Chương 9
● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●
- Chương 9 -
Quả Đông là đồ tham tiền.
Đồng tử Trần Nhiên co rút đột ngột, người, thừa?
Trần Nhiên từ từ quay đầu, lướt qua mặt từng người một. Bị quan sát, mọi người bị giày vò đến mức thần kinh sụp đổ, dùng vẻ mặt mệt mỏi nhìn lại, ánh mắt mù mờ và bất an, như chim sợ cành cong.
Thậm chí vài người còn không dám nhìn thẳng cậu bởi thủ đoạn giết người sấm rền gió cuốn của Trần Nhiên trước đó.
Trần Nhiên nhìn Quả Đông, "Cậu chắc không?"
Quả Đông dùng sức gật đầu lia lịa, mái tóc vểnh lên một nhúm, như cái sừng ngắn ngủn mới mọc làm người ta muốn sờ thử xem sao.
Anh kẹp con thỏ của mình dưới nách, vạch ngón tay trắng nõn bắt đầu nhỏ giọng đếm, "Tôi nhớ lúc nghe thấy tiếng la, tổng cộng có bốn người trong thôn đi theo. Dù có thêm hai ba con Lão Tuyên, tổng số đáng ra phải là mười lăm mới đúng, nhưng bây giờ ở đây, tổng người lại là mười bảy."
Trần Nhiên nghiêm túc, môi mỏng mím chặt, cậu nhìn xung quanh thêm lần nữa, màn đêm mờ mịt cùng với ánh lửa chập chờn khiến cậu không thể nhìn rõ mặt, nhưng quả thật nhân số đã vượt mười lăm người.
Và không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, sau khi nghe Quả Đông nói xong, cậu cứ cảm thấy tầm mắt những người mình lướt qua đều trở nên lén lút và u ám, như thể một lúc nào đó sẽ có người mồm nứt toác lộ ra nụ cười giả tạo.
Trần Nhiên cụp mắt, sát ý khát máu trong mắt nhàn nhạt tràn ra, cậu siết chặt trường đao một tấc cũng rời khỏi người mình, "Biết ai là người thừa ra không?"
Quả Đông lắc đầu, ôm con thỏ thật cẩn thận.
Chín mươi chín phần trăm năng lực của anh đã bị anh phong ấn vào trong con thỏ, anh hiện giờ gần như là người thường, hơn nữa hạn chế của thân thể đặc chế này, bây giờ năng lực anh có thể sử dụng chưa tới một phần trăm bản chính.
Tại tình huống này, anh không thể phân biệt được người nào còn sống và người nào đã chết.
Mà nếu có thể, anh cũng không muốn phá hỏng thân thể này.
Bởi vì con quỷ da người nọ được anh tìm ra đã giúp anh chế tạo thân thể này, vào ngày đầu tiên anh đi làm nó đã bị bọn Trần Nhiên tóm nhốt vào cửa sắt tầng hầm mà anh canh giữ.
Nhớ lại cảnh tượng mà mình vô tình nhìn thấy lúc nãy, cùng ánh mắt không tin tưởng của đối phương, Quả Đông hơi chột dạ.
Quả Đông vụng về lảng sang chuyện khác, "Tôi không biết người thừa ra là ai, nhưng tôi biết khoảng thời gian nó trà trộn vào."
Chỉ khi kết thúc tăng ca, anh mới có thể nhận phí làm thêm giờ.
Trần Nhiên hơi kinh ngạc.
Cậu đánh giá Quả Đông, nghiêm túc chưa từng thấy.
Mặt mày đẹp, ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại ôm con búp bê vô cùng kỳ lạ, thờ ơ với mọi khung cảnh máu me, quái dị...
Lúc trước người bên trên cố tình đến phê bình, chẳng qua cậu quá mệt với việc đối phó, thêm nữa không muốn để những người đó đạt được ý nguyện, cho nên mới cố tình chỉ bừa chọn trúng Quả Đông.
Cậu khi đó không nghĩ Quả Đông có thể sống sót nổi ở phó bản này, thậm chí dù Quả Đông vừa vào là ngoẻo luôn, cậu cũng không ngạc nhiên mấy.
Nhưng xem ra bây giờ, có vẻ cậu đã nhặt được báu vật rồi.
Khóe miệng Trần Nhiên không sao dằn được mà nhếch cao, tâm tình càng lúc càng hưng phấn, "Nói tôi nghe xem. Nếu phân tích đúng, sau sẽ có thêm tiền thưởng."
Cậu đã nhìn ra Quả Đông là đồ tham tiền.
Quả nhiên, hai mắt Quả Đông lập tức sáng ngời, "Thật á?"
"Nếu sai thì một cắc cũng đừng mơ, phí làm thêm giờ sẽ bị trừ." Trần Nhiên ôm đao dựa vào cây.
Quả Đông rối rắm trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của tiền thưởng, anh ho nhẹ một tiếng, nom cũng ra dáng rồi mới cất lời: "Khi tìm đường tôi luôn đi sau cùng, nếu đột nhiên có kẻ giả mạo, chắc chắn tôi sẽ phát hiện ra, thế nên không có chuyện lẩn vào trong quá trình này đâu."
Trần Nhiên không tỏ rõ ý kiến, chỉ lắng nghe.
"Lúc nãy nhặt củi mọi người cũng tản ra, nhưng cách nhau không xa lắm, nếu như bên mình bất chợt dư ra một người, nhất định sẽ có người chú ý thôi."
"Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là khi chúng ta nhìn thấy những thi thể kia, lúc đó tất cả mọi người đều bị vây trong nỗi sợ, không ai chú ý đến việc xung quanh có thừa người nào hay không."
Trần Nhiên mím môi, chìm vào trầm tư.
Quả thực Quả Đông nói không sai, tính ra cậu là người rất cảnh giác, nhưng khi ấy đến cả cậu cũng không để ý chung quanh có những ai, thậm chí còn không định nhìn qua một chốc.
"Với lại..." Quả Đông làm vẻ bí ẩn muốn nhử, "Cậu còn nhớ những thi thể kia không?"
Trần Nhiên vẫn im lặng.
Quả Đông chớp chớp mắt, bày vẻ mặt chờ mong.
"Bọn họ làm sao nào?" Sâu trong ánh mắt Trần Nhiên lộ vẻ bất lực, cậu bèn phối hợp diễn cùng anh.
"Lớp da bọn họ bị lột ra đã mất tiêu cả rồi á."
Trần Nhiên chợt bừng tỉnh, trong lòng lại nảy ra ý nghĩ hoang đường đến cùng cực, tức là "người" thừa, thực chất là da người sao?
Tưởng tượng đến khả năng này, sắc mặt của Trần Nhiên càng trở nên khó coi, mà chính chủ nói ra lời rùng rợn này dường như không cảm thấy gì, còn đang trưng vẻ mặt đầy chờ mong nhìn cậu, đôi mắt đen láy ướt rượt như cún lớn cầu thưởng kẹo.
Trong mắt Trần Nhiên bỗng lóe lên ý đồ xấu xa, cậu vẫn chưa tính cho Quả Đông kẹo, thế là bỏ qua ánh mắt chờ mong của anh, nhìn tới chỗ mấy người khác, "Nghỉ ngơi đủ rồi thì đi thôi."
Dứt lời, cậu đứng dậy bước đi trước.
Từ lúc dừng chân nghỉ ngơi đến giờ cũng đã qua mười phút, bảo nghỉ ngơi đủ là không thể, nhưng ở tình hình hiện tại, bọn họ thà để mình mệt thêm, khổ thêm để rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Mọi người lần lượt đứng lên.
Lý Trác Phong làm một cây đuốc đơn giản rồi dập lửa.
Độ sáng của ngọn đuốc kém hơn ngọn lửa, điều này làm cho bầu không khí càng thêm ảm đạm và rợn người.
Cả đội lại bắt đầu lên đường.
Nhìn thấy Trần Nhiên bỏ đi, Quả Đông lo sốt vó, không phải nói làm tốt sẽ có tiền thưởng à, "Cậu chỉ biết nói suông, không giữ lời gì hết."
"Đúng mới có kẹo mà."
Quả Đông trợn tròn mắt, ai thèm kẹo hả? Cái anh muốn là tiền thưởng cơ!
Nghe hai người đối thoại, những người còn lại đều nhìn sang, vẻ mặt lấy làm lạ, Quả Đông đang xin Trần Nhiên kẹo ăn ấy hả?
Không bàn đến việc Trần Nhiên có kẹo hay không, lúc này mà còn có tâm trạng ăn kẹo thì Quả Đông quá ư là cừ.
Lợi dụng lúc Quả Đông thu hút sự chú ý của mọi người, Trần Nhiên lách mình đi về trước, cậu vừa đi vừa âm thầm quan sát những người xung quanh.
Nhưng ánh sáng mờ quá thể, mỗi việc nhìn rõ mặt mấy người này thôi cũng đã khó, khỏi phải nói tới vụ phân biệt người trước mặt là người hay là da người.
Lờ đi Quả Đông đang giương nanh múa vuốt ở đằng sau, cậu bắt đầu suy xét đến khả năng cho mỗi người một nhát.
Da người không có máu thịt.
"Có chuyện xảy ra rồi à?" Giọng nói của Lý Trác Phong truyền đến.
Trần Nhiên nghiêng đầu nhìn, Lý Trác Phong và Ngũ Lâm đang nhìn chòng chọc cậu, hiển nhiên đã nhận ra điều gì đó.
Ngoài họ ra, những người khác cũng đang dỏng tai lên nghe ngóng. Cảnh tượng Quả Đông làm nũng ghé đầu vào tai Trần Nhiên thì thầm vừa rồi, mọi người đều giữ trong mắt.
Tầm mắt Trần Nhiên quan sát Lý Trác Phong từ đỉnh đầu xuống đến cổ anh ta.
Tướng mạo Lý Trác Phong đúng chuẩn đàn ông phương Đông, chuẩn tỷ lệ khuôn mặt lí tưởng, đôi mắt cũng quy vào hàng vượt trội. Nếu như đi làm ở công ty bình thường chắc chắn sẽ ổn cả thôi, song ưu thế như vậy lại vô dụng khi ở nơi ma quái này.
"Tôi bị sao hả?" Bước chân Lý Trác Phong hơi chững lại, anh ta đưa tay sờ lên mặt mình, cả người nổi da gà.
Trần Nhiên nhìn anh ta như thể muốn chẻ anh ta ra để kiểm tra.
Động tác Lý Trác Phong thu hết vào mắt Trần Nhiên, cậu không vui, "chậc" một tiếng.
Lý Trác Phong hoàn toàn không biết mình đã chọc Trần Nhiên cái gì, đang do dự có nên bỏ đi hay không, Trần Nhiên không nói thì có gặng hỏi cỡ nào cũng không ra. Đúng lúc này lại trông thấy Trần Nhiên cong khóe miệng một cách lạ lùng, nhìn anh ta mà cười.
Trần Nhiên mất kiên nhẫn tặc lưỡi, Lý Trác Phong không thấy việc gì, tính tình Trần Nhiên đã khó ở sẵn rồi. Nhưng mà Trần Nhiên cười với anh ta, điều này mới khiến người ta phải sởn gai ốc, Lý Trác Phong sợ hãi lùi bước theo bản năng.
Những người ở sau đang tiến lên trước, thấy anh ta lui lại bất thình lình cũng dừng theo ngay.
Mặt Lý Trác Phong là vẻ hoang mang, không yên lòng. Trần Nhiên không hề để tâm, nói: "Không phải mấy người muốn biết anh ta đã nói gì với tôi à?"
Mọi người không lên tiếng, bọn họ thực sự muốn biết lắm.
"Anh ta nói với tôi rằng, trong đoàn chúng ta đã thừa ra vài người đó." Trần Nhiên dùng giọng điệu âm hiểm.
Chỉ trong chốc lát rừng cây đã im phăng phắc, theo sau là tiếng rào rạo, như có chậu nước đá giội thẳng xuống đầu, tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Một cơn gió lạnh lùa qua, cây đuốc Lý Trác Phong đang cầm trong tay lay động, ngọn lửa bị kéo xoắn kỳ dị, và mặt người hòa vào bóng tối cũng bị kéo đến biến dạng.
Nỗi sợ hãi bị phóng đại vô hạn, lưng ai ai cũng toát mồ hôi lạnh, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi tự bao giờ.
"Đừng có đùa..." Giọng Trương Diệp run bần bật.
Sau những việc vừa trải qua, mặt mày hắn ta thảm hại hơn bao giờ hết, mất đi vẻ ta đây hơn người và hất hàm sai khiến ngày thường.
Hắn ta muốn rời đi, miễn là đưa được hắn ta rời khỏi đây, muốn thứ gì hắn cũng cho tất.
Lý Trác Phong cũng định bảo Trần Nhiên đừng đùa, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. Quả thật Trần Nhiên nói chuyện không nể nang ai, nhưng không phải là loại người ở thời điểm này sẽ mở miệng đùa độc như vậy.
Yết hầu Lý Trác Phong không tự chủ được mà trượt lên xuống, anh ta quay sang nhìn những người khác, dưới ánh đuốc khuôn mặt của bọn họ bị ngọn lửa kéo xoắn trông hết sức kỳ dị.
"Tôi luôn đi sát bên mấy cậu." Giọng Lý Trác Phong rất nhẹ.
Anh ta nói lời này đã phá vỡ sự phòng thủ của tất cả mọi người. Bởi vì khi nói như thế chẳng khác nào trực tiếp đồng ý với câu Trần Nhiên nói, có người thừa trong đám bọn họ.
Đồ Đan hoảng loạn liếc tứ phía, cô ta muốn chóng nói gì đó để chứng minh mình trong sạch, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
"Tôi cũng vậy, ba và tôi đi chung với các cậu suốt đó." Cậu ba nhà họ Tuyên vội nói với Lý Trác Phong, Lão Tuyên bên cạnh cũng gật đầu không ngừng.
Lý Trác Phong gật đầu. Đúng là vậy, ba con nhà họ Tuyên từ lúc ở trong thôn tới giờ vẫn luôn đi theo bọn họ.
"Tôi đã vào cùng họ, hai người đó có thể làm chứng cho tôi." Một người thôn dân không mở lời nhiều đã chỉ vào Ngũ Lâm và chị Nam. Nói xong, hắn chỉ vào một thôn dân khác, "Thật ra thì tôi không hề có ấn tượng với anh ta."
"Tuyên Long, cậu đang nói cái đéo gì vậy, rõ ràng tôi vào đây cùng mấy người đấy. Cậu dám nói dối trắng trợn hả, có tin tôi xé rách miệng của cậu luôn không!" Người nọ rõ ràng có xích mích với hắn, hai người trực tiếp cãi vã om sòm.
Bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng ngột hơn trước.
"Tính ra mà nói, vấn đề lớn nhất phải là mấy người trong thôn này chứ." Tỉ Dịch nói, "Chúng ta biết rõ bọn họ đồng ý cả mà."
"Cậu nói bậy bạ gì đó?" Lão Tuyên nóng nảy, "Chúng tôi làm sao nào, chúng tôi trong sạch rành rành, đi chung với mấy người mà."
"Tôi lại cho rằng người ngoài mới là người có vấn đề, mấy người vừa tới đây thì xảy ra chuyện, hẳn mấy người đã rước thứ ô uế gì rồi đấy!" Một người khác nói.
Tính cả hai ba con nhà họ Tuyên, sáu người trong thôn lập tức thành một mặt trận thống nhất.
"Rõ ràng có vấn đề phải là người ở nơi này." Trương Diệp nhiếc móc.
Bầu không khí càng lúc càng căng, nhìn thấy người của hai bên sắp choảng nhau, giọng nói yếu ớt của Đồ Đan truyền đến, "Mấy người không thấy có vấn đề gì sao? Ai có thể đảm bảo rằng chắc chắn đã thừa người."
Mọi người nhìn về phía cô ta.
Đồ Đan chậm rãi vung tay lên, chỉ sang bên cạnh Quả Đông vì không đòi được kẹo mà hờn dỗi, "Với lại, không ai phát hiện ra à? Thứ trên cổ anh ta kìa."
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ.
Rừng cây đen nghịt như vực thẳm, con búp bê bị phá nát lạ kỳ, ngay cả khuôn mặt trắng ngần của Quả Đông cũng không thể làm giảm đi sự dị thường mà tổ hợp này gân nên.
Điều khiến cho mọi người không khỏi há hốc hít hơi lạnh là dưới cổ áo của Quả Đông, không biết từ khi nào lại có thêm thứ gì đó như chất lỏng sẫm màu...
Dáng vẻ ấy trông như có người đã cứa đứt cổ anh, máu chảy dài trên cổ anh làm dơ dáy quần áo.
Lý Trác Phong nuốt nước miếng cầm cây đuốc ở trong tay, dưới ánh nhìn lom lom của mọi người, kiên trì đưa cây đuốc lại gần Quả Đông.
Ánh lửa gần kề, thứ ở cổ áo của Quả Đông dần dần rõ ràng hơn, đó là vết máu khô.
"Á!" Cả đám la toáng lên, lùi lẹ hòng cách Quả Đông thật xa.
Trần Nhiên cũng nhìn về phía Quả Đông.
Trong nháy mắt Quả Đông đã xù nguyên bộ lông, hệt như một con mèo chỉ muốn dọa người.
Trần Nhiên nhướng mày, ngoắc ngoắc tay.
Quả Đông không biết Trần Nhiên muốn làm gì, nhưng Trần Nhiên siêu dữ là ngài Krabs[1] keo kiệt, cho nên anh tuyệt đối sẽ không qua đó.
[1] Mr. Krabs - nhân vật trong bộ phim Chú bọt biển tinh nghịch, được biết đến là một con cua đỏ keo kiệt.
Trần Nhiên hung dữ "chậc" một tiếng, ngoắc ngoắc tay.
Quả Đông xù lông, tính thử xòe bộ móng vuốt nhắm tới Trần Nhiên, anh chỉ mới đến gần, Trần Nhiên đã bắt lấy, một khắc sau đó, má của anh đã nằm gọn trong tay Trần Nhiên.
Tay Trần Nhiên véo má của Quả Đông bắt đầu dùng sức nhào nặn, bóp đến mức môi của anh trề ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro