Chương 2
Edit : Thanh Phong
☆ 2 , Hoàng thái tử Tĩnh Quốc Tư Thành Hiên
Trong rừng cây, ánh đao bay múa, một lưỡi kiếm đem hàng loạt cây cối nháy mắt chém ngã...
Hiện tại Quân Du Nhiên đã mười tám, hoàn toàn không còn bộ dạng nhỏ tuổi tính tình trẻ con, khuôn mặt y giống như một vị kinh vi thiên nhân (ý chỉ vẻ ngoài như một vị tiên, đẹp đến kinh ngạc ) thường trú ở Quảng Hàn Cung, tai phải đeo một mảnh ngọc hình nguyệt, tóc đẹp phiêu dật, toàn thân tản ra hơi thở âm lãnh.
Sau khi kết thúc buổi tu luyện ngày hôm nay, Quân Du Nhiên đã hoàn toàn tinh thông Ngọc giác kiếm pháp mà Quân Khiếu Lãnh truyền thụ cho y, vì khen thưởng y đã trưởng thành, vị đại bá ngày thường thoạt nhìn mặt lạnh vô tình, thế nhưng đem Lưu Vân kiếm quý giá của mình truyền cho Quân Du Nhiên, kiếm này có thể dễ dàng chém sắt đá thành bùn.
Quân Du Nhiên đi vào phòng Quân Khiếu Lãnh, mở miệng nói: "Đại bá, ta muốn xuất cốc! Cảm tạ ngươi nhiều năm qua đã chiếu cố ta... Du Nhiên tương lai sẽ báo đáp !"
Người đối diện hơi thở âm lãnh càng hơn Quân Du Nhiên, đáp lại : "Chính ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần không cần lỗ mãng! Ta không muốn rước thêm phiền phức vào người trong thời gian tới đâu..." trả lời vô cùng đơn giản, nhưng đây là đã sự quan tâm lớn nhất của Quân Khiếu Lãnh.
Quân Du Nhiên quỳ xuống đất lạy ba cái rồi đứng dậy, tiểu thị bên cạnh đưa hành lý cho y, y bước ra khỏi 『 Lưu Vân Cốc 』 cũng không quay đầu lại nhìn, bắt đầu hành trình báo thù của mình...
Chỉ trong vòng một tháng, Quân Du Nhiên dựa vào bản lĩnh, quét sạch rất nhiều thế lực Ma giáo, trở thành một anh hùng trên giang hồ, bởi vì người này rất thích "Ngọc", ám khí đều là dùng ngọc mài thành, liền được mọi người gọi là "Phiêu nhiên Ngọc công tử", vô tung vô tích, giống như thiên tiên... chà, trên giang hồ đều là khen ngợi y hết lời !
Ở trong một tửu lâu, một nam nhân anh tuấn tiêu sái phát ra thiên long chi tư (ý là mang tư thái của một con rồng), đang nhấm nháp rượu ngon, người này vừa thấy chính là con nhà thế gia quyền quý...
"Ngươi biết gì không? Sắp tới Ngọc công tử sẽ đi ngang qua thành trấn này, nghe nói lần này là để đối phó với Ưng Nhãn của Ma giáo!" Một vị khách quan nói.
Một người khác đáp : "Nhưng ta nghĩ mãi không ra... Quân Du Nhiên thoạt nhìn gầy yếu như vậy... Thế mà lại có thể sử dụng kiếm pháp phi thường lợi hại !"
Tư Thành Hiên mở miệng nói: "Xin hỏi vị đại ca này một chút! Ngọc công tử mà các ngươi đang nói đến là ai vậy ?"
"Cái gì! Ngươi thế nhưng không biết... Ngươi hẳn nên biết là y ở trên giang hồ đã tung hoành ngang dọc, cả đương kim võ lâm minh chủ cũng là bằng hữu, nếu muốn nhận biết được y, trên tai phải có đeo một mảnh ngọc hình nguyệt màu lam, bên người mang theo thanh kiếm có cán được làm bằng ngọc gọi là Lưu Vân kiếm! Quan trọng nhất chính là! Ngươi nhìn y sẽ cảm thấy y thực xinh đẹp, nhưng trên người lại tản ra bầu không khí âm lãnh." tiểu ca rất có tâm nỗ lực giải thích cho Tư Thành Hiên.
"Bất quá, vị huynh đài này ngươi ngàn vạn lần đừng trêu chọc y, Ngọc công tử ghét nhất có người không quen biết bám lấy y." Có người nhắc nhở.
"Cảm tạ các vị!" Tư Thành Hiên ném ngân phiếu, liền ra khỏi tửu lầu...
Không sai!
Người này chính là Tĩnh Quốc đương kim Hoàng thái tử Tư Thành Hiên, bởi vì muốn tăng thêm hiểu biết về thiên hạ, thế là từ trong cung chuồn ra.
"Ngọc công tử? Danh tiếng của ngươi cũng không nhỏ, để ta đi xem ngươi có phải hay không người cũng như tên!" Tư Thành Hiên nghĩ thầm, lặng lẽ nghĩ cách bày binh bố trận với Quân Du Nhiên như thế nào, Tư Thành Hiên đi vào đám người rồi biến mất.
Đêm đó, bên ngoài mưa đổ ào ào như trút nước... Quân Du Nhiên đi vào khách điếm, tuy rằng không mang theo dù, nhưng kỳ dị là người này toàn thân không dính một hạt mưa nào (?! )
"Tiểu nhị! Cho một gian phòng thượng hạng, ta muốn dùng cơm ở dưới lầu." Thanh âm lạnh như băng.
Ngồi ở góc, Tư Thành Hiên ngẩng đầu nhìn giống như phát hiện được trân bảo, ánh vào trong mắt chính là một băng sơn mỹ nhân, tai đeo một mảnh ngọc màu lam, thanh kiếm tinh xảo hắn chưa bao giờ được thấy qua...
"Người này thật xinh đẹp như lời đồn! Đôi tay mảnh khảnh như vậy mà có thể cầm kiếm!" Tư Thành Hiên ngồi ở cách đó không xa đánh giá Quân Du Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro