Chương 6: Phương pháp giải độc
"Ca ca, ca ca, ca ca...."
Sesshoumaru là bị một trận thanh âm làm nũng đánh thức, y liếc mắt xem xem rốt cuộc thứ tiếng kinh dị đó phát ra từ ai, đồng tử y mở to, bên trong tràn ngập không thể tin được.
Thiếu niên hồng y kia dường như không phát hiện được vẻ khiếp sợ của Sesshoumaru, vẫn như cũ ghé bên người y chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, giọng nói trong trẻo gọi: "Sesshoumaru ca ca."
Khoan, Sesshoumaru xác định đây không phải là ảo giác đi, thật sự là Inuyasha đang gọi chính mình! Bán yêu kia, sao có thể!?
"Ca ca, ta đói bụng." Inuyasha hiện tại như hài tử, không ngừng dụi dụi trên người Sesshoumaru, đối với y nở một nụ cười xinh đẹp đơn thuần.
Nếu không phải hôm qua Inuyasha đã biến nhỏ, lại nếu không phải biết rõ tính tình của Inuyasha vốn dĩ đáng đánh và trên người tên này có hương vị của Inuyasha, Sesshoumaru sẽ cho rằng kẻ này là giả. Bởi vì Inuyasha sẽ không đối với y làm ra mấy hành động kinh sợ như vậy, càng sẽ không nói ra mấy câu mất mặt như vậy.
Làn gió thổi qua, Sesshoumaru không cảm nhận được khí tức của bất cứ yêu quái nào khác.
"Ca ca?" Inuyasha thấy Sesshoumaru không nói gì cũng không nhìn mình, hắn không khỏi trưng ra đôi mắt long lanh ánh nước rưn rưn nhìn Sesshoumaru, "Ca ca, ta đói bụng." (Huhu, tiểu Inu đáng iu quá)
"Ngươi chờ một chút." Sesshoumaru có chút vô lực đẩy Inuyasha ra, sau đó đứng lên.
Nào biết Inuyasha lập tức liền dính lấy y, kéo lấy ống tay áo của Sesshoumaru không chịu buông: "Ca ca, ngươi muốn đi đâu?"
"Tìm thức ăn cho ngươi, chờ ở đây." Sesshoumaru trầm mặc một chút, cảm thấy nếu ngu ngốc nói thêm cái gì khác, hắn sẽ không chịu buông tay, vì thế chỉ có thể giải thích.
"Được." Inuyasha lúc này mới không tình nguyện thả ra, nhìn Sesshoumaru rời đi.
Thân ảnh bạch sắc biến mất ở rừng rậm, Inuyasha liền ôm lấy Thiết Toái Nha tại chỗ ngồi xổm xuống không nhúc nhích, mắt vẫn luôn nhìn về hướng Sesshoumaru đã rời đi.
---------------------------------------------
"Ca ca, Sesshoumaru sa-ma đâu?" Thiếu nữ mặc chiến giáp nghịch ngợm nhìn nam nhân đang nửa quỳ trên mặt đất, trong mắt không giấu được tia âm lãnh. "Ngươi không phải nói tự tin sẽ mang được Sesshoumaru sa-ma về cho ta hay sao, hiện tại người đâu?"
Hâm Thế khóe mắt chảy xuống dòng máu loãng. Đương nhiên không phải chảy xuống từ thân thể hắn, bởi cơ thể của hắn là bất tử, sẽ không bị thương.
Nơi này là không gian do muội muội hắn tạo ra, hiện tại muội muội đang rừng phạt đối với hắn. Có nhiều người vì tinh thần không thể chịu nổi loại ngược đãi này, đang sống sờ sờ lại cứ như vậy chết đị. Còn Mộng Chức thật sự, hắn đã nhiều năm không gặp, không rõ hiện tại nàng đang ở đâu, cũng không thể tìm ra tung tích.
Hâm Thế không chút nào để ý miệng vết thương đang không ngừng bị xé rách trên người mình, trấn định cười nhạt một tiếng: "Nếu dễ dàng mang được y đến đây, sao ngươi không trực tiếp đi tìm y?"
"Xoẹt" một tiếng, trên người Hâm Thế lại xuất hiện thêm một vết rách.
Mộng Chức khinh miệt liếc nhìn Hâm Thế: "Ca ca, ngươi quên rồi sao. Tuy rằng sẽ không có thứ gì gây thương tổn được thân thể ngươi. Nhưng năng lực của ta là trực tiếp tiến vào tiềm thức công kích tinh thần đối phương, đối phó ngươi, với ta mà nói thực dễ như trở bàn tay."
"...."
"Có điều, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ngươi là ca ca của ta. Tuy nhiên, ta không cho phép ngươi nói Sesshoumaru sa-ma như vậy. Sesshoumaru sa-ma là người hoàn mỹ nhất trên đời, thế nên thời điểm ta tiếp xúc với y, không cách nào ta có thể đột phá phòng tuyến tinh thần để khống chế y." Ánh mắt Mộng Chức mê man, mang theo bao nhiêu si mê, "Ta nhất định khiến Sesshoumaru sa-ma trở thành người của ta."
"Ha..... vậy sao?" Hâm Thế cười lạnh vài tiếng. Hắn biết Mộng Chức sẽ không giết mình, bởi muội muội hắn ở một góc tối nào đó là kẻ rất điên cuồng. Mà nguyên nhân không giết hại lẫn nhau là vì trong cơ thể bọn họ đều chảy dòng huyết thống cao ngạo, sẽ không làm ra mấy chuyện hèn mọn như thế.
"Xoẹt!"
Lại một dòng máu từ mặt Hâm Thế tràn ra, Mộng Chức tức giận nhìn hắn: "Ca ca, đừng tưởng ta không biết, ngươi ở giữa gây bất lợi mới khiến Sesshoumaru sa-ma rời đi. Ngươi muốn độc chiếm Sesshoumaru sa-ma cùng Inuyasha đúng không? Nhìn thấy hai người bọn họ, ngươi liền trở nên tham lam như vậy?"
"Ha ha, ngươi nói đúng." Hâm Thế như chưa hề thụ thương đưa tay lên lau vết máu trên mặt, đem ngón tay nồng đậm mùi máu đưa đến bên miệng, môi khẽ nhếch lên, trong ánh mắt mang vẻ tà ác. "Đúng như ngươi nói, Sesshoumaru là bảo vật hiếm có, Inuyasha ta cũng muốn. Hai người họ, không hổ là huynh đệ, nhan sắc cùng khí chất đều mê đắm lòng người."
"Ha!"
Cơ thể lại lần nữa xé rách, Hâm Thế liền bị xẻ ra làm đôi.
Bóng tối che đi biểu tình của Mộng Chức: "Ca ca, lần cuối ta cảnh cáo ngươi, không được tơ tưởng đến Sesshoumaru sa-ma. Lần này tạm tha cho ngươi, mau đem Sesshoumaru sa-ma về cung điện của chúng ta. Nếu lại thất bại, ngươi đừng trách ta không xem trọng tình huynh muội."
Hâm Thế chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, sau đó hắn mở to mắt bừng tỉnh, thấy thế giới thực. Hiện hắn đang ở tại nơi có chiếc kiệu mà Sesshoumaru cùng Inuyasha đã ngồi trước đó.
Nhìn thế giới tràn ngập ánh sáng hiện tại, Hâm Thế khẽ cười một tiếng. Hắn cảm thấy chán ghét màn đêm, chán ghét giấc ngủ.... Bởi vì trong mộng, vĩnh viễn là địa ngục đáng sợ của muội muội hắn tạo ra.
Một ngày một đêm trôi qua, Sesshoumaru đã mang theo Inuyasha trở về Tây Quốc.
"A! Inuyasha sa-ma, Sesshoumaru sa-ma, hai người sao lại quay về rồi? Khoan, Inuyasha sa-ma!?" Myoga là người đầu tiên chạy ra nghênh đón hai người họ, vừa thấy hình dáng của Inuyasha thiếu chút nữa lão đã ngã chết.
Inuyasha dùng tay bóp lấy Myoga, nghiêng đầu kỳ quái hỏi Sesshoumaru: "Ca ca, đây là thứ gì?"
Ở chung một ngày, Sesshoumaru còn chưa thật sự thích ứng với cách gọi của Inuyasha. Y ho khan một tiếng, nhìn về phía Myoga: "Là lão bọ chét. Myoga, ngươi xem ta cùng Inuyasha bị làm sao?"
Hôm qua lúc chạng vạng, thời điểm mặt trời dầng tắt hẳn cho đến khi ánh trăng lên cao, y một lần nữa bị mất ý thức lại làm "việc đó" với Inuyasha, điều này bản thân y không thể chấp nhận được.
"Được, để ta kiểm tra xem." Myoga nhảy đến trên người Sesshoumaru cùng Inuyasha hút một ít máu, sau đó gương mặt lão liền biến sắc, "Không ổn rồi. Hai người sao lại uống Mê Trần Tửu cùng Huyễn Thân Thủy?" (Tiểu nữ để bản gốc nha)
"Mê Trần Tửu và Huyễn Thân Thủy?" Sesshoumaru nhướng mày hỏi.
Inuyasha lúc này đang túm lấy cánh tay y, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu.
Bởi vì Sesshoumaru làm cách nào Inuyasha cũng không chịu rời khỏi người y, cho nên y đành tùy ý mặc kệ hắn. Hơn nữa, hiện tại Inuyasha trông cũng nhỏ nhắn đáng yêu, lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu là bộ dáng thiếu đánh trước kia..... Y sẽ lập tức đá hắn cút ra xa.
"Inuyasha sa-ma đã uống Huyễn Thân Thủy, tác dụng thì người cũng thấy rồi, dược sẽ khiến yêu lực xáo trộn nên Inuyasha sa-ma mới bị biến nhỏ. Ngoài ra, tính tình thay đổi ngược lại so với trước kia.... Cũng không phải toàn bộ đều thay đổi, tuy vậy có thể sẽ dần dần mất đi ký ức lúc trước, biến Inuyasha sa-ma thành dáng vẻ hiện tại." Myoga kích động nhảy qua nhảy lại trên vai Inuyasha nói, hai hàng lông mày lão nhíu chặt lại. Lão dĩ nhiên không dàm làm càn như vậy trên vai Sesshoumaru.
"A, Inuyasha cùng Sesshoumaru..... Inuyasha?" Lúc này ToTosai cũng xuất hiện, khi nhìn đến Inuyasha mắt lão trừng lớn, không thể tin được.
Đừng nói Totosai, đến cả Sesshoumaru còn không thích ứng được, nên lão có biểu cảm kinh ngạc như vậy cũng có thể hiểu được.
"Vụ này coi bộ phiền phức rồi đây." Totosai vuốt cái đầu trụi lủi nói.
"Không sai." Myoga lớn tiếng tán đồng, "Sesshoumaru sa-ma bị Mê Trần Tửu ảnh hưởng sẽ có một khoảng thời gian mất đi lý trí biến thân thành nguyên hình, hơn nữa mỗi ngày dược đều sẽ phát tác."
Myoga nhíu mày nghĩ: Hơn nữa, phiền phức hơn là thứ dược kia không chỉ đơn thuần làm Sesshoumaru biến thân thanh yêu khuyển mà còn khiến y bộc phát dục vọng điên cuồng chiếm hữu với đối phương, điều đó mới là đáng sợ nhất.
"Làm sao để giải độc?" Sesshoumaru không để ý những lời nói vô nghĩa của Myoga, trực tiếp hỏi vấn đề mình muốn biết.
"Chỉ có một cách." Myoga ánh mắt hết nhìn Sesshoumaru lại liếc qua Inuyasha, cuối cùng dứt khoác nói, "Đó là Sesshoumaru sa-ma và Inuyasha sa-ma cùng nhau sinh một "hài tử", hơn nữa khi "hài tử" kia vừa được hạ sinh phải lập tức giết chết nó." (Chòi má, ảo diệu quá. Tác giả cua gắt quá, tiểu nữ đội mũ không kịp)
"Ngươi nói cái gì!?" Sesshoumaru nhíu mày càng sâu. Y cùng Inuyasha sinh hài tử? Myoga lão điên rồi sao? Hơn nữa Inuyasha là nam nhân, sao có thể?
Inuyasha vậy mà vui vẻ lắc lắc cánh tay Sesshoumaru nói: "Ta không hiểu lắm nhưng mà nếu đó là vì ca ca thì ta nhất định sẽ đồng ý!" (sao con khờ dại dị con 🥲)
Myoga cùng Totosai nghe được lời này thì trên trán bay qua mấy vạch hắc tuyến. Inuyasha, không biết khi ngươi khôi phục lại ký ức rồi sẽ có bộ dạng như thế nào a.
Myoga khụ một tiếng, nhìn Sesshoumaru giải thích: "Không biết có nên nói trong cái rủi có cái may hay không. Sesshoumaru sa-ma trúng phải Mê Trần Tửu, Inuyasha sa-ma lại trúng Huyễn Thân Thủy mà hai thứ này vừa vặn lại là thuốc giải cho nhau. Mê Trần Tửu vốn không phải là rượu, mà là dùng yêu khí tinh lọc thành nước, lúc sau sẽ có vị như rượu. Còn Huyễn Thân Thủy cũng giống như vậy, nhưng là hoán yêu khí trở thành mê dược. Chỉ có dùng yêu khí từ Mê Trần Tửu trong người Sesshoumaru sa-ma mới có thể đem mê dược trong cơ thể Inuyasha sa-ma dẫn ra ngoài, như vậy độc của hai người sẽ được giải. Nếu Inuyasha sa-ma mang thai, đại khái chỉ cần mười ngày không sai biệt lắm liền có thể sinh ra được "hài tử" kia, sau đó hai người sẽ khôi phục như cũ. "Hài tử" đó là hợp thể giữa yêu khí cùng mê dược. Tuy nhiên, không biết Sesshoumaru sa-ma có chấp nhận hay không......."
Có chấp nhận cùng Inuyasha sa-ma sinh hài tử hay không. Myoga nuốt lời phía sau vào trong không dám nói ra. Bởi hắn rõ với tính cách kiêu ngạo của Sesshoumaru thì khả năng 99% là y sẽ cự tuyệt.
"........" Sesshoumaru đưa mắt nhìn xuống Inuyasha ngây ngô đang bám lấy tay mình. "Được."
Dù sao, hai người họ cũng không phải lần đầu phát sinh "việc đó". Nếu Myoga nói trước khi xảy ra chuyện, y tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Myoga cùng Totosai nghe xong đều sửng sốt, không nghĩ tới Sesshoumaru vậy mà đơn giản liền đồng ý rồi.
"Totosai, ngươi đến tìm chúng ta có chuyện gì?" Sesshoumaru đôi tay ưu nhã vén lọn tóc bạch sắc ra phía sau tai, liếc mắt nhìn Totosai hỏi.
Nếu đã biết được phương pháp giải độc, y cũng không vội.
Nhưng Inuyasha ở một bên nãy giờ nghe đến phương pháp kia rất sửng sốt, chính là hắn không hiểu gì hết. (Chời ơi, tiểu cẩu cẩu của ta 'lặng lẽ lau nước mắt')
"À, ta tới tìm các ngươi, là muốn nói cho các ngươi biết hai bảo vật có thể đánh bại được đám Điểu tộc kia." Totosai vừa nói vừa dùng ngón tay khô khốc gãi gãi đầu mình.
-------///------////------------///-------
-Chào mừng trở lại tổ ấm-
Chương này tác giả cua gắt quá tiểu nữ hoang mang quá. 🥲
Chúc chư vị đọc truyện vui vẻ nhá ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro