu tiên nếm trải nỗi buồn, ghen tị với người anh song sinh của mình và khó chịu khi nhìn thấy anh. Hà Tiến vô cùng khó hiểu, không biết mình đã đắc tội gì với em trai mình liền hỏi hắn, Hà Triệu tức giận, "Ai bảo anh dùng mặt của em."
Thật sự là vô lý, sao không nói chính hắn dùng mặt của anh trai đi, dù sao hắn cũng sinh ra sau, Hà Tiến dở khóc dở cười. Hà Triệu còn nói, "Anh mau kết hôn đi, anh độc thân thật phiền."
Hà Tiến không nhịn được cười, "Sao, em vội à?"
Hà Triệu lườm anh : "Có người lại không vội, em không quan tâm" Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy ngột ngạt và khó chịu. Hà Tiến phấn chấn, rất vui vẻ nhìn em trai nói đùa, "Là Tiếu Duyên phải không?"
Hà Triệu không lên tiếng, Hà Tiến liền tự mình đoán, "Anh đã sớm biết, trước kia Tiểu Diễm bọn họ đều thích chạy theo em, Tiếu Duyên từ nhỏ an phận, em lại thích đi trêu chọc người ta. Có phải Tiếu Duyên không thích em, đến bây giờ vẫn ghi hận hay không."
"Đúng vậy, cô ấy thật vô lý, chuyện trước kia sao có thể cứ nhớ mãi được, không nên như vậy. "Hà Triệu cảm thấy Tiếu Duyên bướng bỉnh khiến hắn đau đầu, dầu muối không vào, bạn đâm một cái liền động một cái, đâm mạnh người ta còn trốn vào trong vỏ không chịu ra.
"Tiếu Duyên là một đứa trẻ ngoan, chỉ là có chút nhát gan, có phải em lừa cô ấy hay không nên người ta vẫn không tin em. Có hiểu lầm gì em phải nói rõ với cô ấy, cô ấy vẫn để tâm vào chuyện vụn vặt, lấy đâu ra thời gian để nói chuyện với em. " Hà Tiến khuyên bảo em trai. Nếu Hà Triệu có đối tượng, cha mẹ sẽ không vội thúc giục hắn.
Đoán không sai, hắn không chỉ lừa cô ấy, còn ức hiếp cô ấy. Hà Triệu ngày càng trở nên chán nản, từ khi khai mặn, hắn không thể quên chuyện đó, thường xuyên nằm mơ thấy cảnh tượng nóng bỏng, nửa đêm chảy máu mũi không phải một hai lần.
Nói cũng kỳ quái, hắn chỉ muốn cùng Tiếu Duyên làm chuyện đó, vừa nhìn thấy nàng, tiểu đệ đệ của hắn liền hưng phấn. Hạ quả phụ lẳng lơ quyến rũ như vậy, hắn cũng chỉ cảm thấy ghê tởm, nhìn thấy những cô gái khác hắn cũng không có những tâm tư đó. Hình như hắn nhận định cô, từ cơ thể đến trái tim.
Hà Triệu quả thực buồn khổ, Hà Tiến than thở rằng đặt đậu phụ trong nước muối, có thể hạ gục tất cả, Tiếu bá vương trong nhà cũng có người kiêng kị. Tâm tình sung sướng đưa ra chủ ý cho Hà Triệu, tranh thủ sớm ngày cưới em dâu về.
Hà Triệu được anh trai khai sáng, vẫn cảm thấy nên tìm Tiếu Duyên trò chuyện, bọn họ rõ ràng đã tốt hơn, cô đột nhiên bỏ lại hắn, bảo người ta làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro