Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Thưởng: Anh Trai X Em Gái (1)

Editor: Uniirr

Hà Tú tái hôn, gả cho Mạc Trường Vân, thành đại phu nhân Mạc gia. Mà Hà Cửu Vi cũng lấy thân phận con riêng tiến vào Mạc gia, làm đại tiểu thư Mạc gia.

Đây là ngày thứ ba Hà Cửu Vi đến Mạc gia, cũng là ngày thứ ba cô ở trong phòng, một chút tâm tư giao lưu cũng không có.

Huống chi…

“Suy nghĩ cái gì?”

Hà Cửu Vi nhắm mắt cảm thụ trên vai trần trụi bị hôn đến ướt sũng, thân thể không khỏi run lên.

“Không nghĩ cái gì.”

“Em lại nói dối ” Mạc Nhiên cúi đầu cắn tai cô một ngụm.

“Lúc nào cũng nói dối, là cố ý cho anh khi dễ em, có phải không?”

“A… Không có…”

Hà Cửu Vi hơi nhíu, dưới thân còn lưu lại chứng cứ tối hôm qua điên cuồng, cô giật giật, vách tường trong hoa huyệt đã bị kéo đau.

Mạc Nhiên dừng lại, bàn tay khô ráo dày rộng theo thắt lưng cô đi xuống, đứng giữa hai chân, ngón tay áp lên hoa tâm yếu ớt, rất nhanh bị một bãi dâm dịch dính vào tay.

“Ách… Đừng… Có chút đau.”

Hà Cửu Vi nhẹ giọng yêu kiều, giống như mèo con đang làm nũng, giọng nói mềm mại, Mạc Nhiên ngứa ngáy trái tim.

Hắn nói “Được, anh không chạm vào.”

Hà Cửu Vi cũng không nghĩ tới Mạc Nhiên nói chuyện dễ như vậy, nhưng tay hắn còn đỡ ở âm phụ làm cho cô có chút không thể xoay sở, cô lại cúi đầu cầu xin.

“Tay… Buông ra được không?”

Một tiếng so với một tiếng đều kiều, gậy thịt dưới thân đã ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu, rốt cuộc vẫn lấy tay dịch ra, khoác bên hông cô.

Hà Cửu Vi thở dài nhẹ nhõm, nguồn nhiệt trên lưng không thể bỏ qua, trong chốc lát cô cũng thành thói quen, chậm rãi, cô cứ như vậy tựa vào trong lòng Mạc Nhiên mà ngủ.

Mạc Nhiên nhìn sườn mắt tinh xảo, vén tóc rối qua bên tai, than nhẹ một tiếng, không biết vì sao mà cảm thán, cũng không biết vì sao mà sầu muộn.

Hôm Hà Tú cùng Mạc Trường Vân kết hôn, Hà Cửu Vi mặc lễ phục phù dâu đứng dưới đài nhìn bọn họ lẫn nhau tỏ nỗi lòng.

Lễ phục màu hồng phấn mặc trên người Hà Cửu Vi hoàn toàn thuyết minh “Nhân so với hoa kiều” rốt cuộc là có ý tứ gì.

Mỹ nhân đẹp, đẹp mà không tự biết.

Hà Cửu Vi cũng không biết mình là phong cảnh trong mắt người khác. Cô chỉ biết, Hà Tú vì cô mà khổ nhiều năm như vậy, nay có thể tìm được hạnh phúc của mình, từ nội tâm vì bọn họ mà cao hứng.

Nghe được trên đài khi Hà Tú nhắc tới mình, Hà Cửu Vi không tránh khỏi mũi phiếm chua, cô không muốn người khác nhìn thấy cô chật vật, cúi đầu dấu nước mắt, khi lại ngẩng đầu, cùng một ánh mắt thâm thúy chạm vào.

Hà Cửu Vi sửng sốt, rất nhanh liền dời mắt.

Đó là phù rể, cũng là con trai độc nhất của Mạc Trường Vân, người thừa kế tương lai của Mạc gia.

Hắn tên là Mạc Nhiên.

Về sau, hắn chính là anh trai của cô.

Khi hôn lễ sắp kết thúc, Hà Cửu Vi bởi vì đứng lâu chân có chút run lên, cô nhìn bên người Hà Tú có Mạc Trường Vân chiếu cố, cũng không cần cô lo lắng cái gì, liền yên tâm rời khỏi, đi phòng nghỉ ở lầu hai.

Rốt cục có thể ngồi xuống.

Hà Cửu Vi thoải mái hô một hơi, xoay người đem giày cao gót cởi ra, nhấc chân lên lại thấy phía sau bị trầy xước.

Cô bất đắc dĩ vì thể chất của mình, tùy ý chạm vào làn da sẽ lưu lại một vết hồng, càng đừng nói đi giày cao gót đứng lâu như vậy.

Một chân khác bị ma sát có chút sưng đỏ. Ở đầu giường có một hòm thuốc.

Vẫn là mình có dự kiến trước, trước tiên liền chuẩn bị tốt. Hà Cửu Vi trong lòng nghĩ đến mỹ mãn.

Thời điểm xé băng cá nhân, đột nhiên trước cửa truyền đến động tĩnh.

Cô sửng sốt, còn không kịp buông vì tư thế của cô mà làn váy trơn đến bên hông, Mạc Nhiên cũng xuất hiện trước mặt cô.

“A! ! !” Hà Cửu Vi phản ứng đầu tiên là thét chói tai, phản ứng thứ hai là che ánh mắt, cô quên sửa sang lại lễ phục trên người.

Hành động bịt tay trộm chuông làm cho Mạc Nhiên mở rộng tầm mắt.

Thời điểm hắn ở dưới lầu cũng đã nhìn Hà Cửu Vi theo quy củ mặc lễ phục hiện ra dáng người lung linh, lại không nghĩ khi cởi lễ phục xuống cô càng thêm mê người.

Hai đùi thẳng tắp thon dài trắng nõn như ngọc, bị làn váy mở rộng hơi che lấp, còn có thể mơ hồ nhìn thấy quần lót màu trắng bao lấy nụ hoa. Cô lấy tay che khuôn mặt xinh đẹp của mình, hai tay bởi vì động tác của cô mà thu nạp, vừa vặn nhìn thấy rãnh sâu của bộ ngực no đủ.

“Em thật đẹp mắt.” Mạc Nhiên nói.

Hà Cửu Vi thét chói tai dừng lại, hé ngón tay, vừa có thể nhìn thấy Mạc Nhiên mỉm cười. Cô mới phản ứng lại, hiện tại mình có bao nhiêu buồn cười, xấu hổ  cầm làn váy muốn đứng lên, lại bị chỗ xướt trên mắt cá chân làm ngã nhào về phía trước —— Dự đoán cảnh tượng cùng mặt sàn thân mật tiếp xúc không có xuất hiện, Hà Cửu Vi cả người đều ngã vào trong lòng Mạc Nhiên.

“Em thật nhiệt tình, nhanh như vậy liền yêu thương nhung nhớ.”

Thời điểm Mạc Nhiên nói chuyện lồng ngực hơi chấn động, lỗ tai Hà Cửu Vi nằm úp bị ma sát nóng lên, mặt càng đỏ hơn, đang muốn thoát khỏi gông cùm lại bị kéo trở về.

“Em muốn chạy? Anh không có ôm đủ đâu.”

“Anh…” Vô sỉ!

Hà Cửu Vi rất muốn chửi ầm lên, nhưng tính cách ngại ngùng làm cho cô mắng không được.

Hơn nữa… hương vị trên người Mạc Nhiên, thật thơm.

“Anh cái gì?” Mạc Nhiên bàn tay đặt trên thắt lưng của Hà Cửu Vi " Thắt lưng của em cũng thật nhỏ, không giống bàn tay to của anh”

“Anh… Anh đừng nói nữa…” Hà Cửu Vi ở trong lòng hắn nói ngập ngừng, lại có cảm giác không khí loãng đi.

Nóng quá, nóng quá, nóng quá!

Mạc Nhiên hận không thể đem thân thể mềm mại trong lòng xoa vào cốt nhục, hai người thân mật không có khoảng cách làm cho hắn trực tiếp cảm thụ được hương vị ngọt ngào cùng mềm mại trên người Hà Cửu Vi.

“Thắt lưng nhỏ như vậy, ngực lại lớn, em thực làm anh thích.”

Hà Cửu Vi một tiếng “Oanh” bạo hồng, lý trí đều bị thiêu đốt hầu như không còn, cô dùng sức đẩy, lão đảo về phía sau vài bước mới đứng vững.

"Anh lưu manh!”

Mạc Nhiên buồn cười nhìn con mèo hoang tạc mao, tự cho có bộ dạng hung ác không biết ở trong mắt hắn giống như đang làm nũng đáng yêu.

“Anh chỉ lưu manh với em.”

Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô đều bình thản vô cùng, học tập tốt mỗi ngày hướng về phía trước chính là mục tiêu duy nhất.

Cái người Mạc Nhiên này vừa gặp là biết không phải người tốt, cô sắp khóc.

Mạc Nhiên xem cô gấp đến độ nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, tâm không đành lòng, đem cô kéo vào trong lòng.

Hà Cửu Vi theo bản năng giãy dụa lại chỉ làm cho bọn họ càng thêm thân cận, cô rất giận.

“Anh khi dễ em!”

“Anh không có.”

“Anh ôm em chính là khi dễ em, hiện tại anh là anh trai của em!”

“Anh trai ôm em gái có gì sai?”

“…” Hà Cửu Vi nhất thời á khẩu không trả lời được. Đúng vậy anh trai ôm em gái, nhưng mà bọn hắn như vậy là không đúng, cô lại không biết nên phản bác như thế nào.

Làm học bá nhiều năm như vậy đều không dùng được!

Hơi thở ái muội trong không khí lan tràn, Hà Cửu Vi không nghĩ lãng phí khí lực, chỉ có thể thỏa hiệp, tùy ý hắn ôm.

“Em nóng quá…”

“Em cho anh hôn một chút anh liền buông em ra.”

“… ?” Hà Cửu Vi mở to hai mắt, còn tưởng mình nghe lầm.

Nhưng giây tiếp theo, Mạc Nhiên dùng hành động nói cho cô, cô không có nghe lầm —— Hà Cửu Vi chỉ biết mình vừa thoát khỏi cái ôm khiến người ta hít thở không thông, trên môi đã bị áp lên một mảnh ẩm nóng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Môi cô bị liếm một ngụm, hương bạc hà đảo qua.

Là Mạc Nhiên đang nói “Há miệng, nhắm mắt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro