Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Vô Tử

Sesshoumaru ra khỏi tẩm điện của chính mình, đi về hướng một cung điện khác.

Lăng Nguyệt Tiên Cơ vội vàng đuổi theo, nhìn nhi tử gương mặt không chút biểu cảm nhà mình: "Sesshoumaru, ngươi có ổn không?" Chỉ là nàng nhìn đến cặp mắt kia, nó toát ra sự đau đớn kịch liệt trước giờ chưa từng có. Đứa nhỏ này chính là quá cao ngạo, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, khiến cho nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Chuyện những ngày vừa qua, ai cũng không được lắm lời, nếu không ta sẽ không bỏ qua." Sesshoumaru đã đi xa, nhưng thanh âm lạnh nhạt của y vẫn theo gió truyền vào tai của những người bên cạnh Inuyasha.

Tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái, nghĩ đến vừa rồi Sesshoumaru đã giết chính hài tử của mình mà không một phút nào chần chừ. Sesshoumaru quả nhiên là đại yêu quái máu lạnh a!

------------////---------------////------------------

"A! Đau đau đau....... Ta bị làm sao đây?" Vừa sáng sớm ra đã nghe được tiếng kẻ ngu ngốc nào đó kêu gào thảm thiết, có thể nhìn ra được cái sự vô tri đã khôi phục không sai biệt lắm.

Inuyasha chỉ cảm thấy thân thể mình yếu ớt vô lực, đặc biệt nửa thân dưới đau như muốn chết đi sống lại.

Sango nhìn Inuyasha trợn trắng mắt. Đó là đương nhiên, ai vừa sinh xong hài tử có thể lập tức khôi phục như bình thường được? Không phải Inuyasha là bán yêu đó sao.

Từ Dạ đứng sau Rin nhìn Inuyasha với ánh mắt phức tạp. Người cha ngu ngốc của mình quay trở lại rồi, chỉ là, Sesshoumaru sa-ma thì sao đây? Hắn trước giờ vô cùng sùng bái y, vậy mà ngài ấy sẽ bị người cha ngốc này quên mất. Từ Dạ cảm thấy bất bình thay cho Sesshoumaru.

"Này, tên tiểu quỷ nhà ngươi, biểu cảm đó của ngươi là sao?" Inuyasha khó chịu nhìn Từ Dạ, một phen kéo cái đuôi nhỏ bông xù của hắn lại hỏi.

"Buông ta ra, phụ thân ngu ngốc, Inuyasha ngốc!" Từ Dạ nhìn Inuyasha nhe răng trợn mắt, không ngừng giãy giụa trong tay Inuyasha.

Inuyasha chẳng những không buông hắn ra, mà còn bắt được một chân của Từ Dạ xốc ngược hắn xuống chơi đến vô cùng vui vẻ.

"Ác ma, Inuyasha là ác quỷ bắt nạt trẻ nhỏ!" Shippou sợ tới mức trốn ra sau lưng Miroku, thân thể không ngừng run rẩy. Nhìn Từ Đêm bị chọc ghẹo, Shippou không khỏi nhớ đến khoảng thời gian trước kia bị Inuyasha bắt nạt. Thật là những ký ức kinh khủng.

"Ha ha...... Inuyasha đừng có so đo với tiểu hài tử nữa." Miroku cười gượng khuyên bảo Inuyasha, trên trán trượt xuống một giọt mồ hôi. Đứa nhỏ dù sao cũng là con của ngươi a.

"A, đúng rồi. Kagome đâu, sao ta không thấy cô ấy?" Sau khi chơi đủ, Inuyasha đem Từ Dạ ôm vào trong lòng, từ trong đám người tìm thân ảnh người mình yêu thương, kỳ là lạ mãi không thấy nàng xuất hiện.

Mọi người biểu cảm đều lập tức ngưng trọng.

Kohaku cùng Rin đang mang đồ ăn bước vào cũng vừa vặn nghe Inuyasha hỏi, ánh mắt đều chốc lát tối sầm lại.

"Inuyasha, Kagome-san, ....." Cuối cùng vẫn là Kohaku mở miệng trước. "Kagome-san đã bị người của Điểu Tộc giết chết."

"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói dối! Kagome sao có thể, sao có thể!" Inuyasha sững sốt trừng lớn đôi mắt, trong nháy mắt tràn ngập sự tức giận, thống khổ kêu lên. Lừa gạt, nhất định là lừa gạt! Hắn chỉ nhớ rõ hắn cùng Sesshoumaru đang trên đường đi rước dâu, sau đó bị lũ Điểu tộc tính kế, uống phải thứ nước gì không rõ khiến toàn thân vô lực, rồi được Sesshoumaru mang đi, Sesshoumaru....... Sau đó cả hai đều gục xuống ngất đi, ký ức sau đó liền toàn bộ biến mất. "Còn nữa, tại sao ta lại ở đây? Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Ngươi!" Từ Dạ chán nản, tay hắn bị Inuyasha nắm chặt đến phát đau. Có điều hắn cũng cảm nhận được phụ thân mình là đang vì cái chết của mẫu thân mà đau lòng.

"Inuyasha, trước tiên ngươi bình tĩnh một chút." Miroku vội vàng ngăn Inuyasha lại.

"Ngươi nói ta làm sao bình tĩnh!" Inuyasha tức giận nói. Hắn muốn lập tức đứng dậy nhưng không biết tại sao thân thể bủn rủn không thể động chỉ có thể dùng Thiết Toái Nha miễn cưỡng chống dậy.

"Sesshoumaru đâu? Sesshoumaru có Thiên Sinh Nha, mau đi tìm Sesshoumaru, sẽ cứu được Kagome!" Inuyasha gian nan mới đi được một bước song liền té ngã trên mặt đất.

Từ Dạ vội vàng dùng đôi tay nho nhỏ đỡ lấy Inuyasha, nhìn thấy dòng nước mắt trong suốt sắp trực trào của Inuyasha, không khỏi sững sốt. Phụ thân ngốc của mình thế mà lại khóc?

"Chúng ta đã đi tìm Sesshoumaru, có điều y nói Thiên Sinh Nha không cứu được Kagome sa-ma." Miroku cùng Kohaku nhanh chóng chạy đến đỡ Inuyasha, "Thân thể ngươi những ngày này phải được nghỉ ngơi. Thân thể ngươi.... Của ngươi vừa mới giải độc nên còn rất yếu."

"Kagome......." Inuyasha căn bản không hề nghe thấy những lời Miroku nói, hắn chỉ thất thần không ngừng gọi tên Kagome.

"Inuyasha, Kagome không chết. Sesshoumaru nói nàng chỉ là trở về thế giới của nàng ở tương lai. Còn ở thời đại của chúng ta hiện tại, linh hồn của Kagome tiểu thư không còn tại thế." Miroku vội an ủi hắn, cũng không còn tâm tình cười nhạo dáng vẻ hốc hác hiện tại của Inuyasha. Bọn họ đều đã chứng kiến từ lúc Inuyasha sinh hạ hài tử cho đến thời điểm hài tử chết, lại còn bị Sesshoumaru giết chết, thật sự là......

"Inuyasha......" Sango cẩn thận hỏi, "Ngươi còn nhớ rõ sự việc trước khi hôn mê không?"

Inuyasha hốt hoảng, một hồi lâu mới phản ứng lại Sango đây là đang hỏi hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.

Những người khác lại lần nữa trầm mặc.

Như bây giờ, cũng không biết là nên cảm thấy tình trạng Inuyasha hiện tại tốt hơn hay là lúc hắn còn mất trí nhớ ở bên cạnh Sesshoumaru tốt hơn nữa.

--------------------------////-----------////---------------

Inuyasha đứng trước mộ Kagome, nước mắt bi thương cũng không còn tuôn trào nữa, chỉ là ánh mắt đau buồn, ảm đạm. Tuy rằng bọn họ đều nói Kagome chỉ là trở về tương lai, nhưng Inuyasha không dám chắc rằng nàng có phải thật sự trở về hay không. Nếu không, vậy chẳng phải Kagome......... Không, hắn tuyệt đối không tin.

Bỗng nhiên, Inuyasha ngửi được một mùi vị quen thuộc. Hắn xoay người lại. Sesshoumaru đang đi về phía hắn.

Sesshoumaru cũng không nhìn Inuyasha lấy một cái, lướt ngang qua Inuyasha tiếp tục đi vào trong rừng, chỉ là thời điểm y đi ngang qua Inuyasha, đạm nhiên nói một câu: "Đi theo ta."

Mộ của Kagome được khắc vào một gốc cây có thể phản xạ được ánh sáng mặt trời, nhìn ra xa là phong cảnh phía dưới cánh đồng của thôn làng, thật là một vị trí đẹp.

Mà tiếp tục đi vào trong, đã là rừng sâu.

Sesshoumaru dừng tại một bia đá khắc hai chữ "Vô Tử".

Từ lúc Inuyasha khôi phục ký ức đến giờ, đã qua ba ngày, cơ thể hắn cũng đã khôi phục đến gần như lành lặn hẳn.

Inuyasha tuy rằng không rõ Sesshoumaru rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, nhưng vẫn mang lòng hiếu kỳ đi theo Sesshoumaru. Thời điểm hắn nhìn thấy bia mộ kia, không khỏi kỳ quái hỏi: "Sesshoumaru, đây là........."

"Inuyasha, tế bái hắn đi, dù ngươi không nhớ gì." Sesshoumaru không đợi Inuyasha nói xong, liền đánh gãy lời hắn nói, dùng thanh âm đạm mạc không độ ấm nói.

Sesshoumaru nhìn bia mộ trước mặt, nó được khắc cho hài tử đã bị giết chết của y cùng Inuyasha, y đặt tên cho đứa trẻ đó là "Vô Tử". Đứa trẻ không tồn tại..... Ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn là sinh mệnh phải chết.

"Sesshoumaru, ngươi đang làm cái quỷ gì." Inuyasha bất mãn lẩm bẩm một tiếng, có điều vẫn là ngoan ngoãn vái vái cái mộ trước mặt mấy cái. Dù sao, đối với người đã khuất hắn vẫn muốn tôn trọng. Có điều, cái người Vô Tử là người quan trọng của Sesshoumaru sao? Y với người này có quan hệ gì?

Chờ Inuyasha bái xong, Sesshoumaru liền đưa lưng về phía Inuyasha nói: "Inuyasha, ngày mai chúng ta phải lên đường tới An Đông quốc, đem tất cả những món nợ ra giải quyết một lần."

"Phải, ngươi nói đúng." Inuyasha thu lại bộ dáng chưa trưởng thành, trong mắt toát ra lửa giận. Kẻ giết Kagome, tuyệt đối không thể tha thứ!

Sesshoumaru dùng yêu lực lần nữa rời đi, từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc mắt nhìn Inuyasha một cái.

"Cái tên Sesshoumaru này, rốt cuộc bị làm sao vậy?" Không rõ xảy ra chuyện gì, Inuyasha tức giận túm lấy tóc chính mình vò qua vò lại. Thật kỳ lạ, Sesshoumaru bình thường sẽ không làm ra mấy hành động như vậy, Inuyasha nhìn theo hướng Sesshoumaru vừa đi bỗng cảm thấy có chút xấu hổ. Đối với chút phản ứng có chút không bình thường của Sesshoumaru, hắn cũng không mấy để ý đến nữa. Mà sau ba ngày hắn tỉnh lại này cũng chỉ mới gặp Sesshoumaru có một lần, lần đó còn khiến hắn xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường. Đáng ghét, sao lại mất mặt như thế không biết.

"Inuyasha, sao vậy? Tóc ngươi rụng hết rồi kìa." Giọng cười không mấy đứng đắn từ đâu vang đến bên tai Inuyasha. Là Miroku.

"Inuyasha ngẩng đầu: "Miroku, Sango các ngươi đến đây làm gì?"

Inuyasha nói xong liền nhảy đến ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ.

"A.... Ta đi tản bộ thôi, tiện thể đem bọn trẻ ra ngoài chơi." Miroku cười cười trả lời.

"Còn ngươi Inuyasha, ngươi đang ở đây phiền não cái gì?" Sango đang đứng bên cạnh Miroku kỳ quái hỏi.

"Còn không phải do cái tên Sesshoumaru kia..... Xùy, không có gì." Inuyasha vừa nói đến Sesshoumaru, sắc mặt tự nhiên đỏ lên một chút, nhưng sau đó lại chột dạ không nói được nữa, nhanh chóng lảng san chuyện khác, "Đúng rồi, các ngươi biết Vô Tử là ai không?"

Sango cùng Miroku nhìn nhau một cái. Mặt Inuyasha đỏ bừng quỷ dị thế kia, thật hoài nghi rằng Inuyasha có thật sự quên hết ký ức lúc trước.

Miroku suy nghĩ một lúc, xác định bản thân không quen biết người tên Vô Tử kia, vì thế lắc đầu: "Không biết, sao đột nhiên ngươi lại hỏi?"

"Cũng không có gì, chỉ là....." Inuyasha ôm Thiết Toái Nha nhìn về phương xa, "Sesshoumaru vậy mà đi tế bái hắn, nên ta có chút kinh ngạc thôi. Hơn nữa, y còn nói cái gì mà "dù cho ngươi không nhớ rõ", làm ta phải suy nghĩ. Ý y là ta có thể biết người đó sao?"

Miroku cùng Sango đều nhìn được trong mắt nhau sự kinh ngạc. Vô Tử kia, liệu có phải là.....

Sango không khỏi bật cười thành tiếng: "Không nghĩ Sesshoumaru vậy mà không phải là kẻ vô tình."

"A, đúng vậy. Nhiều năm y ở cạnh Rin, Sesshoumaru quả nhiên thiện lương hơn rất nhiều." Miroku cũng cười gật đầu tán đồng. Sesshoumaru vậy mà vì hài tử đã chết kia khắc tên trên mộ, xem ra y cũng không hoàn toàn là kẻ máu lạnh.

"Khoan, rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì vậy?" Inuyasha khó chịu nhìn bọn họ, sao bọn họ toàn nói những lời hắn nghe không hiểu. "Là sao, các ngươi biết cái người tên Vô Tử kia à?"

"Không, à đúng rồi, Inuyasha, ngươi chừng nào mới đi báo thù cho Kagome?" Miroku nói sang chuyện khác.

Trong lòng Inuyasha đang hoang mang, vừa nghe hai chữ báo thù, hắn liền hận không thể lập tức bay đến đại bản doanh của Điểu Tộc vung Thiết Toái Nha đem lũ khốn đó chém thành trăm mảnh. Inuyasha nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ ta sẽ đi tìm Sesshoumaru liền xuất phát."

"Inuyasha, thật xin lỗi chúng ta không thể cùng đi với ngươi." Miroku có chút hổ then nhìn Inuyasha, "Ta và Sango phải ở lại đây lo cho bọn trẻ. Với lại, chúng ta đi cũng không giúp gì được, nên chúng ta ở lại thôn chờ tin tốt của ngươi."

"Được, ta nhất định sẽ báo thù cho Kagome." Inuyasha ánh mắt kiên định nói.

----------////-------------///--------------

Ngày hôm sau, trước khi Inuyasha xuất phát lại đến trước mộ Kagome thăm một lần.

Khi hắn đến gần mộ Kagome, xa xa liền thấy một thân ảnh bạch y đã đứng ở nơi đó, hắn không khỏi sửng sốt, đẩy nhanh tốc độ chạy đến: "Sesshoumaru, sao ngươi lại ở đây?"

"........" Sesshoumaru không nói gì, chỉ nhìn Inuyasha một cái, sau đó liền xoay người rời đi.

Đúng lúc này, mộ Kagome bỗng nhiên phát ra ánh sáng lóa mắt, sau đó bên trong liền hiện ra một đạo quang màu trắng, đem toàn bộ khung cảnh xung quanh chiếu rọi như ảo mộng.

Inuyasha đôi mắt mở lớn, trong mắt đều hiện lên vẻ không thể tin được. Đây không phải là sự thật, không phải sự thật.

"Inuyasha" Ánh sáng ngưng tụ, từ giữa hiện ra dáng vẻ của Kagome. Kagome nhìn Inuyasha, trong ánh mắt đều là tình cảm tha thiết cùng bao dung, "Inuyasha, đừng khóc. Con người rồi sẽ đến lúc phải chết đi, ta hiện tại đã hiểu được cảm giác của Kikyo rồi."

--------------------////-----------////---------------

Chương mới đã về đây, thứ lỗi cho tiểu nữ ra chương trễ nhé, tiểu nữ bận quá chừng.
Chúc chư vị đọc truyện vui vẻ 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro