Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 127 : Không rời không bỏ (H+)


  *****Chỉ đăng tải tại wattpad*****

Hoa ... hoa ... hoa yêu! Cư nhiên tiểu chủ tử là hoa Yêu!

À không, có cả huyết thống Thượng tiên trong huyết mạch, nên không thể coi là hoa Yêu được.

Thật vô cùng kì lạ!

Thật vô cùng ngạc nhiên!

Thật vô cùng không thể tin nổi nha!

Thể nào sau khi tìm lại bản thể, tiểu chủ tử lại có mái tóc dài màu bạch kim óng ánh như vậy. Tuy vẫn là khuôn mặt vóc dáng ấy nhưng quanh thân lại tỏa ra khí chất đúng như "Tiên nhân".

"Vậy ngài là Ma tu à?". Một ám vệ tò mò hỏi?

Hàn Tử Hà cũng gật đầu :" là người sau khi chết đi rồi chỉ còn linh hồn, sau đó tu luyện thành à?".

Cả đám nghe vậy há mồm : Vậy thì khác gì quỷ á?

Nam Cung Trấn Thiên nhướn mày : các ngươi đúng là rất ngây thơ, nhưng ta không muốn nói.

Hạ Thiên Nguyệt Thần tay trong tay cùng Hàn Tử Thiên bước ra ngoài. Hai người vừa đi đến, đã bắt gặp hàng chục cặp mặt lia tới đảo đi đủ ánh nhìn phức tạp, sùng bái, thật không thể tin nổi ... chĩa về phía mình.

Hàn Tử Thiên :" .....".

Hạ Thiên Nguyệt Thần đen mặt nhìn đám người :" rảnh rỗi ở đây tụ tập còn không ra ngoài giúp đỡ mọi người thu dọn chiến trường".

Mọi người :"....".

Nam Cung Trấn Thiên cong môi cười:" khôi phục lại toàn bộ kí ức rồi?".

Hàn Tử Thiên nhìn hắn, nhìn thật kĩ đôi mắt đỏ như hồng ngọc của hắn.

Tiểu ma thú! ...

Hạ Thiên Nguyệt Thần nhéo nhéo tay vợ mình, em muốn trèo tường à? Sao nhìn hắn ta không chớp mắt như vậy? Lần nào gặp Nam Cung Trấn Thiên, vợ nhà hắn đều cứ nhìn đối phương không chớp mắt.

Hàn Tử Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Hạ Thiên Nguyệt Thần, rồi quay sang nhìn Nam Cung Trấn Thiên :" ân tình hơn năm ngàn năm qua, Thiên Thiên không biết lấy gì đền đáp. Nếu sau này, có thể trở về Tiên giới, nguyện có thể làm tất cả trong khả năng để báo đáp lại."

Nam Cung Trấn Thiên sửng sốt, rồi lại thấy như vậy là đương nhiên. Cho dù có trải qua vạn vạn năm thì Hàn Tử Thiên cũng vẫn là Tuyết Liên tôn chủ năm ấy. Bản tính ngây thơ, thiện lương, đơn thuần của y sẽ không thay đổi.

Hắn cong khóe môi, xoa xoa đỉnh đầu Hàn Tử Thiên  :" nếu vậy chờ trở về, lần sau em hoài hài tử thì để ta làm cha đỡ đầu đi".

Hạ Thiên Nguyệt Thần mặt càng đen hơn, gạt móng vuốt Nam Cung Trấn Thiên ra khỏi đầu vợ mình :" nói thì được rồi, ngươi sờ loạn cái gì? Chưa kể ta cũng không tính để Thiên Thiên hoài hài tử một lần nữa, ngươi muốn làm cha thì tự đi kiếm người khác sinh cho ngươi đi".

Nam Cung Trấn Thiên :"....".

Hàn Tử Thiên :"...".

Hạ Thiên Nguyệt Thần nhướn mày :" ta nói không đúng sao?". Còn em nữa? Chờ trở về phòng, ta sẽ tính với em.

Hàn Tử Thiên :"....".

Ám vệ Thánh y hóng hớt : cư nhiên đế vương Hạ Mông, Ma quân kia từ tiền kiếp đã muốn đào góc tường của điện hạ.

Cầm Kỳ Thi Họa nhìn Hàn Tử Thiên, ánh mắt trước giờ của các nàng khi nhìn y dường như tín đồ nhìn thấy tín ngưỡng. Còn bây giờ, là lóe ánh sao tràn đầy tò mò.

Hàn Tử Thiên khẽ cười với các nàng và mọi người :" đều giải tán đi, ai bận việc gì thì làm việc đó. Mọi người đều đã mệt mỏi trong thời gian vừa qua rồi".

Đám người xua tay tỏ vẻ chúng ta không mệt mỏi gì cả, không hề vất vả! Nếu tiểu chủ tử cùng điện hạ cùng chúng ta tiếp tục thảo luận về Tiên Yêu Ma gì gì đó, có đứng đây nói thêm ba ngày ba đêm cũng không sao cả.

Hạ Thiên Nguyệt Thần cho đám người một ánh mắt.

Đám người :"....".

Chưa đầy mấy giây cả đám đã lôi kéo nhau biến mất tung tích.

Trước kia đã đánh không lại điện hạ, giờ biết hắn là Yêu chủ lại càng đánh không lại. Tốt hơn hết cố dằn lòng xuống, chờ tâm tình hắn tốt lên thì chúng ta sẽ tiếp tục đến hóng hớt sau.

Nam Cung Trấn Thiên bật cười, thật giống đám người Yêu cung không khác một li.

Hạ Thiên Nguyệt Thần mặt lạnh nhìn hắn :" nội thương ổn rồi chứ?".

Nam Cung Trấn Thiên nhướn mi:" ổn rồi! Ngươi và Thiên Thiên tính bao giờ quay lại thế giới kia của chúng ta? Dù sao hiện giờ tiểu Thái tử của Yêu giới cũng bị gã bắt đi rồi! Chúng ta phải quay về cùng nhau giải cứu bé con".

Hàn Tử Thiên gật đầu :" ngươi yên tâm, ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi! Sẽ thông báo tới ngươi ngay".

Nam Cung Trấn Thiên khiêu khiêu mi nhìn y, nhìn Hạ Thiên Nguyệt Thần một cái rồi gật đầu không nói thêm gì nữa.

Hạ Thiên Nguyệt Thần:" dù gì cũng phải trở về trong tộc để kích phát truyền thừa, dù là Triệt Nhi hay Minh nhi, có lẽ sẽ trở về sớm thôi. Nghỉ ngơi đi!".

Nam Cung Trấn Thiên lại gật đầu tỏ vẻ đồng ý,  rồi mới xoay lưng đi mất.

Hàn Tử Thiên nhìn theo bóng lưng hắn, rồi nhanh chóng buông mi. Đúng là phải nên trở về, nhưng là y một mình trở về. Lần này y sẽ tự giải quyết mọi chuyện, không thể để những người quan trọng bên cạnh y vì chống đỡ giúp y mà gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa. Y muốn đột phá thành Thượng thần,  chấm dứt tất cả những ai những chuyện gì uy hiếp đến Hạ Thiên Nguyệt Thần hay hai hài tử của y.

Y không muốn thấy phụ thân lại vì y một lần nữa bị kẻ thù đánh trọng thương dẫn đến hồn phách cũng tan biến.

Y không muốn lại chứng kiến nhà của y, những người thân của y ở đỉnh Vạn Sơn hay Yêu cung bị trăm vạn quân địch vây đánh dẫn đến thương vong.

Y không muốn thấy phu quân của y phải bảo vệ y, một mình hắn chống trọi lại Tam giới vây quét.

Hạ Thiên Nguyệt Thần cau mày thật chặt khi thấy Hàn Tử Thiên kích động đến mức siết lại hai bàn tay thành quyền thật chặt, làm gân xanh mỏng manh cũng nổi lên trên mu bàn tay y, hắn ôm lấy vợ nhà mình vào lòng, dịu dàng hôn lên vầng trán rồi chóp mũi, hai má mềm mềm của vợ hắn.

"Chúng ta cùng nhau trở về, cùng nhau cứu hài tử của chúng ta. Cùng nhau kết thúc mọi chuyện, em đừng như vậy ta đau lòng".

Hàn Tử Thiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi lam mâu vương một tầng sương. Y không lỡ nói thật với Hạ Thiên Nguyệt Thần, muốn ...

Hạ Thiên Nguyệt Thần cười dịu dàng :" ngoan, chúng ta trở về phòng rồi từ từ nói".

Hàn Tử Thiên gật đầu, ngoan ngoãn đưa hai tay ra vòng qua cổ hắn, để Hạ Thiên Nguyệt Thần ôm y trở về phòng của hai người họ.

.....

Hạ Thiên Nguyệt Thần lấy khăn lông cừu treo trên tấm bình phong, lau nhẹ nhàng, để những sợi lông mềm mại trên tấm khăn trắng thấm khô những giọt nước trên cơ thể mềm mại của vợ nhà mình.

Sau khi lau khô cơ thể y, hắn lại đưa tay dùng nội lực làm khô suối tóc dài mềm như lụa xõa dài sau lưng Hàn Tử Thiên. Tròng trung y tuyết trắng làm bằng tơ lên người vợ mình.

"Được rồi! Cẩn thận cảm lạnh, vào phòng đợi vi phu nhé?".

Hàn Tử Thiên lắc lắc đầu, y lấy một dải lụa mảnh cố định mái tóc dài sau lưng mình. Rồi cầm khăn tắm, nhẹ nhàng nói :" em giúp chàng cọ lưng nhé".

Hạ Thiên Nguyệt Thần bật cười, niết nhẹ hai má non mềm của y, gật đầu đồng ý. Từ trước đến giờ hắn luôn sẵn lòng chiều theo ý của vợ nhỏ nhà mình, trừ những lúc hai người ở trên giường còn ra vợ hắn nói gì cũng đều được hết. Hắn không có ý kiến!

"Tiểu tức phụ, em đã khôi phục kí ức rồi, vậy em yêu ta của bây giờ hơn hay là ta của năm ấy?". Hạ Thiên Nguyệt Thần dựa lưng vào thành thùng tắm bằng gỗ đàn hương, cong khóe môi nói ra một câu.

Hàn Tử Thiên sững sờ, rồi sau đó là bất đắc dĩ cười. Hai tay y cầm khăn chà lau trên tấm lưng rắn chắc của Hạ Thiên Nguyệt Thần :" chàng nói xem?". Y cũng cong môi chêu chọc lại hắn.

Hạ Thiên Nguyệt Thần lập tức xoay lưng lại, khuôn mặt hắn nhăn lại biểu tình như oán phu. Trề môi đáp lại :" ta biết mà! Chúng ta ở gần thì ít, mà xa nhau thì nhiều. Tiểu tức phụ của ta cách lòng với ta thật rồi!".

Hàn Tử Thiên bật cười, nhoài người lên hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu của hắn :" không cho chàng nói vậy, tiền kiếp, năm ngàn kiếp qua, hay kiếp này và cả đời đời kiếp kiếp sau này. Em chỉ yêu một người tên Hạ Thiên Nguyệt Thần, hắn là ai, thân phận gì em cũng đều yêu hắn".

Hạ Thiên Nguyệt Thần cong môi cười, mổ nhẹ lên môi Hàn Tử Thiên vài cái :" miệng ngọt như vậy, có phải mấy tháng nay trong lúc hôn mê, em giấu ta ngày ngày ăn đường? Hửm?".

Hàn Tử Thiên gật đầu :" đúng là ngày ngày ăn đường, nhớ lại làm sao em gặp chàng ngày ấy, quen chàng năm đó, nhất kiến chung tình với chàng như thế nào, quả thật rất ngọt ngào!".

Hạ Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, cười ha hả ôm lấy vợ nhà mình, kéo y vào bồn tắm :" chúng ta cùng tắm nào".

Hàn Tử Thiên bĩu môi :" chàng vừa giúp em lau khô người xong mà ... ".

Hạ Thiên Nguyệt Thần hôn lên cần cổ trắng nõn thon dài của Hàn Tử Thiên :" tắm xong lần này ta lại giúp em lau".

Hàn Tử Thiên vừa cười vừa né:" chàng làm vậy ... ngứa ... á! Ân, ... ".

Hạ Thiên Nguyệt Thần vuốt ve hai bắp đùi trắng mềm như tuyết của y, môi lưỡi thì không rời cần cổ cùng xương quai xanh tinh xảo qua :" ngứa thật sao? Bảo bối?".

Cơ thể Hàn Tử Thiên trước giờ đã mẫn cảm, nay lại cộng thêm việc đã lâu hai người không hoan ái. Từng ngón tay của Hạ Thiên Nguyệt Thần mới chỉ lướt qua da thịt như ngọc, y đã run lên, hơi thở dồn dập. Lam mâu ngập sương, đôi má bạch ngọc ửng một tầng đỏ hồng xinh đẹp.

"Thần!  ... ân .. ".

Hạ Thiên Nguyệt Thần khẽ cười, nhìn da ngọc dưới bàn tay hắn đang run rẩy càng kích thích đến dục vọng to lớn trong hắn, mới chỉ nghĩ thôi tính khí bên dưới hạ thân hắn đã cứng rắn không chịu nổi. Hô hấp hắn dồn dập, hơi thở nặng nhọc phun lên da thịt mẫn cảm bên cổ, trước lồng ngực Hàn Tử Thiên.

"Chờ lát nữa hãy rên rỉ được không? Em như vậy, vi phu chịu không nổi. Ngoan, mở rộng chân ra nào ...".

Hàn Tử Thiên nghe lời, hai cánh tay câu lên cổ Hạ Thiên Nguyệt Thần, đặt kiều mông mềm mại lên hai đùi hắn, không ngừng dồn dập thở dốc, kìm nén tiếng rên rỉ giữa hai hàng răng môi.

Xuân triều tràn lan, hai ngón tay Hạ Thiên Nguyệt Thần càng dễ mơn trớn ra vào nơi ẩm ướt kia.

"Thần! ... mau một chút". Hàn Tử Thiên kìm nén đến khổ sở, thân dưới y co giật liên tục, lam mâu đã ngập nước. Đôi môi anh đào mê người đang cắn loạn lên bả vai, cần cổ Hạ Thiên Nguyệt Thần.

Hạ Thiên Nguyệt Thần không phúc hậu bật cười, đối với vợ mình hắn luôn có niềm dục vọng mãnh liệt, hiện giờ hắn vốn không nhẫn nại thêm được nữa, nhẫn nhịn cũng đã đến cực hạn. Xem ra, vợ nhỏ nhà hắn cũng vậy, còn vội vàng hơn hắn nữa kìa.

"Ngoan, nhẫn nại chút nữa ...". Giữa tiếng ồ ồ thở gấp, Hạ Thiên Nguyệt Thần cắn đầu lưỡi, mím chặt môi làm công tác mở rộng cho vợ mình :" vi phu cũng rất khó chịu ... ".

Hàn Tử Thiên bị ba ngón tay của Hạ Thiên Nguyệt Thần khuấy loạn bên trong cơ thể càng là khó chịu bội phận, thắt lưng mỏng manh không ngừng xoay trái phải. Rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi, giọng nói mềm mại ngọt ngào mọi khi cũng biến thành khàn khàn chêu chọc nhân tâm.

"Không cần! ... Nguyệt Thần, em .. không cần nữa ... đủ rồi, mau cho vào hưc!".

Hạ Thiên Nguyệt Thần nhẫn đến mức đầu đầy toàn mồ hôi, giọt lớn giọt nhỏ làm mái tóc hắn càng thêm ẩm ướt, hắn hôn nhẹ lên vành tai trắng nõn của vợ mình :" nhẫn chút bảo bối ... hnm...". Kiều mông cong vểnh của vợ lại vặn tới vặn lui, mỗi lần di chuyển lại va chạm vào tính khí đang cương cứng, dựng thẳng như sắt của hắn. Hạ Thiên Nguyệt Thần nghiến răng, dùng tay còn lại vỗ nhẹ vang lên âm thanh bốp trên cái mông nhiều thịt của Hàn Tử Thiên :" ngoan! Để vi phu mở rộng, tránh việc làm bị thương em ... ".

Hàn Tử Thiên bị hắn vỗ cái bốp, thắt lưng y ngừng xoay động. Nâng đôi lam mâu đầy tủi thân nhìn lên Hạ Thiên Nguyệt Thần.

Hạ Thiên Nguyệt Thần bật cười, xoa xoa nơi vừa bị hắn vỗ lên :" ngoan, vi phu sắp xong rồi ...".

Một tay hắn vừa xoa qua lại nơi kiều mông, tay còn lại thì cấp tốc ra vào bên dưới nới rộng làm Hàn Tử Thiên nhanh chóng quên đi tủi thân vừa rồi, thắt lưng lại cử động xoay tới vặn lui.

"Em không cần ... em được rồi! Phu quân ... mau ...lát nữa, chàng lại mở rộng tiếp được không?".

Hạ Thiên Nguyệt Thần :"....".

Tiếng rên rỉ động tình kèm theo chút khàn khàn của y, nghe vào tai Hạ Thiên Nguyệt Thần càng giống như đang động tình còn bị chuốc cả bình xuân dược. Hắn rút tay ra khỏi cơ thể vợ mình, vơ lấy khăn mềm bên cạnh phủ lên người Hàn Tử Thiên, muốn ôm y lên giường.

Hàn Tử Thiên chờ không kịp, giãy dụa thoát khỏi lồng ngực hắn, đặt hai chân ngọc xuống đất. Hai tay y vịn vào tấm bình phong bên cạnh, xoay đầu nhìn Hạ Thiên Nguyệt Thần :" mau cho em ... ".

Hạ Thiên Nguyệt Thần dở khóc dở cười,  nhìn tấm lưng gầy của vợ mình uốn thành một đường cong mềm mại, đôi mắt lam, khuôn mặt nhuộm đẫm một tầng quyến rũ mời gọi. Hắn cắn răng, nhanh chóng cố định lại eo hông Hàn Tử Thiên, tính khí sớm đã cứng rắn muốn nổ tung bên dưới một đường đâm thẳng, sâu đến tận cùng.

"A! ...".

"Ừm ...".

Hai tiếng than đồng thời vang lên, đều giống nhau thể hiện sự thỏa mãn mong đợi nãy giờ.

" Thần! ... động, chàng động ... ân, a ..". Hàn Tử Thiên thúc giục.

Hạ Thiên Nguyệt Thần cắn răng chịu đựng bên trong cơ thể Hàn Tử Thiên co bóp, ôm siết lấy hắn. Chờ không nổi, thắt lưng dẻo dai đưa đẩy trừu động từ chậm đến nhanh, rồi nhanh đến mức chỉ còn thấy cái bóng của tính khí khi rút ra ngoài rồi lại đâm sâu tận cùng.

"Á, ân .. a .. mạnh quá! A .. ".

Hạ Thiên Nguyệt Thần một bên hưởng thụ cái miệng nhỏ bên dưới siết chặt lấy hắn, một bên xoa nhẹ eo lưng y :" không phải em vừa rồi muốn vi phu nhanh một chút sao...? Ừm ... ".

Bên dưới Hàn Tử Thiên lại nhanh chóng siết vào, như muốn vặn xoắn tiểu huynh đệ cứng như sắt nóng của hắn. Làm hắn nhăn nhẹ mày kiếm :" bảo bối, thả lỏng! ... nếu không vi phu sẽ tiết ra mất ".

Hắn mới chỉ đưa đẩy chốc lát, nhưng dưới thân hai người đã ướt đẫm một mảnh, dịch thủy trong suốt từ nơi hai bộ phận đang giao nhau không một khe hở chảy xuôi xuống dọc theo đùi Hàn Tử Thiên, có vài giọt còn nhỏ trên sàn nhà.

"A ... a ...".

Bị khoái cảm mà Hạ Thiên Nguyệt Thần đưa đến, Hàn Tử Thiên siết chặt tấm bình phong. Ngưởng đầu rên rỉ, thân thể mẫn cảm của y nhanh chóng muốn lên đỉnh, đạt tới cao trào lớn nhất. Bên dưới liên tục co bóp, siết lại, dịch thủy tuôn ra càng nhiều, tưới ướt đẫm tính khí thô to trong cơ thể.

" ân, ... a... ".

Hạ Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, cảm nhận được vợ mình sắp cao trào. Hắn siết chặt eo Hàn Tử Thiên, dùng lực độ lớn nhất nhanh nhất tấn công vào sâu bên trong nơi mềm mại kia của vợ nhà mình. Một bên tiếp tục nhẫn nại cảm giác muốn bắn cùng vợ mình.

Hàn Tử Thiên bị khoái cảm đánh úp, nước mắt sinh lí cũng bị ép ra vài giọt treo trên hàng mi dài rậm, hai chân y kịch liệt run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hthiuhuyn