Chương 11
Không có gì bất ngờ xảy ra, Nhạc Sở Sở bốc đúng tờ giấy do chính Hoắc tiên sinh viết, trên đó có 7 chữ "chủ động quan hệ bằng hậu huyệt."
Cô cảm thấy trái tim của mình đã vỡ nát.
Chợt cô nhớ ra đây là thế giới tinh thần của Hoắc Tu Nhiên.
Nhạc Sở Sở vô cùng bất mãn với kết quả này: "Không công bằng, không công bằng chút nào! Lần này không tính, em không nên tin tưởng anh, anh bây giờ là tên khốn kiếp."
Tại sao về sau tên khốn kiếp này lại trở thành Hoắc tiên sinh của cô chứ?
Đây đúng là vấn đề cần suy nghĩ sâu xa.
"Em dụ dỗ anh đến mức này, còn muốn chạy?"
Hoắc Tu Nhiên đã sớm bị cô dụ dỗ đến nỗi gậy thịt của anh dựng đứng lên, cương cứng đến phát đau. Nhận ra con mồi muốn chạy, anh lập tức đè cô ở dưới thân, để đôi chân thon dài của cô ép trước ngực, hai lỗ hoa mê người bên dưới lập tức bại lộ. Một cái sưng lên đỏ mọng, bị anh làm đến không khép lại được, hoa môi tách ra hai bên. Một cái màu phấn hồng chặt chẽ, như nụ hoa xuân khe khẽ hé mở, bên trên còn lưu lại dịch bôi trơn.
"Em mới không có câu dẫn anh, rõ ràng là anh gian lận, anh lừa dối em —— ư a! Không, anh thật cắm vào tới... A không, nơi đó... Thật chặt... Trướng quá.. thật khó chịu..."
Cái hay ở tư thế này đó chính là Nhạc Sở Sở chỉ cần hơi cúi đầu xuống là sẽ nhìn thấy hậu huyệt nhỏ hẹp của mình đang bị một cây gậy cực kỳ thô to tùy ý thọc vào rút ra như thế nào. Dương vật dữ tợn được bọc trong một lớp dịch trơn bóng, gần như đâm hết vào bên trong, đem nếp gấp ở hậu huyệt nghiền phẳng. Bàn chân của Nhạc Sở Sở đột nhiên căng lên như dây đàn, ngay cả hoa huyệt bên dưới cũng run rẩy ứa ra mật dịch, chảy ướt đẫm mông, thấm trên ga vải giường một mảng lớn vết nước.
"Sao lại ăn không vô? Em ngậm anh rất thoải mái, nếu không em tự sờ xem?"
Hoắc Tu Nhiên đè ở trên người cô không ngừng va chạm, tóc tai hỗn loạn, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên lưng cũng nổi lên một tầng nước mỏng, giống như da lông của liệp báo du quang thủy lượng, đánh dấu và chiếm hữu con cái yêu quý.
Hắn quá xấu rồi, rõ ràng biết thiếu nữ xấu hổ nhưng vẫn kéo lấy tay cô hướng tới nơi hai người đang gắt gao dính chặt.
Trong căn phòng này còn có một cái gương rất lớn. Hoắc Tu Nhiên ôm thiếu nữ đến trước gương bằng tư thế xi tiểu trẻ con. Nhìn rõ thịt trai mềm mại lộ ra giữa hai chân dang rộng như một con mèo cái động dục. Nó khép mở ẩn hiện dâm dịch. Hạ thể bị gậy thịt xâm nhập ra vào, đại khai đại hợp mà xỏ xuyên qua, mông bị nâng lên lại hạ xuống, mỗi lần đều phát ra tiếng nước bạch bạch, âm hộ hồng nhạt cũng theo đó mà run nhè nhẹ.
"Em không muốn xem, anh quá xấu hức... anh thật sự rất xấu xa.... Anh ấy trước nay chưa bao giờ đối xử với em như thế... chưa bao giờ! Em không muốn xem... này có gì đẹp chứ huhu..."
Xuyên thấu qua gương, Nhạc Sở Sở bối rối nhìn phía dưới của mình ướt đến rối tinh rối mù. Cô cũng không biết sao bản thân lại chảy ra nhiều nước tới vậy, tích táp theo kẽ mông, chảy dọc xuống đùi rơi tới mặt đất, thật giống những lời đùa bỡn Hoắc Tu Nhiên nói bên tai
Một con mèo nhỏ ướt mông------
"Anh ta? Hắn là ai?"
Đây là lần thứ hai Hoắc Tu Nhiên nghe được từ miệng Nhạc Sở Sở nhắc đến người kia. Hắn xem như biết được, Nhạc Sở Sở ngại hắn không có ôn nhu như tên đàn ông kia, cũng không biết thương tiếc cô như hắn ta.
Nghĩ đến đây, trái tim của Hoắc Tu Nhiên bỗng nhói đau, chợt hóa thành cơn tức giận mãnh liệt. Hạ thân như sông cuộn biển gầm đưa đẩy thí huyệt non mềm. Cắm đến khi mông nhỏ Nhạc Sở Sở phát run, mặt mày choáng váng. Bỗng nhiên cô cảm thấy mát lạnh kỳ quái, hóa ra Hoắc Tu Nhiên đã đổi góc độ, đem cô đè lên mặt kính lạnh băng mà đâm thọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro