Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Kẻ nhà nghèo không kiêu không nịnh, người toan tính khó dứt được lòng

Chương 60: Kẻ nhà nghèo không kiêu không nịnh, người toan tính khó dứt được lòng

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Khi tới phủ Ngụy Hành rồi, bấy giờ Tạ Tri Phương mới rõ cảnh khốn quẫn của Ngụy Hành từ đâu ra.

Bến cảng gần phía nam [1] thành Lâm An tề tựu hết thảy phong hoa [2] tới nơi này, phú quý hoa lệ [3], châu ngọc cẩm tú [4] không sao tả xiết, mà ngoại ô phía bắc lại là nơi tụ tập của những kẻ thuộc giai cấp khốn cùng, cường đạo hoành hành, kỹ nữ đầy phố, chó hoang cắn càn, chướng khí mù mịt.

Ngụy gia ngụ ở nơi hẻo lánh nhất trong đó, tường viện bị một cành cây lệch tán đè sập nửa bên, cửa gỗ mục nát, gió lạnh vừa thổi qua liền phát ra âm thanh gào khóc kẽo kẹt.

Ngụy Hành đẩy cửa lớn ra, mời Tạ Tri Phương đi vào.

Tiểu công tử cao quý vô cùng bước một chân vào, một con heo xám xịt ốm yếu liền lảo đảo đâm thẳng tới trước mặt, đầu dán lên y phục thêu tường vân [5] bằng chỉ vàng.

“...” Gân xanh trên trán Tạ Tri Phương nổi lên, khuôn mặt tuấn tú tức thì tối sầm.

Xiêm y này... chính là do tỷ tỷ tự tay khâu vá cho hắn!

“Tạ công tử, thật xin lỗi.” Ngụy Hành vội vàng khom lưng kéo heo bệnh ra, dùng khăn giúp Tạ Tri Phương phủi đi bẩn thỉu trên người.

Trong gian nhà có một vị phụ nhân trung niên gấp rút bước ra, có thể thấy được bề ngoài của phụ nhân có vài phần nhan sắc, chẳng may nhiều năm bị đói khát khốn khổ tra tấn, thái dương đã trắng bệch, trên khuôn mặt cũng nhuộm đầy dấu vết gió sương.

Ngụy Hành nói với phụ nhân: “Mẫu thân, sao heo chạy ra đây?”

Phụ nhân đánh giá cách ăn mặc của Tạ Tri Phương, biết hắn không phải xuất thân từ nhà bình thường, biểu tình lập tức hiện lên vẻ sợ hãi, kéo kéo góc áo bị giặt tới trắng bệch, ngượng ngùng nói: “Hẳn là đêm qua gió thổi mạnh quá nên làm hỏng cửa chuồng heo, ta, ta đi sửa ngay. Hành Nhi, vị này là...”

Tạ Tri Phương không phải người không biết lễ nghĩa, nghe vậy liền khom người hành lễ với phụ nhân, tự báo gia môn, cười nói: “Tùy tiện tới cửa đã quấy rầy nhiều, mong rằng bá mẫu chớ trách, cho phép chất nhi ăn một bữa cơm.”

Nghe được hắn là tiểu công tử nhà quan lớn ở kinh thành, phụ nhân càng thêm hoảng hốt, tay chân không biết đặt ở đâu, nói năng lộn xộn: “Ta bắt heo vào trước... không không, ta đi chuẩn bị cơm canh... ai, trong nhà không có gạo làm sao đây, ta sang nhà tẩu tử mượn hai nắm gạo trước rồi mượn thêm mấy quả trứng gà...”

Mặt ngọc của Ngụy Hành ửng đỏ nhàn nhạt, hiển nhiên hắn đang cảm thấy xấu hổ, nhưng không có trách cứ mẫu thân mà còn giữ tay phụ nhân lại, thấp giọng dặn dò: “Mẫu thân đừng hoảng sợ, tính tình Tạ công tử hiền hoà, lòng dạ thiện lương [6], hẳn sẽ không trách tội chúng ta thất lễ. Chuồng heo để con sửa lại, mẫu thân cũng không cần đi mượn gạo với trứng gà gì đó, chỗ con còn mấy đồng bạc vụn, ngài đi mua một con gà mái già về hầm, sau đó mua thêm hai cân thịt ba chỉ, cho vào măng khô phơi trên nóc nhà chúng ta, băm thật nhuyễn rồi gói há cảo ăn.” Nghe hắn nói xong, phụ nhân trấn tĩnh trở lại, luôn miệng đáp ứng, nhận lấy bạc vội vàng ra cửa.

Ngụy Hành xoay sang Tạ Tri Phương, vẫn mang theo khí độ quân tử không kiêu không nịnh, ôn hoà nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, nhà chỉ có bốn bức tường, khiến Tạ công tử chê cười rồi.”

Kỳ thực, dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung tiểu viện nhỏ này quả thực là đang nói tốt cho nó.

Chuồng heo hỏng một lỗ to, bên trong trống rỗng, chỉ có một con heo mắt thấy sắp bệnh chết này, sân nhà được quét tước sạch sẽ, gần chân tường trồng đầy rau xanh mướt, vừa nhìn đã cảm thấy trong miệng đắng chát.

Đi vào gian nhà thì càng tồi tàn hơn, bàn ghế nứt gãy bày ở một góc, bên trên để một xấp giấy Tuyên Thành giá rẻ nhất, bên cạnh là chăn đệm đầy vết tích khâu vá được xếp chồng lên nhau gọn gàng, liếc mắt một cái thì đã có thể nhận ra ban ngày nơi này được xem là thư phòng của Ngụy Hành, tối đến lại là phòng ngủ của hắn.

Bên trái sảnh chính là phòng bếp chỉ có thể chứa một người, nhìn cách sắp xếp bên phải, hẳn là phòng ngủ của mẫu thân Ngụy Hành.

Không chê mẫu thân thấp kém, an lòng chấp nhận sống nơi phòng ốc sơ sài, quả thật là một người con có hiếu.

Trong lòng Tạ Tri Phương rất bất mãn đối với gia cảnh của Ngụy Hành, cảm thấy nếu mối hôn sự này được xe duyên, không khỏi quá thiệt thòi cho tỷ tỷ, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ tò mò mà hỏi: “Ngụy huynh, nói như thế nào huynh cũng là cử nhân chạm tay là bỏng, không nói đến trong những hương thân quê nhà sẽ luôn có người có kiến thức rộng rãi, nịnh người chưa thế [7], bổng lộc triều đình phát theo lệ cũng không ít, sao đến nông nỗi sống trong tình cảnh này?”

Ngụy Hành cười khổ một tiếng, cũng không gạt hắn: “Lúc phụ thân còn sống thích rượu chè cờ bạc, thiếu rất nhiều nợ nần, ta với mẫu thân ăn mặc cần kiệm, thắt lưng buộc bụng, dùng toàn bộ bổng lộc trả ra nhưng đến nay vẫn chưa đủ số thiếu. Còn hương thân phụ lão giúp đỡ... thật không dám giấu, cường hào ác bá chỉ thích hiếp bức người, chiếm đoạt ruộng đất, giúp ta đất đai ngân lượng, chẳng qua là có ý đồ khác, mong chờ tương lai ta nhanh chóng thăng quan tiến chức, làm lá bùa hộ mệnh cho bọn họ, đây là việc trái với pháp luật kỷ cương [8], ta không thể nào đáp ứng, cũng có mấy vị hương thân ôn hoà rộng lượng, tuy không đưa ra yêu cầu gì quá đáng nhưng lại muốn gả nữ nhi cho ta...”

“Nghe cũng không tệ lắm.” Tạ Tri Phương nhướng mày, bộ dáng không màng đau khổ trên đời [9], khoé miệng hơi cong lên: “Tiểu thư nhà hương thân, chắc hẳn tốt hơn rất nhiều so với cô nương thôn quê, vì sao Ngụy huynh không chịu?”

Ngụy Hành nhíu nhíu mày, lại không có nổi nóng, chỉ là nghiêm mặt nói: “Ngụy mỗ cưới thê, không màng xuất thân gia thế, chỉ mong cầm sắt hoà vang [9], nếu đối phương hiểu ta tin ta, cùng ta tương kính như tân [10], nâng mâm ngang mày, ta tự nhiên sẽ đối đãi nàng hết lòng hết dạ, tuyệt không hai lòng. Nữ nhi nhà hương thân cũng không có gì không ổn, chẳng qua, ta thật sự không muốn biến chuyện chung thân đại sự của mình thành một cuộc mua bán đánh đổi lợi ích.”

Thoạt nhìn phẩm hạnh cao khiết, giữ được trấn tĩnh trước khó khăn, lại phân rõ trắng đen.

Chỉ nhìn từ cách đối nhân xử thế đã tốt hơn tên đốn mạt Tề Thanh Trình kia không ít, chẳng qua gia cảnh của hắn vẫn phải tiếp tục cân nhắc.

Trong lòng Tạ Tri Phương có toan tính, liền đổi đề tài, nói đến chút việc pha trà nấu rượu, học vấn việc nước [11].

Qua một canh giờ, mẫu thân Ngụy Hành bưng đồ ăn lên, món ăn tuy rằng đơn giản nhưng sạch sẽ ngon miệng, người cũng thành thật ít nói, thoạt nhìn không phải loại phụ nhân khó đối phó như Tề đại phu nhân, vô hình chung tăng thêm điểm cho Ngụy Hành.

Gả thấp tựa hồ cũng có chỗ tốt của gả thấp.

Ăn tới bụng tròn xoe, Tạ Tri Phương mới cảm thấy mỹ mãn mà cáo từ, cưỡi ngựa về phủ, chạy tới phòng tỷ tỷ uống trà tiêu thực.

Tạ Tri Chân vừa ngủ trưa dậy, đang chỉnh trang trước gương, tóc mây nửa xoã nửa vén, tay hồng loan nắm chiếc lược gỗ đàn khảm ngọc lục bảo, chậm rãi chải tóc đen.

Tạ Tri Phương giành lấy lược, một tay nâng tóc dài đen nhánh mượt mà lên, giữa mũi ngửi thấy hương hoa lan thoang thoảng như có như không, không khỏi rung động trong lòng.

“Tỷ tỷ dùng phấn má hồng đệ mới mua cho tỷ tỷ sao?” Hắn tinh mắt nhìn thấy một hộp sứ nhỏ quen thuộc, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật.

Giống hoa cỏ Tây Dương lai tạo, mỗi một gốc đều giá trị ngàn vàng, dùng hơn một trăm cánh hoa chắt lấy tinh dầu, đi qua khâu tinh luyện mới có thể có được một hộp nhỏ như vậy, nhuộm hai bên má càng thêm xinh đẹp rạng ngời, dùng lâu không trôi, nhất định phải dùng một loại tinh dầu hoa sang quý khác mới có thể tẩy trang sạch sẽ.

Tạ Tri Chân mỉm cười gật đầu, dung túng cho đệ đệ dùng bàn tay lấy một chút phấn má hồng nhẹ nhàng thoa lên da thịt như bạch ngọc của nàng, một đôi mắt đẹp lung linh rực rỡ, dịu dàng hỏi hắn: “Đẹp không?”

Tạ Tri Phương nhìn tới thần hồn điên đảo, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, luôn miệng nói: “Đẹp, đẹp, tỷ tỷ đương nhiên đẹp nhất.”

Tỷ tỷ tốt như vậy, dùng những thứ xa hoa sang quý nhất thế gian tới cung phụng nàng vẫn như cũ cảm thấy không đủ.

Một tên nghèo rớt mồng tơi như Ngụy Hành, thật sự xứng đôi sao?

Chú giải:

[1] 南鄰 - Nam lân.
[2] 风华 - Phong hoa: Trong trường hợp truyện có thể đang ám chỉ nơi này tụ tập hết thảy nơi đẳng cấp (ăn, chơi,...) cùng những người đẳng cấp (giàu có, cao quý,...)
[3] [4] Đều diễn tả giàu có và hoa lệ.
[5] 祥云 - Tường vân: Đám mây tượng trưng cho điềm lành, mây tía thần tiên cưỡi trong truyền thuyết.
[6] 赤子之心 - Xích tử chi tâm: Lòng người thuần khiết thiện lương (Baidu).
[7] 烧冷灶 - Thiêu lãnh táo: Nịnh nọt người chưa có quyền thế.
[8] 法纪 - Pháp kỷ: Pháp luật kỷ luật, pháp luật kỷ cương.
[9] Ý chỉ Tạ Tri Phương không đồng cảm với cảnh khốn quẫn của Ngụy Hành.
[9] 琴瑟和鸣 - Cầm sắt hoà minh: Đàn cầm và đàn sắt cũng phát ra âm thanh, hoà vang cùng nhau, chỉ vợ chồng hoà hảo, đồng lòng.
[10] 相敬如宾 - Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.
[11] 经纶 - Kinh luân: Tơ tắm được gỡ rối, chỉ khả năng chính trị.

Bản edit này được thực hiện bởi Đỉnh Biên Hồ và được đăng tải duy nhất trên wattpad tại tài khoản wuxie178. Vui lòng đọc bản edit này tại đây hoặc bản gốc tại trang web po18.

28/07/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro