Chương 20
Hà Triệu luôn rất thông minh và biết đủ mọi cách để lấy lòng một người, nếu vô tình đắc tội với ai đó, hắn cũng có thể biến chiến tranh thành hoà bình. Dùng chút thủ đoạn vô hại để thể hiện ra tài trí của một người.
Đối mặt với Tiếu Duyên, hắn cũng không muốn vòng vo, hắn thẳng thắn hy vọng Tiếu Duyên có thể tốt với hắn, chỉ là bởi vì hắn là hắn, mà không phải vì một số thứ hư ảo, những thứ không hấp dẫn. Nghĩ như vậy có lẽ là có chút ngu xuẩn, Tiếu Duyên vốn không thích hắn hắn cũng tận lực lấy lòng cô, cũng không biết khi nào mới có thể hóa giải thù hận của cô. Mấu chốt là hắn đã lừa gạt cô, còn giở trò vặt nữa, cô tuyệt đối sẽ không để ý đến hắn nữa.
Nhìn cô hiền hòa dễ nói chuyện, một khi cố chấp lên, chín con trâu đều kéo không trở lại. Hà Triệu biết Tiếu Duyên đối với hắn tuyệt đối có quyết tâm này.
Về bản chất, Hà Triệu cũng là một người cố chấp, lớn lên mười mấy tuổi, bởi vì bản thân thông minh đáng yêu, các thành viên trong gia đình đều cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của hắn. Không có thứ gì là không chiếm được, để cho hắn ngày nhớ đêm mong tồn tại, Tiếu Duyên lại có khả năng phá vỡ nhân sinh thuận buồm xuôi gió của hắn.
Đã sắp hết năm, hắn không có việc gì cũng phải đến gặp Tiếu Duyên tạo cảm giác tồn tại, ở chỗ đông người cô sẽ đáp lại hắn vài câu, nhưng những lúc khác vẫn im lặng như cũ. Tháng giêng trong thôn lại chiếu phim, Hà Triệu thông qua Tiếu Phi lừa Tiếu Duyên ra ngoài, lúc bị Hà Triệu kéo cô sợ trắng mặt, nghĩ rằng hắn sẽ đối xử với cô như lần ở ngôi nhà nhỏ trên cây .
Hà Triệu như hiểu được biểu cảm của cô, hắn thực sự rất nhớ khoảng thời gian đó, mong muốn có thêm nhiều lần nữa, nhưng không dám lại chọc giận cô. Chỉ có thể vội vàng giải thích, anh không muốn làm gì cả, hắn chỉ muốn tặng quà năm mới cho cô.
Tiếu Duyên lấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi từ trong túi ra, một lúc lâu không có phản ứng, Hà Triệu vui vẻ nịnh nọt: "Anh thấy em rất thích cái này, hơn nữa da em trắng, đeo cái này nhất định đẹp, em nhận lấy được không?"
Tiếu Duyên mím môi, đem túi trả lại, "Tôi không muốn."
Hà Triệu có chút lo lắng: "Vì sao? Em thích, trùng hợp anh có, vì sao không muốn?
Tiếu Duyên thở dài, hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, hắn sẽ dây dưa không rõ, lại bị hắn kéo đi, "Anh chỉ muốn tôi nhận lấy, sau đó thì sao, người trong nhà nhìn thấy tôi biết trả lời như thế nào? Giống như lần đó, anh chỉ quan tâm đến sự thoải mái của bản thân mình, nếu có người phát hiện ra tôi phải làm sao? Anh không hiểu gì cả, chúng ta không giống nhau."
Hà Triệu Như bị sét đánh, mũi đột nhiên có chút chua xót, lời nói của Tiếu Duyên giống như đánh một đòn cảnh cáo hắn. Hắn biết Tiếu Duyên ở nhà địa vị thấp, không được yêu thương bằng chị gái và em trai, nhưng anh không nghĩ sâu cho cô, hắn tự đại quen rồi, nghĩ không có chuyện gì hắn không giải quyết được.
Giống như Tiếu Duyên nói, bọn họ lén lút làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ, hắn nghĩ muốn kết hôn. Nhưng nếu không thể kết hôn, hoặc trước khi kết hôn xảy ra chuyện gì, nếu bị người ta phát hiện, cô nhất định sẽ không thể chấp nhận được.
Hà Triệu chưa bao giờ bị ai chỉ trích, nhưng hắn nhiều lần vấp phải trắc trở ở chỗ Tiếu Duyên, hắn cư nhiên đã quen với điều đó. Hắn trầm mặc đứng tại chỗ, tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền đến bên tai.
Hạ quả phụ có giọng hát hay, giọng nói tinh tế, nhẹ mà chậm, nghe lâu thì có một loại hương vị ngọt ngào nhè nhẹ. Đàn ông ai cũng mê, thanh âm như vậy khi ân ái trên giường rất thú vị, đó là lý do tại sao cô ta luôn câu dẫn được đàn ông.
Giống như giờ phút này, cô ta hơi kề sát vào một chút, giống như đang nói lời tâm tình, có vẻ rất kinh ngạc: "Thanh niên chính là không giống nhau, ngươi vừa ý ta ta vừa ý ngươi, lén lút gặp mặt đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ."
Hà Triệu thẳng lưng, vẻ thất vọng trên mặt bị quét sạch, hắn hếch cằm liếc mắt nhìn Hạ quả phụ: "Đúng vậy, cô một đống tuổi rồi đương nhiên sẽ không cảm nhận được."
Hạ quả phụ nghẹn họng, có chút tức giận. Ánh mắt anh rơi vào eo Hà Triệu, vì thân hình cường tráng trẻ tuổi của hắn, dụ dỗ nói: "Ngươi không rõ, có một số việc là cần kỹ xảo phải học tập. Ngươi muốn vui vẻ ta sẽ dạy ngươi, sau khi thử qua bảo đảm ai cũng phục tùng ngươi, không thể rời khỏi."
Hà Triệu chỉ có thể kiên nhẫn và bao dung với Tiếu Duyên, cũng không có nghĩa là ai cũng có đãi ngộ này. Hạ quả phụ lại trêu chọc hắn, coi hắn đói bụng ăn quàng? Cái gì cứt chó cũng ăn sao, hắn cả giận nói: "Ta không phải đã nói với ngươi, ta không nhặt rác, quản ngươi thối đến đâu cũng cút xa một chút cho ông."
Hạ quả phụ ở trước mặt đàn ông cho tới bây giờ luôn được đối xử lịch sự, chỉ có Hà Triệu không giống, cô ta đã nhiều lần thể hiện sự tán tỉnh của mình, nhưng đều vấp phải trắc trở, cô ta cũng rất nóng tính, "Trẻ nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Công phu của lão nương đây, tiểu tình nhân ngươi học cả đời cũng không biết đâu, ngươi không có phúc khí, ta còn cầu xin ngươi không được, chỉ là ngươi cũng đừng đắc tội ta, ta cũng không phải quả hồng mềm kia."
Hà Triệu cười lạnh, khi tức giận, hắn ta biết cách nói chuyện đâm vào chỗ đau: "Ta không hiếm lạ gì, nóng lòng chạy tới cầu xin thao, tiểu tình nhân của ta sạch sẽ hơn ngươi một vạn lần, cô ấy đương nhiên không học được công phu dạng chân của ngươi rồi. Già như bí đao, còn coi mình là bảo bối."
Hạ quả phụ chưa từng nghe ai chế nhạo cô ta như vậy, lại còn tự rước lấy nhục lần thứ hai, suýt nữa tức giận ngất đi. Sắp xếp lại ngôn ngữ muốn mắng Hà Triệu, Hà Triệu đã bỏ đi không một dấu vết.
Tiếu Duyên không biết chuyện này, sau khi cô từ chối món quà của Hà Triệu, cuối cùng cũng yên tĩnh một thời gian. Sau Tết Nguyên đán, công xã thôn Hà Tử lại bận rộn cày cấy vụ xuân, đội đã giành được một suất tham dự Hội nghị xây dựng cơ sở hạ tầng nông thôn, còn phải khai hoang, nhất thời, các xã viên nhao nhao ra đồng.
Trường học lợi dụng thời điểm chưa khai giảng, đuổi học sinh ra đồng, nhắc nhở mọi người không thể chỉ biết đọc sách, đọc sách đến chết, mà phải rèn luyện thân thể, trải qua sự cực khổ của bậc cha chú. Trong thôn ngoại trừ cán bộ lãnh đạo, mọi người đều ra đồng làm việc khí thế ngất trời.
Chu Quế Hoa năm đầu nuôi heo đã nếm được chỗ tốt,ần này rút thăm cầu phù hộ các loại , để cho nàng rút trúng lần nữa, quả nhiên rút được chữ tốt. Hai ngày nay, cô ở nhà một mình chăm sóc chú heo con, sợ có chuyện không hay xảy ra.
Tiếu Lan Tiếu Phi đều ra đồng, lúc giữa trưa, sợ bọn họ ăn không đủ no, Chu Quế Hoa đưa cơm cho mấy tỷ đệ, dọc theo đường đi, gia đình đều tụ cùng một chỗ. Kết bè kết đội, từng nhóm nói chuyện rôm rả rồi vào núi leo dốc
Tiếu Duyên lau khô mồ hôi trên trán, cô đội mũ rơm quấn một tấm vải quanh người để bảo vệ làn da khỏi ánh nắng mặt trời. Lúc lấy mũ xuống, trên mặt trên cổ giống như tuyết phản quang dưới ánh mặt trời mùa đông, trắng đến chói mắt. Chu Quế Hoa lấy bát ra, nói với Tiếu Lan, "Bảo ngươi cũng đội mũ, nếu không bị nắng chiếu còn đen hơn than, khó coi lắm."
Tiếu Lan nhìn lướt qua Tiếu Duyên nóng đến mồ hôi đầy đầu, tóc dán trên mặt, "Con sẽ không chịu đựng điều này, nóng chết người."
Ba chị em bưng bát ăn cơm, Chu Quế Hoa còn nấu một quả trứng gà chia làm hai nửa, Tiếu Lan cùng Tiếu Phi mỗi người một nửa. Bà và Tiếu Duyên đều không cảm thấy không đúng, Tiếu Duyên là con thứ hai trong gia đình, không được cưng chiều như con cả là chị gái, cũng không bằng em trai, là chỗ dựa vững chắc sau khi cha mẹ già đi.
Vẫn tiến thoái lưỡng nan, Chu Quế Hoa cũng không phải đặc biệt thiên vị, có thứ tốt là người đầu tiên nghĩ đến đứa con cả với đưa con thứ 3, nếu có nhiều bà cũng sẽ không tự mình ăn dùng mà cho Tiếu Duyên. Trong nhà với điều kiện này, bà cũng muốn xử lý sự việc công bằng nhưng cũng không có biện pháp, cũng may lão nhị chưa bao giờ tranh giành, đặc biệt thông cảm cho cha mẹ.
Đối với Tiếu Duyên mà nói, nếu đem trứng gà của chị gái hoặc là em trai cho cô ăn, cô cũng sẽ cảm thấy khó xử và xấu hổ, cô yêu người nhà, không quan tâm đến việc mình phải chịu thiệt thòi một chút. Dù sao cô cũng còn nhỏ, từ nhỏ chưa từng ăn qua món ngon nào, thèm ăn là bản năng của con người cô cũng sẽ có, đành phải ngó lơ tự mình cúi đầu ăn cơm.
Hà Triệu lại tức giận đến phổi muốn nổ tung, lại đau lòng Tiếu Duyên luôn chịu ủy khuất, ngồi ở dưới tàng cây bên kia nhìn cô quên cả ăn cơm. Lý Tú vỗ con trai một cái, "Sao vậy còn không đói bụng, lúc trước còn phàn nàn ta tới quá chậm, mau ăn một chút, lát nữa nguội."
"Con muốn ăn trứng."
"Cái gì?" Một bữa ba bát cơm không đủ, thật sự do làm việc quá mệt mỏi, dinh dưỡng theo không kịp sao, Lý Tú có chút đau lòng.
"Con muốn ăn trứng gà luộc. Nương không nấu cho con, con kêu bà nội nấu." Hà Triệu khí thế mạnh mẽ tuyên bố.
"Nấu. Ngươi muốn ăn ta nấu cho ngươi, có phải chưa ăn no hay không ? Sau này mỗi ngày trước khi đi làm pha một chén ngũ cốc, ăn no rồi mới có thể làm việc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro