♥️ Văn án ♥️
Vào ngày cuối cùng của kỳ thực tập, Chúc Thận xuyên vào một bộ truyện đoàn sủng mà đồng nghiệp bóc phốt.
Cậu trở thành con riêng của gia đình hào môn, cha không thương mẹ không yêu, vì có gương mặt đẹp nên bị lấy ra làm công cụ liên hôn như một vật hi sinh đáng thương.
Càng thảm hơn khi người chồng kia của cậu lại là một tên tồi tệ tuy đẹp trai nhưng lại bạc tình, cứ mở miệng ra lại sửng cồ bắt cậu nấu cơm.
Chúc Thận cầm kịch bản pháo hôi không dám đắc tội hắn, tủi thân khóc nấc lên, vừa khóc vừa nấu cơm.
Anh chồng liên hôn: Không phải là một cái bình hoa ư, sao lại biến thành một đứa mít ướt thế này? Chết tiệt, tôi nấu là được chứ gì.
Chúc Thận ôm đĩa cơm rang: Chồng ơi! Cơm! Thơm quá đi mất~
Chúc Thận chỉ là vật hi sinh, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu mới là báu vật được nâng niu.
Ngày nào cậu cũng nhận được lời đe dọa nặc danh đừng dây vào người không thể dây.
Chúc Thận: Tiếc mạng, trong đầu cậu giờ chỉ có cơm thôi! Chồng ơi! Em đói!!!
Cho đến khi người anh trai quý báu kia đột ngột đến tận nhà, còn muốn cướp chồng liên hôn của cậu, Chúc Thận tức phát khóc.
Ông xã liên hôn: Khóc cái gì mà khóc? Chửi hắn! Đánh hắn! Đuổi hắn đi!
Chúc Thận: Kh...không dám, nhiều người dọa em (ᗒᗣᗕ)՞
Anh chồng liên hôn: Ai dám?
Chúc Thận: Chồng thật trâu bò!! Để em thử!
Đây là một câu chuyện ngọt, ngọt, vô cùng ngọt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro