Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giáo bá và tiểu cô nương của hắn

"Thật quá đáng! Thật quá đáng!"

Ý thức lại một lần nữa quay trở lại văn phòng của Hoắc Tu Nhiên, Nhạc Sở Sở đứng ngây người tại chỗ nửa ngày mới lấy lại tinh thần từ những ký ức dâm đãng trong "lớp học" kia. Đương nhiên sau khi tỉnh táo không thể nhịn được mà chửi ầm lên.

Cái gì mà đi vào thế giới tiềm thức, phương pháp trị liệu vọng tưởng, phóng thích năng lượng tiêu cực sâu trong tâm hồn.... Nói đi nói lại, hóa ra chính là cô bị đè, chỉ là thay đổi phương thức, sử dụng mấy chiêu bài khác nhau mà "làm".

Không vui, đã tức giận.

Hệ thống cẩn thận xoa dịu cô: "Phu nhân cũng đừng nóng giận, hiệu quả điều trị rất tốt, những tiếc nuối của Hoắc tiên sinh đã được chữa trị trong thế giới tâm lý, mau nhìn xem thẻ bài trên tay cô đã khôi phục xong."

Nhạc Sở Sở nghe vậy liền nhìn xuống dưới, bức vẽ thiếu nữ ngoan ngoãn xuất sắc kia đã biến thành: Thiếu nữ tách ra hai chân, dùng dụng cụ mở rộng huyệt đạo, vừa xoa ngực vừa hướng dẫn học sinh kém chạm vào hạ thân bên dưới.

"A a a! Tức muốn chết! Hoắc Tu Nhiên đồ mặt người dạ thú. Đầu óc cả ngày chỉ nghĩ mấy thứ đồi bại."

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn cơn tức giận lại bùng lên.

Có điều trừ bỏ một thẻ mặt cực kỳ dâm đãng ra, cô cũng không phải không có thu hoạch mới, cánh cửa thông thư phòng với phòng khách trong trí nhớ đang mở, trong thế giới này, cánh cửa kia đương nhiên không đơn giản nhu vậy.

--------

Nó dẫn đến ký ức thật sự.

"Thật sự muốn nhìn xem anh mang dạng gì khi ở cao trung, cho dù là giáo bá thì có thể giáo bá đến đâu chứ."

Đúng vậy, trải qua mấy thử thách tình ái kỳ kỳ quái quái này, Nhạc Sở Sở đã dần tiếp nhận sự thật vỡ mộng về hoàng tử vườn trường của cô, cho dù thế nào đó cũng là chồng cao trung của cô, còn có thể một phát bắn chết hay sao.

Bước qua cửa, vậy mà trời đã về đêm, ngói trắng mái đỏ, phố lên đèn rực rỡ, đây không phải trường cao trung của cô sao.

Thật ra quanh trường của cô có rất nhiều trường học, tòa nhà lớn này tương đương với sản nghiệp giáo dục của thành phố B. Khoảng cách giữa các trường không xa lắm, riêng chỉ có một trường ngoại lệ đặc biệt là đồ bỏ đi cao trung C.

Giáo viên thường nói ngôi trường kém cỏi nhất, bị ghét nhất là cao trung C, đó chính là một cái bãi rác, trong đó chỉ toàn những người ở dưới đáy xã hội, những phần tử nguy hại trong tương lai.

Góc nhìn hiện tại của Nhạc Sở Sở rất kỳ lạ, giống với góc nhìn của thượng đế trong trò chơi*. Góc nhìn đầu tiên thực sự là bản thân thời kỳ cao trung, tóc buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, cõng theo một chiếc cặp xinh đẹp, đang trên đường tan học về nhà. Nhạc Sở Sở nhớ lại lúc ấy cô đang tham gia một cuộc thi hóa học, cho nên mỗi ngày đều về nhà hơi trễ.

*Góc nhìn thứ ba, như góc TPP trong pubg mobile ấy.

Cô gái nhỏ đi ở trên đường, bên trái là dãy phố buôn bán đủ thứ thức ăn, bên phải là rào chắn dày đặc dây thép to, tối đen như mực, giống như lồng giam nhốt dã thú.

Khi còn ở cao trung Nhạc Sở Sở thích đẹp lại sợ béo. Vì để chống lại những cám dỗ của xiên que, tinh bột và trà sữa, cô luôn thích dán vào bên này mà đi, cách xa những cám dỗ. Lại nói cô cũng không tính là béo, chỉ là bộ ngực phát dục rất tốt, quá đầy đặn khiến không ít người soi mói.

Rất lâu về sau, cô mới vô tình biết được đằng sau rào chắn bằng thép kia chính là sân thể dục của cao trung C.

Trong tiềm thức Nhạc Sở Sở đều hiểu, cô đi đến bên trái cô gái nhỏ. Đang muốn nhìn xem sân thể dục tối đen như mực bên kia có cái gì, đột nhiên trước mắt lóe lên, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt đen nhánh thâm trầm ngay đối diện, ánh mắt kia đương nhiên không phải đang nhìn cô, mà là trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể trong suốt của cô, cách thời không nhìn cô gái vô tư vô lự bên ngoài tường.

Là Hoắc Tu Nhiên.

Thiếu niên chạy rất nhanh, lướt qua như cơn gió, lưu lại tàn ảnh trong không khí mái tóc đen sắc bén cùng một đôi mắt sáng như sao.

Nếu anh trực tiếp lớn mật mà đi theo phía sau cô gái nhỏ sẽ làm cô sợ hãi.

Dọa cô rồi, cô chắc chắn sẽ không dám đi phố bên này nữa.

Vì thế anh không chọn cách đi theo mà làm bộ chạy trong đêm. Giống như vệ tinh chuyển động quay quanh hành tinh, quỹ đạo giao nhau, và vào thời khắc khi hai bên gần nhau nhất mới chính là ý nghĩa tồn tại của anh.

Trách không được lúc ấy cô không nhận ra.

Nhạc Sở Sở cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, cô không ngờ rằng lần gặp đầu tiên giữa mình và anh sẽ diễn ra như thế này.

Đôi khi lá xanh mướt của những thân cây leo trên lan can lay động, cô tưởng gió thổi qua, kỳ thật lại là anh.

Anh luôn trộm nhìn cô một cách chăm chú.

Hành vi si mê* như vậy, nếu ngay lúc đó cô mà biết tuyệt đối sẽ cảm thấy sợ hãi và phản cảm.

*Gốc là si hán: Trạng thái ám ảnh về ai đó, yêu một cách chân thành. Trong tiếng TQ còn để chỉ người ngu ngốc, khờ khạo.

Hình ảnh vừa chuyển, vẫn là con dường kia, còn có thêm một người mà cô có chút ấn tượng.

"Đó không phải giáo hoa trường A sao, ngực to thế này, nhìn qua còn tưởng gái đi*m, hehe, không biết còn trinh không nữa."

Nam sinh nhuộm tóc vàng khè vừa hút thuốc vừa dâm tà nhìn chằm chằm bộ ngực phồng lên của thiếu nữ. Hắn ném tàn thuóc rồi dùng giày da dẫm dẫm, cười hì hì định trèo tường qua, tìm nàng tâm sự.

"Bang!"

Một nắm tay vững chắc đột ngột đánh vào gương mặt hắn, lực đạo mạnh đến nỗi tóc vàng thậm chí còn nghe tiếng xương gò má của hắn nứt ra, lảo đảo lui về sau mấy bước, hàm răng long ra, phì một tiếng phun ra nước bọt nhiễm máu.

"Chết tiệt, tên nhóc hôi hám này, mới năm hai trung học đã như vậy sao? Cũng không hỏi xem tao là ai----"

Một nắm đấm nữa im lặng mà chào hỏi gương mặt của hắn, đánh đến hắn lung lay, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Trong bóng tối Hoắc Tu Nhiên ngước mắt lên, lông mày đen nhánh, lệ khí nồng đậm, giống như một con dã thú đang đi săn mồi.

"Cút."

Tên tóc vàng kiêu ngạo bị một cái liếc mắt này dọa sợ, run run rẩy rẩy nói: "Mày, mày chờ đó cho tao!"

Sau khi hắn chạy đi, thiếu nữ vô tri vô giác cũng đã đi xa.

Hoắc Tu Nhiên trèo qua hàng rào, đôi tay thon dài, chân dài nhẹ nhàng đáp xuống đất. Gió lạnh hiu hiu, bóng cây phất phơ theo chiều gió, tạch một tiếng, trên tay thiếu niên kẹp một điếu thuốc, đưa tay trái vào trong túi quần, bước đi chậm rì rì. Nếu anh không có gương mặt quá mức đẹp trai kia, đi trên đường chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm thành tên du côn đầu đường xó chợ.

Những đốm lửa nhỏ sáng rực nhảy múa trên đầu ngón tay thon dài, anh chậm rãi theo sau thiếu nữ, hai bóng đen kéo dài trên mặt đất, có đôi khi hòa làm một, giống như vận mệnh của bọn họ ngoài ý muốn va vào nhau rồi đan thật chặt.

Nhạc Sở Sở vẫn không có ấn tượng gì về ký ức này. Rốt cuộc cho đến hết quãng đường đi Hoắc Tu Nhiên vẫn im lặng mà hộ tống thiếu nữ về đến cửa nhà, không có một chút ý đồ bắt chuyện với cô. Điểm khác biệt duy nhất chính là cô mua một cốc trà sữa vị dâu tây, anh cũng mua một cốc. Nó ngọt ngào đến mức khi uống còn phải cau mày.

Nhưng ngay cả khi thiếu nữ có phát hiện, cũng sẽ cảm thấy nam sinh có dáng người cao, tay kẹp thuốc lá đi đằng sau rất đáng sợ.

Cái tên tóc vàng vừa nãy là giáo bá của cao tam*, đúng là có rất nhiều thủ hạ. Sau khi bị Hoắc Tu Nhiên phá hỏng chuyện tốt, tức muốn chết rồi, lập tức triệu tập mười mấy tên, thề không đánh được Hoắc Tu Nhiên nhập viện thì không lăn lộn ở trường nữa.

Vì vậy vào một đêm đầy gió, trăng treo cao, Hoắc Tu Nhiên một trận thành danh, trở thành giáo bá có năng lực nhất từ trước tới nay của cao trung C.

Tuy nhiên tên thủ lĩnh bất lương này cũng không quan tâm đến thu phí bảo hộ, càng không quan tâm lối nhỏ sân chơi bên kia, chỉ quản con đường nhỏ bên ngoài sân thể dục, còn quy định kẻ nào ló mặt ra ngoài đấy là tìm chết.

Nhạc Sở Sở cuối cùng cũng hiểu ra một điều, vì sao có một thời gian rất nhiều học sinh trong trường bị thu phí bảo vệ, bị quấy rối, còn cô ngay cả mặt một tên bất lương cũng chưa thấy qua, an toàn vô cùng.

"Cậu là cái tên tiểu tử thúi hay đi theo con gái của tôi đúng không?"

Giọng nói vô cùng quen thuộc khiến Nhạc Sở Sở sững sờ hồi lâu. Cô không nghĩ tới cha mình lại xuất hiện trong ký ức của Hoắc Tu Nhiên.

Lúc này, sự nghiệp của ba mẹ cô đang đà thăng tiến, cho con cái tiền tiêu vặt càng ngày càng nhiều, lại không có thời gian quản con, nhưng cũng không có nghĩa là không quan tâm đến con mình.

Ba Nhạc từ lời của bảo mẫu biết được có một tên côn đồ ngày nào cũng theo sau con gái mình về nhà, sợ tới mức kinh hồn bạt vía.

Vào một đêm bình thường như mọi ngày, Hoắc Tu Nhiên đứng từ xa nhìn Nhạc Sở Sở an toàn về tới nhà, đang chuẩn bị rời đi thì bị ba Nhạc ngăn cản.

"Tôi cảnh cáo cậu, nhà chúng tôi không phải dễ ức hiếp, mau chạy xa cút nhanh một chút, đừng tới gần con gái tôi!"

Người ba trong trí nhớ của Nhạc Sở Sở lúc nào trên môi cũng mang theo nụ cười, đeo kính gọng vàng, rất ấm áp. Không nghĩ tới khi đối mặt với Hoắc Tu Nhiên, người ba luôn dịu dàng hòa nhã lại nghiêm khắc như vậy, trong giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác.

"Chú là.... ba của Sở Sở? Xin lỗi, cháu, cháu không có ác ý, cháu chỉ là..."

Bàn tay của Hoắc Tu Nhiên đột nhiên nắm chặt, sau khi biết thân phận của người trước mặt, anh mới chậm rãi thả lỏng.

Lễ phép đến không ngờ.

Ba Nhạc sốt ruột ngắt lời: "Cháu còn là học sinh sao? Không học hành cho tốt, cả ngày đi theo cô gái nhỏ, muốn làm gì hả? Cháu thuộc trường nào?"

"Chú, cháu học ở trường C."

"Trường C?"

Vừa nghe đến danh trường xếp hạng bét này, đâu đâu cũng chỉ toàn lưu manh với lưu manh, ba Nhạc tái mét mặt mày.

"Sở Sở của nhà chúng ta là người cậu có thể mơ tới sao? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mau cút được bao xa thì cút."

"Sở Sở của chúng ta thành tích tốt như vậy, sau này cũng sẽ vào trường đại học nổi tiếng, cậu chỉ sợ thi vào đại học cũng khó khăn đi? Cậu nếu thực sự thích nó thì đừng trì hoãn nó cả đời!"

Buông xuống những lờ này, ba Nhạc phất tay áo bỏ đi.

Bắt đầu từ ngày đó, tan học đều là ba Nhạc lái xe tới đón Nhạc Sở Sở.

Sau khi bỏ học, Hoắc Tu Nhiên hoàn toàn biến mất trong thế giới của Nhạc Sở Sở, mặc dù trước đây anh cũng chưa từng xuất hiện.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro