Chương Thưởng: Hồn Phách Và Vương Gia (2)
Editor: Uniirr
Cô bay theo Chung Bách Huyên vào nội thất, sợ hãi thán phục nói.
"Ta cư nhiên không biết nơi này có thể nghỉ ngơi! Nếu biết ta có thể không cần mỗi ngày ngủ trên mặt sàn!"
Chung Bách Huyên nhịn cười, tháo ngọc bội bên hông xuống.
"Đeo ngọc bội này vào."
"Ta làm sao có thể mang..." Cô bị cảm xúc trên tay truyền đến làm kinh ngạc.
"Ta có thể chạm được vào ngọc bội? !"
Ngay sau đó cô phát hiện tuy rằng mình như trước trong suốt, nhưng cô có thể tinh tường cảm nhận được, cô là một cái hồn phách sinh động có mạch đập!
Điều này làm cô phi thường hưng phấn, đem ngọc bội quấn lên tay nói thầm.
"Ngọc bội thật thần kỳ! Ta đã có thật thể! Ta đã nghĩ một người không có thân thể sao có thể cùng ngươi ân ái, thì ra là như vậy!"
"Bất quá, Chung Bách Huyên. Ân ái là cái gì?" Hỏi cái này mặt cô đỏ lên.
"Là mười ngón giao nhau sao? Giống như vậy."
Hai tay cô giơ lên trước mặt Chung Bách Huyên, làm mẫu cho hắn xem.
Chung Bách Huyên ánh mắt đen tối, trầm thấp ra tiếng.
"Không phải. Chúng ta hai cái phải lăn lên giường điên loan đảo phượng, cộng phó vu sơn mây mưa."
Kỳ thực cô vẫn là không hiểu lắm, thật nhức đầu.
"Vậy ngươi dạy ta đi, ta không hiểu."
Đối thoại đều giống trước kia như đúc, Chung Bách Huyên không khỏi thất thần bật gọi tên cô.
"Cửu Vi..."
"Cửu Vi? Là ngươi đặt tên cho ta sao? Ta rất thích!"
"Ngươi thích là tốt rồi" Chung Bách Huyên kéo vai cô. "Ta muốn dạy ngươi như thế nào là ân ái. Ngươi đem quần áo cởi ra, nằm trên đó." Hắn chỉ chỉ lên giường.
Cửu Vi quay đầu nhìn thoáng qua, nghe lời bắt đầu cúi đầu cởi thắt lưng, không có trông thấy trên mặt hắn cuồng nhiệt.
"Tốt."
Xiêm y rơi xuống, cả người cô trần trụi đứng trước mặt Chung Bách Huyên, khuôn mặt quyến rũ phối hợp với biểu tình thanh thuần ngây thơ không hề đề phòng nhìn hắn.
Hai tay cô tự nhiên lưu lạc, nhũ phong kiên định, hồng mai kiều kiều, eo nhỏ một tay đều có thể nắm chặt, giữa hai chân hoa cốc no đủ, hai cánh hoa che dấu khe hở hẹp, khéo léo linh lung, trắng nõn mang theo nụ hoa phiến hồng sắc dụ kiều diễm ướt át.
"Chung Bách Huyên..." Cử Vi nhìn hắn, ánh mắt xấu hổ quay quay thân mình, tuyết sắc tràn hồng, một chân phía trước duỗi kẹp, che đi một mạt xuân sắc.
Chung Bách Huyên cũng bị bức điên! Gậy thịt dưới thân ngẩng đầu ưỡn ngực, nhảy dựng, thầm nghĩ nhanh cắm vào mị huyệt mất hồn.
Hắn đi thong thả về phía trước, cởi bỏ ngoại bào, lại cởi áo sơ mi.
"Gọi ta là Huyên ca ca, Cửu Vi."
Chờ hắn hoàn toàn áp lên Cửu Vi "Huyên ca ca? Ngươi có biết không tên của ngươi thực dễ nghe... Nha!"
Nàng bị áp đảo trên giường, may mắn có đệm giường mềm mại, bằng không phía sau chắc chắn sẽ bị đâm đau.
Chung Bách Huyên thở phì phò vuốt ve thân thể mềm mại không xương của cô, lòng bàn tay ở khắp mọi nơi đều khiêu khích.
Thân thể mềm mại ấm áp, Cử Vi chỉ cảm thấy thân thể không phải của mình.
"Ân a... Huyên ca ca, chớ có sờ ..."
Tay hắn đã dời xuống, thô lệ bóp véo cánh hoa mềm mại.
"A... Hảo tê nha..."
Cửa động quá mức hẹp, Chung Bách Huyên muốn chen vào một đầu ngón tay đều có chút khó khăn.
"Cửu Vi thả lỏng, làm cho Huyên ca ca đi vào."
Chân ngọc cọ xát trên giường, cô rất muốn thả lỏng, nhưng dưới thân mị thịt không cho phép, nghiêm cấm dị vật xâm nhập.
Chung Bách Huyên không thể vào, đành phải tấn công phía trên. Lưỡi thô ráp liếm từ bụng dưới tới rốn, lại chậm rãi hướng về phía trước liếm. Hắn không vội đánh thẳng vào nhũ hoa.
"Cảm giác thật kỳ quái... Ngứa ..."
Cửu Vi nhún thân, đem bộ ngực của mình hướng vào miệng hắn đong đưa, núm vú dần dần đứng thẳng, hoa huyệt không người hỏi thăm đói khát giống như có dây nhỏ nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn lấy lý trí, sắp không thể hô hấp.
Núm vú mẫn cảm run rẩy, rốt cục, răng nanh gặm nhấm, ngậm lấy núm vú hồng kéo lên cao, đầu lưỡi đùa bỡn liếm láp, nhũ hoa cũng bị ăn luôn.
"Đừng như vậy a... Đau, không, không đau... Ta không biết a..."
Cửu Vi thấy bộ ngực bị lôi kéo có chút đau, không đếm được hết tê dại tuôn trong lòng.
"Ân ha... Ta... Ta muốn hôn ngươi..."
Hai luồng nhuyễn thịt bỗng từ trên cao rơi xuống, lắc lư từng trận sóng gợn.
"Ngô..."
Nước bọt trong miệng tùy ý rầm rĩ.
"Rất ngọt..."
"Phía dưới giống như... chảy nước ..."
Cửu Vi đung đưa mông cong của mình, thẹn thùng nhưng lời nói làm cho người ta huyết mạch phẫn trương.
"Nước thật nhiều... Ẩm ướt ..."
Chung Bách Huyên khóe mắt đỏ bừng, hắn ra lệnh cho Cửu Vi cầm gậy thịt tựa như cánh tay trẻ con.
"Cầm nó..."
"Như vậy sao?"
Cô vô ý thức cầm nó như món đồ chơi.
"Nó thật lớn, còn nóng lên..."
"Ách..." Bàn tay mềm mại cầm cứng rắn trong nháy mắt quả thực chính là lữ nhân ở trong sa mạc thấy một ốc đảo.
"Động a."
Cửu Vi lần đầu tiên chạm vào cái này, không hề có kỹ xảo, chọc chọc hai túi tinh quan, ngạc nhiên tán thưởng.
"Nó biến lớn! Giống như càng cứng rắn ..."
Tiếp theo lại dùng ngón tay xoa xoa tinh dịch đang nhỏ giọt.
"Nha! Nó động..."
"Cửu Vi khiêu khích Huyên ca ca sao?"
Chung Bách Huyên nhẫn đến cả mặt đỏ bừng, gân xanh nổi trên cổ.
Cửu Vi vội vàng phủ nhận lắc đầu, tay lôi kéo gậy thịt yếu ớt lắc lư một phen.
"Hí..." Chung Bách Huyên biết chưa được, chỉ có thể hướng dẫn từng bước.
"Ngoan, cầm nó cho vào loạn huyệt đang chảy nước của ngươi."
Thuận theo động tác của Cửu Vi, gậy thịt sưng đại cứ như vậy đỡ ở miệng mị huyệt.
Quy đầu nóng hôi hổi, mị huyệt trắng mịn ẩm ướt cọ lên, nóng đến hộ khẩu giật mình, chỗ sâu trào ra càng nhiều dâm dịch.
"Ân a... Thật lớn a, không thể vào được!"
Cửu Vi níu đệm giường.
"Làm sao lại vào không được? Loạn huyệt của phu... Cửu Vi là cái động sâu không đáy."
Còn chưa dứt lời gậy thịt liền chen chúc đi vào.
"A... Đi vào... Trướng trướng ... Thật thoải mái a..."
Mị thịt co dãn từng ngụm từng ngụm thu hợp, trong cơ thể ngứa ngáy càng thêm mãnh liệt.
"Mau a, đi vào... Mau a... muốn..."
Chung Bách Huyên đem gậy thịt đâm vào bên trong, thổi khí bên tai cô.
"Muốn cái gì? Nói cho Huyên ca ca nghe."
"Ha a... Muốn chết đuối a... muốn... muốn gậy thịt của Huyên ca ca! Đâm vào! Dừng ngứa a!"
Thiếu thao! Gậy thịt cảm thụ được tầng tầng thịt vách tường tạo áp lực, gian nan bước đi. Chung Bách Huyên không áp lực, thắt lưng căng cứng nghênh ngang bắt đầu điên cuồng rút chọc, ba nhẹ một sâu nhiều lần xâm nhập.
Rõ ràng vài buổi tối đều cắm vào, nhưng vẫn nhỏ hẹp như vậy.
Không biết có phải vì lúc này Cửa Vi thanh tỉnh bị thao hoa huyệt, thịt huyệt so với vài lần trước càng thêm chặt chẽ linh hoạt, vô số cái miệng mút gậy thịt, vô tận vực sâu là sôi trào dục vọng.
Chung Bách Huyên hung hăng thao xuống, đâm lên đỉnh miệng tử cung, gậy thịt vừa tham nhập đã bị siết sảng khoái.
"Có thích Huyên ca ca thao ngươi không?"
"Ha... Ân a... Thích... Rất thích..."
Cửu Vi lung tung trả lời, thân thủ bóp chặt thắt lưng hắn, trên dưới chịu kích thích.
"A... Sâu...thật sâu..."
Cô không kịp thu nước miếng chảy ra, còn có một bãi dâm thủy.
"Còn thao chưa đủ, Cửu Vi đã cao trào " trùng điệp va chạm"Có nên phạt không?"
"A a a..."
Cô ý loạn tình mê dâm đãng mà kêu, thân thể mềm mại co rút phun nước, hắn đem thân thể Cửu Vi lật lại, nâng mông run rẩy lên, bộ ngực no đủ bị đè ép, Chung Bách Huyên trùng điệp mà đâm.
"A!" Trong cơ thể trống rỗng nháy mắt bị nhồi, Cửu Vi thích đến toàn thân cuộn tròn, gậy thịt liền thuận thế tiến càng sâu.
Chung Nách Huyên trầm mê cái tư thế này không thể tự kiềm chế, điều này làm cho phân thân của hắn mỗi một lần xâm nhập liền đâm trúng điểm mẫn cảm, một khi đâm trúng chính là một trận mãnh liệt co rút.
Cửu Vi đem chân mở to ra, cúc huyệt phấn nộn co rút lại khuếch trương có thể rõ ràng thấy được, đằng trước dâm thủy đem nửa người dưới đều nhiễm ướt. Chung Bách Huyên mỗi một lần làm đều làm cho cả người Cửu Vi nhếch về phía trước.
Không biết mệt mỏi rút chọc làm cho Cử Vi cảm giác được cánh hoa đều nóng bỏng, tràn ngập khoái cảm lại thống khoái, cô cũng không biết tiết bao nhiêu lần, Chung Bách Huyên một chút cũng không có ý dừng lại.
Lại tới nữa! Một cổ sóng thần khoái cảm lại ngóc đầu trở lại!
Thân thể nửa trong suốt đột nhiên trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn, bạch quang chợt lóe qua, Cửu Vi mất đi ý thức, lưu lại thân thể vô ý thức run rẩy phun nước.
Chung Bách Huyên giờ phút này đã đạt tới cảnh giới quên hết tất cả, không biết rút chọc mấy trăm lần, mới bắn ra, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng tê liệt ngã xuống giường.
Ngọc bội quấn ở cổ tay Cửu Vi thoáng chốc phát ra óng ánh xanh lá u quang.
Căn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Chung Bách Huyên tỉnh dậy thì đêm đã buông xuống, nghĩ lại quá trình, có lẽ là ngọc bội phát huy tác dụng.
Kế tiếp, chỉ cần chờ đợi.
Hắn nhìn Cửu Vi đi vào giấc mộng, thương tiếc khẽ vuốt mí mắt cô, trong lòng vui vẻ.
"Ngày mai ngươi sẽ trở lại bên người của ta, thật tốt."
Sáng sớm hôm sau, Cửu Vi bị ánh sáng chói mắt chiếu tỉnh, cô theo bản năng nâng tay che, xuất hiện một cánh tay thanh mảnh.
Cánh tay không còn trong suốt?
Cô có thân thể! Thân thể thật!
Chưa kịp hưng phấn, trong đầu mang theo vô số hồi ức truyền tới, chỉ trong chốc lát tiếng thét chói tai vang lên -- "A! Huyên ca ca?"
Cô cầm tay đặt trước ngực, ôm lấy Chung Bách Huyên đã sớm thanh tỉnh lại có chút bất an.
"Phu quân, ta đã trở về!"
Chung Bách Huyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Cửu Vi của hắn, thật sự đã trở lại.
Ngày ấy.
Tự phương trượng nói.
"Ngươi cùng nàng đều không phải người thường. Kiếp trước nàng bị bệnh quấn thân sớm đã buông tay nhân gian, ngươi càng muốn nghịch thiên sửa mệnh."
"Nếu không phải ý niệm của ngươi đủ cường đại, hai người các ngươi trước khi chuyển thế đã hồn phi phách tán, không có cục diện như ngày hôm nay."
"Ông trời không chấp nhận được hai hồn phách dị thế, cho nên mới tạo thành ngươi thành công trọng sinh mà nàng chỉ có thể lấy hồn thể tồn tại trên đời. Nếu ngươi không sớm trợ giúp nàng khôi phục thật thể, nàng sẽ biến mất khỏi thế gian."
Chung Bách Huyên không nói hai lời, quỳ xuống, chắp tay hành lễ.
"Cầu phương trượng vì Chung mỗ chỉ ra một con đường."
Phương trượng đưa tay nâng hắn dậy, dẫn hắn vào thiện phòng, lấy ra một khối ngọc bội ôn nhuận thông thấu.
"Mỗi ngày sau giờ Thân nàng sẽ ngủ say, là lúc hồn thể yếu ớt nhất. Ngươi cầm ngọc bội mang lên người, chỉ cần trước đây nàng cùng ngươi từng có tiếp xúc, đợi nàng ngủ sẽ chậm rãi khôi phục thật thể."
"Thời điểm không lâu, chỉ có thể dùng một canh giờ."
"Một canh giờ ngươi cần làm một chuyện, kiên trì làm năm ngày. Năm ngày qua đi, ban ngày nàng có thể chạm vào khối ngọc bội này, đến lúc đó ngươi đưa ngọc bội cho nàng, lặp lại chuyện đó, sáng hôm sau nàng sẽ có thân thể của mình, khôi phục ký ức."
"Chuyện đó... Là cái gì?"
"Đưa tinh khí vào trong cơ thể nàng, kích thích hồn thể" Phương trượng ho nhẹ một tiếng "Chính là chuyện nam nữ." Nói xong bắt đầu niệm tâm niệm chú.
Chung Bách Huyên hoàn toàn giác ngộ, còn lấy được chí bảo, khom người cảm ơn bước nhanh rời khỏi Vạn Cùng Tự, tìm Cửu Vi tiến hành chuyện nam nữ.
Ulatr... Edit mệt xỉu luôn 🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro