Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Chương 71: Cưới nàng kiều nương oán hận bất bình, đi suối nước nóng lòng ngứa khó nhịn

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Tạ Tri Phương hiểu rõ tính cách cao ngạo của Ngụy Hành, vì thế hắn lựa chọn vạch trần quỷ kế của Hồng Loan, giẫm nát lòng tự trọng của Ngụy Hành dưới chân trước, sau đó lại khống chế mẫu thân Ngụy Hành để uy hiếp, thật là kế sách đánh nát hy vọng, không một lối thoát [1].

Ngụy Hành cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể đi theo con đường Tạ Tri Phương cho phép đi.

Vì thế, ba ngày sau, Tề gia vẻ vang mà gả một kiều nương xinh đẹp ra ngoài.

Kiều nương tính tình nhã nhặn trầm tĩnh, ít nói, nhan sắc tuyệt trần, nghe nói từng là nha hoàn được đại phu nhân Tống gia đích thân dạy dỗ mấy năm, so với các tiểu thư nhà phú hộ bình nhà thường còn có thể diện hơn, trong lúc nhất thời, ai ai ở thành Lâm An cũng đều ca ngợi.

Cũng có vài phụ nhân nhàn rỗi đồn thổi sau lưng, nói rằng Tống gia không phải tự nguyện gả nha hoàn cho hắn, mà thực ra hắn là kẻ lòng dạ bất chính, âm thầm dụ dỗ thân thể nha hoàn kia, khiến đại phu nhân Tống gia không còn cách nào, đành phải miễn cưỡng chấp nhận việc này.

Bất kể sự thật ra sao, mọi người đều nhất trí cho rằng Tống gia có ơn tái tạo đối với Ngụy Hành, sau này khi Ngụy Hành công danh hiển đạt, nếu không báo đáp ân sư tử tế thì đúng là kẻ lòng lang dạ sói.

Ngụy Hành có khổ không thể nói thành lời, đêm đó liền đuổi Hồng Loan làm việc độc ác ra cái chõng lạnh lẽo bên ngoài ngủ, còn hắn thì thắp đèn đọc sách, chỉ mong sang năm thi đỗ trạng nguyên, sớm ngày hiển đạt, thoát khỏi sự khống chế của Tạ Tri Phương, rửa sạch mối hận trong lòng.

Hồng Loan khôn lắm thành dại, hiện giờ đã thành người câm, lại biến thành phu nhân của cử nhân, không biết nên khóc hay nên cười.

Nàng dập tắt hết những suy nghĩ mưu mô tiềm tàng đó, định bụng "gả gà theo gà, gả chó theo chó", hầu hạ Ngụy Hành thật tốt, biết đâu sau này còn có cơ hội trở mình.

Nhưng nàng đã quen sống cảnh giàu sang phú quý ở Tống gia, nay đột ngột rơi vào đám bùn lầy, làm sao có thể chịu nổi? Sáng hôm sau người liền lên cơn sốt cao, nằm liệt ở trên giường, run rẩy cầu xin Ngụy Hành đi mời lang trung thay mình.

Ngụy Hành giả vờ không hiểu những động tác khua tay múa chân của nàng, lúc ra quầy hàng mua cơm canh sáng cũng chỉ mua đủ một phần cho hắn ăn, sau khi trở về thì đóng chặt cửa đọc sách, chỉ hận Hồng Loan không thể sớm ngày bệnh chết.

Hết thảy những chuyện rắc rối này, Tạ Tri Chân đều không hề hay biết.

Nàng còn đôi phần vui mừng vì thấy thủ đoạn của đệ đệ đã dịu nhẹ hơn rất nhiều, không còn đòi đánh đánh giết giết, mở miệng là nói những lời lẽ tàn nhẫn đáng sợ nữa, thay vào đó, hắn lặng yên không tiếng động mà giải quyết một mối rắc rối lớn, đồng thời còn bảo toàn thanh danh của mình cùng Tống gia.

Buổi chiều hôm ấy, nàng đích thân vào bếp làm một bát canh bánh trôi nấu rượu [2], sai nha hoàn mời đệ đệ đến nói chuyện.

Tạ Tri Phương nhìn bộ y phục mùa đông chưa may xong trong tay tỷ tỷ, màu sắc là màu hắn yêu thích, kích cỡ cũng vừa vặn với thân hình hắn, trong đầu đoán chắc là tỷ tỷ đang làm cho mình, liền cười hì hì ngồi xuống đối diện nàng, hai ba hớp ăn sạch bát canh, lau lau miệng, đánh một cái ợ rõ to.

Tạ Tri Chân ra hiệu cho đệ đệ đứng lên, nói: "A Đường, lại đây thử xem có vừa không."

Hắn đáp một tiếng "vâng" thật to, ngoan ngoãn khoác y phục mùa đông lên người.

Tạ Tri Chân đứng trước mặt hắn, cúi xuống đo đạc vòng eo hắn, nhẹ giọng nói: "Hình như hơi chật, để ta nới ra thêm nửa tấc."

Nàng lại ngồi xổm xuống kiểm tra vạt áo, tà váy thật dài trải dài phía sau lưng hình cánh quạt, một lát sau, nàng ngưỡng khuôn mặt trắng ngần lên, cười nói: "Có phải A Đường lại cao lên rồi không?"

Tạ Tri Phương ngây ngẩn mà cúi đầu nhìn tỷ tỷ.

Khuôn mặt tương tự như hắn, nhưng lại thêm vài phần tinh xảo cùng dịu dàng, chóp mũi cao thẳng, má cười lúm đào xuân, môi hé nở như anh đào [3], răng lựu thơm tho, dáng vẻ xinh đẹp như khuê như chương [4].

Trong một chớp mắt, hắn ma xui quỷ khiến mà nghĩ, sau này thành thân cũng phải cưới một người thê tử như tỷ tỷ vậy, không mong nàng dung mạo tuyệt thế như tỷ tỷ, chỉ mong nàng dịu dàng chu đáo, hết lòng hết dạ thương yêu hắn, kính yêu hắn.

Ban ngày ở bên ngoài lục đục, đấu trí đấu dũng với những kẻ xấu xảo quyệt, mang về một thân mệt mỏi cùng toan tính, vừa bước vào cửa đã thấy được một khuôn mặt tươi cười, trên bàn có cơm canh nóng chờ sẵn, bốn mùa đều có y phục giày tất vừa vặn, đêm đến lại có một thân thể ấm áp ôm nhau sưởi ấm, những ngày tháng hạnh phúc như thế, quả thật thần tiên cũng không đổi.

"A Đường?" Tạ Tri Chân thấy hắn ngẩn người, nàng đứng dậy, cách lớp khăn khẽ chạm tay lên mặt hắn, vẻ mặt có chút lo lắng: "Ở đây còn đau không? Hay vẫn còn giận tỷ tỷ?"

Đêm đó nàng nhất thời nghĩ sai, ra tay đánh hắn, sau đó trong lòng thấy hối hận vô cùng, đang định mượn lúc này để giãi bày.

"Không đau." Tạ Tri Phương theo bản năng mà nắm lấy tay nàng, gò má cọ cọ vào lòng bàn tay mềm mại của nàng: "Tỷ tỷ đánh đúng lắm, đều do đệ nóng giận mờ mắt, hành sự quá mức lỗ mãng, khiến tỷ tỷ hoảng sợ."

Hắn giành trước nói hết những lời mà nàng vốn định khuyên nhủ, khiến Tạ Tri Chân không biết phải nói thêm gì.

Nàng đỏ mặt rút tay về, Tạ Tri Phương lại lưu luyến mà vuốt ve trên mu bàn tay nàng thêm hai cái rồi mới chịu buông tay.

Cả hai tỷ đệ đều im lặng, bầu không khí trở nên có chút vi diệu.

Qua một lát sau, Tạ Tri Chân mở lời: "A Đường, tối nay đệ có ăn ở đây không..."

Cùng lúc đó, Tạ Tri Phương cũng nghĩ ra một chủ đề để phá vỡ bầu không khí lúng túng: "Tỷ tỷ, trước khi về Trường An, đệ dẫn tỷ tỷ đi ngâm suối nước nóng ở núi Tứ Minh được không?"

Hai người đồng thời im bặt, không hẹn mà cùng bật cười.

Tạ Tri Chân tuy có chút động lòng, nhưng vẫn lắc đầu: "Ta là một nữ tử, sao có thể đi núi ngâm suối nước nóng? Đệ đi một mình đi."

"Không sao đâu." Tạ Tri Phương vẫn luôn đau lòng tỷ tỷ tuân thủ lễ giáo quá mức, thấy vậy liền vỗ ngực bảo đảm: "Trước đây đệ đã sai người mua một ngọn núi ở đó, trong đó vừa vặn có vài mạch nước suối. Nếu tỷ tỷ muốn đi, đệ sẽ phái người đến dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp một nơi ở đàng hoàng, đến lúc đó đệ sẽ đích thân hộ tống tỷ tỷ đến nơi. Tỷ tỷ tắm suối, đệ liền đứng ở không xa canh chừng, đảm bảo không thể xảy ra sơ suất gì!"

Hắn nói năng khí phách chắc nịch, lại một lần nữa xúi giục, Tạ Tri Chân thật sự không lay chuyển được hắn, đành gật đầu đồng ý đi.

Nói cũng khéo, hôm sau trời đổ tuyết, cả đất trời phủ một màu trắng xóa.

Tạ Tri Phương sai người lót đệm mềm thật dày trong xe ngựa, đặt thêm hai lò hương nhỏ, lại nhét vào tay tỷ tỷ một lò sưởi tay làm ấm.

Dặn dò phu xe cẩn thận điều khiển xong, hắn cưỡi một con ngựa trắng đi theo bên cạnh, cách cửa sổ mỉm cười với Tạ Tri Chân: "Tỷ tỷ, trời tuyết thế này hợp đi tắm suối nước nóng nhất, chờ lát nữa đệ sẽ hâm một bình rượu vàng, chuẩn bị thêm một ít trái cây, tỷ tỷ ngâm lâu một chút, thư giãn cho thoải mái!"

Tạ Tri Chân cười đáp lại, vì sợ hắn lạnh, nàng vẫy vẫy tay gọi hắn lên xe.

Tạ Tri Phương vốn là người tập võ, kiếp trước khi tòng quân đánh giặc, ăn tuyết nằm băng đã thành chuyện thường ngày, vì thế hắn cũng không coi cái lạnh trước mặt là gì, thế nhưng vì không muốn phụ lòng tốt tỷ tỷ, hắn liền ngoan ngoãn nghe theo lời phải, giao cương ngựa cho hạ nhân, sau đó nhảy lên xe ngựa, cúi đầu chui vào.

Trong xe ấm áp như xuân, hắn cởi áo choàng ra, phủi những hạt tuyết trên đầu, dựa gần lại người Tạ Tri Chân, bóc hạt dẻ cho nàng ăn.

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên nóng như bếp lò, Tạ Tri Chân bị hắn làm nóng đến toát mồ hôi thơm, nàng dịch sang bên cạnh, hắn lại hồn nhiên không biết mà nhích người chen sát theo thân thể nàng.

Nàng cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, Tạ Tri Phương ân cần mà giành lấy: "Tỷ tỷ, để đệ lau cho."

Hắn bám người vô cùng, giống y đúc như khi còn nhỏ.

Tạ Tri Chân vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thật sự không từ chối được, đành để mặc hắn.

Tạ Tri Phương lau xong gương mặt ngọc ửng hồng của nàng, động tác dần dần trượt xuống phía dưới.

Cổ của tỷ tỷ mảnh khảnh thon dài, bất kỳ lúc nào cũng giữ thẳng, toát lên vẻ đoan trang trầm tĩnh từ tận xương tủy.

Cổ áo lông cáo tuyết cũng bị thấm một tầng mồ hôi mỏng, dịu dàng dán lên da thịt non mềm, khiến hắn nảy sinh ý muốn vén mớ lông ấy ra, lại thấy đầu quả tim không ngăn được cảm giác ngứa ngáy dâng trào.

Cổ họng Tạ Tri Phương khô khốc, hắn theo bản năng liếm liếm môi, kéo mạnh cổ áo hai cái, cảm thấy toàn thân khô nóng vô cùng.

Đúng lúc này, xe ngựa bỗng dưng dừng lại.

Phu xe phá hỏng bầu không khí hô lớn một tiếng: "Thiếu gia, tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi."

Chú giải:

[1] 诛心 - Tru tâm: Chỉ hành động vạch trần, chỉ trích suy nghĩ hoặc ý đồ của người khác. Chi tiết hơn là dùng những lời lẽ nhạy cảm khiến đối phương bị kích động, hoặc dùng những gì họ yêu quý nhất để phá hủy hoàn toàn ý chí cá nhân của họ, khiến tinh thần sụp đổ và cảm thấy cuộc sống vô vọng - đó chính là "tru tâm" (tàn phá tâm hồn).
[2] 碗酒酿圆子羹 - Oản tửu nhưỡng viên tử canh: Bánh trôi nấu rượu

Bánh trôi nấu rượu

[3] 靥笑春桃,唇绽樱颗,榴齿含香 - Yếp tiếu xuân đào, thần trán anh khỏa, lựu xỉ hàm hương: Tác giả tham khảo từ "Hồng Lâu Mộng". Trích "Hồng Lâu Mộng: "靥笑春桃兮,云堆翠髻;唇绽樱颗兮,榴齿含香。" (Yếp tiếu xuân đào hề, vân đôi thúy kế; thần trán anh khỏa hề, lựu xỉ hàm hương)
[4] 如珪如璋 - Như khuê như chương: Ngọc khuê với ngọc chương.

Bản edit này được thực hiện bởi Đỉnh Biên Hồ và được đăng tải duy nhất trên wattpad tại tài khoản wuxie178. Vui lòng đọc bản edit này tại đây hoặc bản gốc tại trang web po18.

27/10/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro