Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94: Ngủ Cái Gì Mà Ngủ?

Editor: Uniirr

Bởi vì Mạnh Kinh Huy kiên trì, Hà Cửu Vi đành phải ngồi bên hắn.

Tô Nhượng mắt sáng như đuốc, một khắc không ngừng nhìn Mạnh Kinh Huy nắm chặt tay Hà Cửu Vi, hắn không tin, lưu manh như vậy là chuyện đứa nhỏ có thể làm được?

Hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng trong lòng có chút ghen ghét, mặt nhăn nhó.

Hai mươi phút trôi qua, về bệnh tình của Mạnh Kinh Huy, cuối cùng kết luận là.

Choáng váng.

Là con trai một của Mạnh gia, thế nhưng lại choáng váng? Hà Cửu Vi trốn không được tai nạn này, cô cúi đầu muốn xin lỗi ba mẹ Mạnh bên cạnh, lại bị biểu tình hòa ái của bọn họ dọa đến.

Mẹ Mạnh nói.

"Cửu Vi, cháu cũng nghe bác sĩ nói, dành nhiều thời gian bồi hắn, nói không chừng có thể làm cho hắn khôi phục bình thường. Kinh huy hắn hiện tại chỉ quen biết cháu, cháu là đứa trẻ ngoan, sẽ giúp bác đúng không?"

"Nhưng mà... cháu..."

Hà Cửu Vi còn chưa nói dứt lời đã bị đánh gãy.

"Không nhưng mà, bác tin tưởng cháu."

Không phải, vì sao phải tin tưởng cô? Hà Cửu Vi bị trach nhiệm trên vai cả kinh bước ra, cô quay đầu muốn hướng Tô Nhượng xin giúp đỡ, không nghĩ tới Mạnh Kinh Huy nghiêng người đem Tô Nhượng ngăn chặn, hắn tiến lên cầm góc áo của cô.

"Em gái, em theo anh về nhà được không?"

Thực không thể nhẫn!

Đừng nói Tô Nhượng, Trình Nghị đều muốn chửi ầm lên, hắn áp chế nội tâm lửa giận ngập trời, mặt ngoài bình tĩnh mà không dấu vết tách Mạnh Kinh Huy cùng Hà Cửu Vi ra.

"Mạnh Kinh Huy quả thật bởi vì Cửu Vi mà xảy ra chuyện, chúng ta sẽ phụ trách, nhưng về nhà, sẽ không được đi?"

Nhưng mà một màn làm cho người ta càng giật mình đã xảy ra.

Ba Mạnh vẫn luôn trầm mặc mở miệng.

"Vậy để hắn đi theo các cậu, khi nào khôi phục bình thường thì nói lại."

Mọi người "..."

Lòng bác thật lớn a.

Nằm viện một tuần, Mạnh Kinh Huy ỷ lại Hà Cửu Vi quả thực khiến người ta giận sôi.

Cả ngày đều gọi em gái, Tô Nhượng tức giận đến nỗi dù rất bận cũng đã rút thời gian đi bệnh viện, vì tận lực giảm bớt tiếp xúc của hai người bọn họ.

Vốn nghĩ rằng khi xuất viện là thời điểm thoát khỏi, không nghĩ tới Mạnh Kinh Huy không biết xấu hổ, ôm chân Hà Cửu Vi khóc lớn.

"Em gái, em không thể không muốn anh trai a!"

"..."

Rốt cuộc Trình Nghị có vẻ bình tĩnh, cứ việc hắn hoài nghi Mạnh Kinh Huy giả ngu, nhưng hắn cũng không có chứng cớ. Thời điểm một người muốn giả ngu, theo góc độ y học mà nói cũng chỉ có 0.1% khả năng.

Hắn trầm ngâm một lát.

"Đi theo thì đi theo, dù sao hắn hiện tại là một đứa con nít."

Tô Nhượng nghiến răng nghiến lợi nói "Nếu như bị tôi phát hiện hắn giả ngu thì hắn nhất định phải chết!"

Trình Nghị cũng để ý tiếp xúc gần gũi ngược lại dễ dàng tìm được sơ hở.

Nói tóm lại, Mạnh Kinh Huy đi theo Hà Cửu Vi về nhà.

Buổi tối ngày thứ nhất bốn người ở chung.

Đem Mạnh Kinh Huy dỗ ngủ, Hà Cửu Vi hoạt động gân cốt ra phòng khách.

Vừa đóng cửa lại, trước ngực áp lên một mảnh nóng bỏng.

"Ân..." Hà Cửu Vi thuận thế ôm cổ hắn.

"Sao còn chưa ngủ?"

"Ngủ? Vài ngày anh chưa được ăn thịt? Ngủ cái gì mà ngủ?"

Người tới là Tô Nhượng.

Mấy ngày nay Hà Cửu Vi vẫn luôn ngủ trong bệnh viện, hắn đều nghẹn đến điên rồi. Trình Nghị tốt xấu gì một tuần trước thừa dịp hắn đi công tác độc chiếm Hà Cửu Vi hai ngày, hắn vừa vặn dưỡng cơ thể đã nửa tháng.

Hà Cửu Vi dùng chóp mũi cọ hắn, cười ôn nhu.

"Hôm nay em sẽ bồi thường cho anh, được không?"

"Thực ngoan."

Lời không nói nhiều, hai người bắt đầu dây dưa, Hà Cửu Vi đột nhiên ngửa đầu tránh đi cái hôn.

"Đừng ở chỗ này, chúng ta trở về phòng..."

"Dựa vào, anh suýt quên còn có con nít!"

Hà Cửu Vi "Xì" cười.

"Anh đừng nói như vậy... Nha, động tác nhẹ chút!"

Tô Nhượng đem cô ôm lấy, một bước như bay đem cô ôm về phòng.

Bọn họ rời khỏi khoảng mười phút, nguyên bản cửa phòng khách đã đóng lại mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro