Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35. "Tôi là alpha của Lệ Chanh"

Trận chung kết 200m vào buổi chiều dự kiến ​​bắt đầu lúc 2 giờ, Lệ Chanh trở lại hồ bơi khởi động trước đó một giờ. Sau 20 phút khởi động đơn giản, cậu tràn đầy năng lượng trở về phòng nghỉ, chờ đợi trận đấu tiếp theo.

Bây giờ cậu đã ẵm trong tay một huy chương vàng, là thời điểm có đà nhất, các thí sinh cũng tham dự trận chung kết 200m đến bên cậu nói những lời khen ngợi khiến người ta nghe mà phát chán.

Trình độ lòe loẹt khỉ mốc này sớm đã nghe phiền, tai trái vào tai phải ra, mơ màng đến  sắp ngủ.

Nịnh nọt tâng bốc thì có ích lợi gì? Hôm nay cậu đến thi đấu cũng không có ý định chỉ lấy một huy chương vàng.

Kim đồng hồ nhích dần đến  1h45', nhân viên nhắc nhở tất cả các thí sinh chuẩn bị ra sân. Lệ Chanh tinh lực mười phần nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, vung vẩy tay chân, chờ đợi vào ao cá chiên.

Nào ngờ cậu còn chưa đi ra khỏi cửa phòng, mấy nhân viên mang theo giấy tờ vội vàng đi vào, ngăn cản bước chân Lệ Chanh.

"Cậu là thí sinh Lệ Chanh của Hoa Thành 1 đúng không?" Một nhân viên cầm đầu hỏi.

"Đúng," Lệ Chanh nghi ngờ nhìn về phía họ, "Có chuyện gì?"

Nhân viên là một nữ beta, khá lớn tuổi, búi tóc vuông vức, đôi môi kéo xuống hai bên, trông rất nghiêm túc.  

"Chúng tôi là tổ kiểm tra thuốc của ban tổ chức." Nữ beta xuất trình giấy tờ tùy thân của mình, chức danh ở trên cho thấy cô là trưởng nhóm, "Chúng tôi nhận được báo cáo nghi ngờ cậu sử dụng tin tức tố alpha nhân tạo bất hợp pháp, bây giờ yêu cầu cậu phải làm một bài kiểm tra, vui lòng hợp tác điều tra với chúng tôi." 

Khi nói chuyện cô không kiêng dè các thí sinh khác, thoáng chốc, toàn bộ phòng nghỉ yên tĩnh.

Vô số ánh mắt kinh ngạc hoặc xem kịch hướng vào người Lệ Chanh, thiếu niên đặt mình vào giữa cơn bão, nhưng chỉ bối rối trong một giây ngắn ngủi.

"Tôi đã trải qua xét nghiệm nước tiểu trước trận đấu, kết quả là âm tính." Lệ Chanh hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ chứng minh tôi trong sạch sao?"

"Xét nghiệm nước tiểu chỉ có thể phát hiện các chất kích thích khác, tin tức tố alpha nhân tạo chỉ có thể phát hiện thông qua xét nghiệm máu." Nữ beta đẩy kính trên sống mũi, "Người bạn này, chúng tôi không cho rằng cậu đã sử dụng tin tức tố, nhưng sau khi chúng tôi nhận được báo cáo thì theo quy tắc phải đến kiểm tra, mong cậu hiểu."

Lệ Chanh lại hỏi: "Nhưng bây giờ trận đấu sắp bắt đầu, không thể chờ sau khi trận đấu tiến hành kiểm tra lại sao?"

"Chúng tôi đã trao đổi với ban tổ chức, trận đấu 200m sẽ bị hoãn lại, trước tiên tiến hành các cuộc thi nhóm khác. Kiểm tra rất nhanh, chỉ cần nửa tiếng là có thể có kết quả."

Đã nhiều năm các cuộc thi tốc độ không xuất hiện omega cho nên những năm gần đây, kiểm tra thuốc trước trận đấu hầu như không cho các thí sinh làm xét nghiệm tin tức tố  alpha nhân tạo. Nhưng trong trận đấu này, thành tích của Lệ Chanh thân là omega thật sự quá bắt mắt khiến cho không ít huấn luyện viên chú ý, mà trận đấu này lại liên quan đến đại hội thể thao sinh viên thế giới mấy tháng sau, sự việc rất quan trọng, vì thế sau khi nhận được báo cáo, tổ trưởng tổ kiểm tra thuốc lập tức dẫn người đến điều tra.

Lệ Chanh cây ngay không sợ chết đứng, muốn kiểm thì kiểm tra, điều tra bao nhiêu lần thì cậu cũng trong sạch.

Trước khi rời đi, cậu hỏi trưởng nhóm: "Tôi có thể hỏi ai đã báo cáo tôi không?" 

"...... Xin lỗi, theo quy định thì không thể." Nữ beta khó xử trả lời.

"Không sao, không được thì thôi." Lệ Chanh cũng không tức giận, cậu hào phóng cười, bộ dáng thản nhiên không giống như đi kiểm tra thuốc, ngược lại giống như đi dạo trung tâm mua sắm.

Chẳng lẽ Lệ Chanh cậu đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao?

Cậu chỉ tiết lộ tin tức tố alpha trên người trước mặt một người, dùng chân đoán cũng có thể đoán ra là ai.

Tầm mắt của cậu xẹt qua các thí sinh đang xem náo nhiệt ở đây, cuối cùng rơi chính xác xuống người Kỷ Tầm đang đứng ở hàng cuối cùng.

Sau khi tiếp xúc với ánh mắt khiếp người của cậu, Kỷ Tầm giấu đầu lòi đuôi muốn dời mắt.

Lệ Chanh nhướng mày, trào phúng mở miệng.

"—— Dù sao tôi cũng đã biết thằng cháu trai nào vu khống tôi rồi."

......

Lệ Chanh đi theo nhân viên tổ kiểm tra thuốc đến văn phòng tạm thời, các đội viên khác nghe được tin đang chặn ở cửa không ngừng giải thích với nhân viên.

"Tổ trưởng, anh Lệ của chúng tôi thật sự bị oan!"

"Thành tích của anh ấy lúc nào cũng tốt, alpha trong đội của chúng tôi đều không bơi được như anh ấy!"

"Không tin anh có thể đi tra lịch sử thi đấu trước đó của anh ấy, anh ấy vẫn là quán quân!"

Thấy Lệ Chanh đến, bọn họ như một tổ ong vây quanh, dùng ánh mắt của đám đàn em nhìn theo đại ca xã hội đen vào tù đáng thương nhìn cậu.

Có mấy đứa em trung thành và tận tâm như thế nhưng Lệ Chanh lại không cảm động, cậu nhấc chân đạp vào mông Hoàng Diệp Luân: "Được rồi, chúng mày đừng gào lung tung, đến lúc đó chúng mày đội mấy cái mũ "phản đối dùng bạo lực kiểm tra", mấy thành tích của anh đây biến thành phế thải mất! Không phải chỉ là lấy máu thôi sao, ông đây trong sạch, muốn lấy cứ lấy!"   

Hoàng Diệp Luân che mông, mắt đỏ hoe nhìn cậu.

"Được rồi." Lệ Chanh dùng xong gậy lớn rồi lại dùng đường, "Nếu chúng mày thật sự nghĩ cho anh vậy thì trong trận đấu sau đó biểu hiện thật tốt, ẵm thêm mấy cái huy chương vào!"

Lệ Chanh ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng khám thuốc, cửa chính đóng lại ngăn cách tất cả tầm mắt bên ngoài.

Huấn luyện viên Ngô Húc đã sớm chờ ở đây, thấy trò cưng đến, vẻ mặt hắn nghiêm túc, vỗ vỗ bả vai cậu.

Lệ Chanh cho huấn luyện viên Ngô một ánh mắt "yên tâm" rồi thản nhiên vươn tay về phía y tá, ý bảo bọn họ lấy máu.

Vẻ mặt bình tĩnh của cậu không giống đang làm bộ, nhân viên tổ kiểm tra thuốc trao đổi một ánh mắt với nhau, cán cân trong lòng đã nghiêng về phía Lệ Chanh. 

Kết quả xét nghiệm máu rất nhanh đã được đưa ra, trên giấy trắng đen văn bản cho thấy, trong máu của Lệ Cam quả thật chứa hai loại tin tức tố, một loại là tin tức tố omega của cậu, loại còn lại quả thật là của alpha.

Tuy nhiên, bởi vì điều kiện hiện trường có hạn, thiết bị không thể đo lường được hơi thở alpha còn sót lại này rốt cuộc là tin tức tố nhân tạo hay chỉ là hành vi đánh dấu bình thường. Nếu muốn tiếp tục xét nghiệm chỉ có thể gửi mẫu máu đến các cơ quan chuyên môn, nhưng điều này mất rất nhiều thời gian. 

Nhìn báo cáo kiểm tra, tổ trưởng beta phụ trách chủ trì kiểm tra hơi nhíu mày, cô nhìn về phía Lệ Chanh: "Gần đây cậu đang trong kỳ mẫn cảm sao?"

Lệ Chanh không hiểu báo cáo bằng tiếng Anh, nhưng cậu biết vào thời điểm này, nói thật là lựa chọn duy nhất: "Đúng vậy, lúc kiểm tra y tế trước đó cho thấy kỳ phát tình của tôi bùng nổ trong mấy ngày này, để đảm bảo trạng thái thi đấu, huấn luyện viên đề nghị tìm một alpha đánh dấu tạm thời cho tôi."

"Vậy bây giờ cậu có thể liên lạc với alpha này được không?"

"...... Hả? "Lệ Chanh không nghĩ tới một kiểm tra thuốc bình thường lại còn liên quan đến chuyện đánh dấu, "Hơ, vì sao phải liên lạc với anh ta?"

Ngô Húc kinh nghiệm vô cùng phong phú, vội vàng giải thích cho cậu. Lệ Chanh lúc này mới nghe hiểu —— nếu muốn nhanh chóng chứng minh bản thân trong sạch, cậu nhất định phải gọi alpha đánh dấu mình đến chỗ này, so với tin tức tố của hai người để xác định giữa bọn họ quả thật đã có hành vi đánh dấu!

Lệ Chanh dùng tốc độ cực chậm chớp chớp mắt, chậm rãi phun ra hai chữ: "Mẹ kiếp."

Nghĩ đến đồng đội đang đứng ngoài cửa, Lệ Chanh muốn to đầu. Cho tới nay cậu chưa từng tiết lộ chuyện của cậu và Tiêu Dĩ Hằng cho bất kì kẻ nào; nếu cậu gọi Tiêu Dĩ Hằng tới đây, vậy chẳng phải là tuyên bố trước mặt mọi người sao?  

......

Trong khán phòng, Dữu Dữu dùng bàn tay nhỏ bé mở mí mắt của mình ra, nhưng không quá vài giây, mí mắt trên dưới lại không khống chế được dính lại với nhau.

Tiêu Dĩ Hằng thấy cô bé buồn ngủ đến ngã trái ngã phải, dỗ dành cô: "Nếu em buồn ngủ thì ngủ một lát đi."

Trẻ con ăn xong bữa trưa liền buồn ngủ, cô bé hoàn toàn dựa vào nghị lực để kiên trì đến tận bây giờ.

"Không được!" Dữu Dữu cố gắng lắc đầu, "Hai giờ là trận đấu của anh trai! Em sẽ đợi đến khi anh trai em giành chức vô địch rồi mới đi ngủ!"

Cô bé nói chắc chắn như vậy, trong tim cô, anh trai là người hùng của cô, anh mà không giành huy chương vàng thì còn ai xứng đáng giành huy chương vàng?

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng đến hai giờ, trận chung kết 200 mét tự do dự kiến bắt đầu bị trì hoãn nhiều lần cuối cùng dứt khoát đổi thành một trận đấu khác!

Dữu Dữu không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.

Không biết tin đồn bắt đầu từ đâu, khán giả nhanh chóng bí mật truyền ra một tin tức - có một thí sinh tham gia 200 mét đã bị tổ kiểm tra thuốc đưa đi điều tra, nghe nói dùng tin tức tố nhân tạo cho nên toàn bộ trận đấu mới hoãn lại.

Drama luôn là thứ lan truyền nhanh nhất, trong chớp mắt, tin đồn này gần như đã đi vào tai của tất cả khán giả. Hơn nữa theo lời đồn, thí sinh sử dụng thuốc cấm kia càng ngày càng rõ ràng, thiếu chút nữa đã nói là omega.

Sau khi nghe được tin tức này, Tiêu Dĩ Hằng theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy người trung niên vốn đang ngồi ở hàng ghế sau của anh đã không thấy đâu, trực giác của anh cho rằng bọn họ rời đi hẳn là có liên quan đến chuyện kiểm tra thuốc.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Dĩ Hằng kêu một tiếng, hiện lên một tin nhắn.

Hạt Chanh: Tiêu Dĩ Hằng, có ở đó không?

Kiên trì: Ở đây, có chuyện gì vậy?

"Đang nhập" trên hộp thoại hiển thị trong một thời gian dài.

Hạt Chanh: Anh có chóng mặt không?

Kiên trì: ... Cái gì?

Hạt Chanh: Bây giờ tôi đang gặp rắc rối cần anh giúp.

Hạt Chanh: Anh đi ra cổng vào của sân sẽ có người đón, họ sẽ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.

Hạt Chanh: ... Ừn thì, coi như tôi lại nợ anh một ân tình.

......

Bên ngoài văn phòng kiểm tra thuốc, bốn thành viên của đội bơi lội Hoa Thành 1 tụ tập một chỗ, phẫn nộ bất bình thảo luận chuyện này.

"Lúc trước anh Lệ đã qua kiểm tra nước tiểu, sao đột nhiên lại gọi anh ấy tới xét nghiệm máu?"

"Nghe nói là có người tố cáo, mẹ nó, tao mà biết là thằng một lằn nào làm loại chuyện không có mắt này, ông đây không cần búa đập nát đầu chó của nó!"

"Bạn gái tao vừa rồi nhắn tin cho tao nói bây giờ trong khán phòng tin đồn bay đầy trời, đều đang bàn tán chuyện này, nhất định là có người cố ý truyền ra ngoài!"

"Tao thấy người tố cáo kia chính là ghen tị với anh Lệ, 100% là cái thằng ung thư thẳng A, không có bản lĩnh bơi bằng omega, nhất định phải tạt nước bẩn vào anh Lệ!"

Ngươi một lời, ta một câu, cả đám càng nói càng tức giận. Đội bơi lội Hoa Thành 1 vô cùng đoàn kết, khi Lệ Chanh vừa mới vào đội, bọn họ quả thật bởi vì Lệ Cam là omega mà xem thường cậu, nhưng Lệ Chanh dùng thực lực tuyệt đối hung hăng đánh vào mặt bọn họ, khiến bọn họ thua đến tâm phục khẩu phục.

Hiện tại, Lệ Chanh bị bọn họ coi là đại ca cư nhiên bị hắt nước bẩn, đây quả thực chính là khinh thường toàn bộ Trung học Hoa Thành 1!

Hoàng Diệp Luân tức giận nhảy lên nhảy xuống: "Dm, dm, dmm! Thằng tố cáo giấu đầu che đuôi kia dám nói ngửi được tin tức tố alpha trên người anh Lệ? Trước khi bịa đặt có thể dùng chút nếp nhăn trên não không, ai chẳng biết anh Lệ không gần A, sao có thể lưu lại mùi của alpha?!! "

Tiếng la hét của hắn thật sự quá lớn, thậm chí lấn át một loạt tiếng bước chân phía sau.

Mãi cho đến khi đồng đội của hắn đẩy hắn thì hắn mới nhận thấy có thêm hai người trên hành lang.

Tiêu Dĩ Hằng vốn không nên xuất hiện ở đây lúc này biểu tình nghiêm túc đi theo phía sau một nhân viên đeo thẻ công tác, vội vàng đi tới.

Anh chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng khi anh cất bước từ đầu hành lang, ánh mắt của mọi người ở đây đều không tự chủ được bị anh hấp dẫn. Rõ ràng là hành lang chật hẹp âm u lại bị anh biến thành sàn catwalk.

Hoàng Diệp Luân không khỏi chua xót nghĩ: Hứ, đẹp trai thì ghê gớm lắm sao? ...... Không đúng, tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại ở đây???

Hoàng Diệp Luân nhìn về phía đồng đội của mình, nhưng trên mặt mọi người đều mờ mịt như đúc. Bọn họ thật sự không rõ, Lệ Chanh kiểm tra thuốc thì liên quan gì đến Tiêu Dĩ Hằng?

Ngay khi bọn họ suy nghĩ đủ chuyện, Tiêu Dĩ Hằng cùng nhân viên kia đã dừng ở ngoài cửa văn phòng.

Cửa được gõ. 

Vài giây sau, cánh cửa mở ra một khe hở.

Nữ tổ trưởng nghiêm túc kia xuất hiện ở phía sau cửa, dùng ánh mắt tìm tòi quan sát chàng trai xa lạ từ trên xuống dưới.

"Cậu là...?"

"Xin chào, tôi là Tiêu Dĩ Hằng." Thái độ của Tiêu Dĩ Hằng không kiêu ngạo không xu nịnh, "—— Tôi là Alpha của Lệ Chanh."

Hoàng Diệp Luân:... ????

Các đồng đội khác:... ????

Cánh cửa mở ra lại khép lại, bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng biến mất trong phòng kiểm nghiệm thuốc.

Mấy thí sinh bị lưu lại ngoài cửa bốn mặt ngây thơ.

Hoàng Diệp Luân: "... Tao có nghe nhầm không?"

Các đồng đội khác: "... Không, mày không có."

Hoàng Diệp Luân thật sự phát điên.

Đậu xanh đây rốt cuộc là tình huống gì?!!

Anh Lệ của bọn họ đến tột cùng cưỡng đoạt trai nhà lành ở sau lưng bọn họ từ khi nào????

......

Không khí trong văn phòng không nghiêm túc như người bên ngoài tưởng tượng, mấy nhân viên đeo bảng công tác tụ tập một chỗ thấp giọng thảo luận gì đó, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ trên văn kiện.

Tiêu Dĩ Hằng vừa vào cửa lập tức chú ý tới Lệ Chanh đang ngồi trên sô pha.

Anh bước nhanh qua rồi dừng lại bên cạnh cậu thì thầm: "Cậu ổn không?" "

Lệ Chanh tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể nổi nóng trước mặt ban tổ chức, chỉ có thể cố nuốt mấy câu tục tĩu: "Nếu anh không nói lung tung thì tôi ổn."

Cậu chỉ mời Tiêu Dĩ Hằng tới hỗ trợ điều tra, nào ngờ tên này lại tự cho mình thêm đất diễn! Câu "Tôi là alpha của Lệ Chanh" từ đâu ra vậy? Anh Lệ không cần mặt mũi hay gì?

Huấn luyện viên Ngô đương nhiên biết Tiêu Dĩ Hằng, người thanh niên này là người nổi tiếng trong trường, cùng với tướng mạo xuất chúng của anh, anh còn nổi tiếng vì tính cách cao ngạo lạnh nhạt.

Huấn luyện viên Ngô tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đối tượng đánh dấu tạm thời mà Lệ Chanh lựa chọn lại là Tiêu Dĩ Hằng!

Cho dù là phụng chỉ yêu sớm thì yêu này cũng hơi cao quá ha.

Nếu không phải bởi vì thời điểm không thích hợp, huấn luyện viên Ngô thực sự muốn chia sẻ tin đồn này cho bà xã nghe.

Trên đường tới, Tiêu Dĩ Hằng đã nghe nhân viên công tác nói rõ ngọn ngành, khi anh nghe nói có người cố ý vu khống Lệ Chanh, sự bình tĩnh của anh lập tức biến mất không tăm hơi. Lệ Chanh kiêu ngạo đến mức nào, anh rõ ràng hơn ai hết, Lệ Chanh sao có thể sử dụng thủ đoạn này?!

Anh trực tiếp xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay của mình: "Lấy đi." Anh thúc giục, "Là tôi đánh dấu tạm thời cho Lệ Chanh, chỉ cần lấy máu của tôi đối chiếu với tin tức tố trong cơ thể cậu ấy là được chứ gì?"

"Không cần phiền toái như vậy." Ai ngờ tổ trưởng tổ kiểm tra thuốc nói, "Nếu hai người quả thật có hành vi đánh dấu thì chỉ cần cả hai đồng thời phóng tin tức tố ra, tin tức tố sẽ tự nhiên kết hợp, điều này đã đủ chứng minh Lệ Chanh trong sạch."

Lệ Chanh: "..." Gì cơ, công khai trước mặt mọi người còn chưa đủ, bây giờ còn bảo cậu biểu diễn  kết hợp tin tức tố trước mặt mọi người?

Việc này quá xấu hổ!!!

Xét nghiệm máu cần có thời gian, kết hợp tin tức tố chắc chắn là bằng chứng nhanh nhất và rõ nhất. Tin tức tố của mỗi người sẽ có sự khác biệt vi diệu, dữ liệu có thể là giả mạo, nhưng phản ứng kết hợp trần trụi nhất giữa A và O sẽ không gạt được mọi người. 

Nghĩ tới đây, Lệ Chanh khẽ cắn môi, bất chấp tất cả mở đầu phóng ra tin tức tố.

Trong nháy mắt, tin tức tố ngọt ngào hoàn toàn trái ngược với ngoại hình của thiếu niên trôi nổi ra, quanh quẩn trong văn phòng nhỏ.

Tiêu Dĩ Hằng theo sát phía sau, mùi tuyết tùng núi cao nhanh chóng lan tràn trong không khí. Trong nháy mắt gặp phải hương cam ngọt ngào, nó bá đạo lại ôn nhu dung nhập vào trong đó, rõ ràng là hai hương vị hoàn toàn bất đồng, lại triền miên dung hợp thành một thể, không cách nào phân chia.

Tiêu Dĩ Hằng hai mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt, Lệ Chanh xấu hổ đến mức hận không thể lẻn vào rãnh biển Mariana, rốt cuộc là xấu hổ cái gì!!

Không có khoảng cách nào giữa hai tin tức tố đủ để chứng minh rằng hai người thực sự có mối quan hệ đánh dấu. Điều này chứng tỏ, tin tức tố alpha trong cơ thể Lệ Chanh là của Tiêu Dĩ Hằng, không phải là tin tức tố alpha nhân tạo.

Chân tướng được phơi bày rõ ràng, Lệ Chanh vội vàng thu hồi tin tức tố trong cơ thể, rõ ràng sắc mặt đỏ bừng lại muốn giả bộ bình tĩnh như thân kinh bách chiến.

Tin tức tố của Tiêu Dĩ Hằng lẻ loi phiêu đãng bên cạnh trong chốc lát, bởi vì không tìm được người đánh dấu chỉ có thể chậm rãi lui về trong người anh.

Lệ Chanh cố gắng trấn định nhìn Tiêu Dĩ Hằng: "Ờm, lần này vất vả cho anh rồi."

Tiêu Dĩ Hằng trả lời: "Không vất vả, đây là dịch vụ đi kèm."

"Vậy dịch vụ đi kèm không cần tính tiền chứ?"

"..." Tiêu Dĩ Hằng chưa từng gặp người nào mê tiền hơn cậu, "Không tính, trong thời hạn sử dụng, miễn phí đến tận nhà phục vụ."

Âm thanh hai người cò kè mặc cả rất thấp, huấn luyện viên Ngô nghĩ thầm, hai cái đứa này nói chuyện yêu đương sao mà lại không nhìn hoàn cảnh? Hoàn cảnh nghiêm túc như vậy ngược lại trở thành nơi ân ái của mấy thiếu niên trẻ tuổi.

Nữ tổ trưởng phụ trách điều tra yêu cầu nhân viên ghi chép lại toàn bộ sự việc, toàn bộ nhân viên ký tên, chứng minh Lệ Chanh trong sạch.

Chuyện sau đó có huấn luyện viên Ngô cùng tổ kiểm tra thuốc nói chuyện, trò cưng của hắn chịu ủy khuất lớn như vậy, giày vò một vòng lớn như vậy, vừa lấy máu, vừa hoãn trận đấu, tổ kiểm tra thuốc tuyệt đối không thể một câu "Dựa theo quy trình làm việc" mà nhẹ nhàng đuổi hắn đi được! Hắn phải đòi một lời xin lỗi chính thức cho Lệ Chanh!

......

Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng cùng nhau đi ra khỏi văn phòng, nào ngờ cửa lớn vừa mở ra, bọn họ liền đối diện với bốn đôi mắt sáng lấp lánh.

Đôi mắt đen của Hoàng Diệp Luân xoay tròn, lúc thì nhìn Lệ Chanh, lúc thì nhìn Tiêu Dĩ Hằng, rõ ràng là có vấn đề, nhưng cũng không dám mở miệng.

Trong khoảng thời gian này, vô số lần hắn lướt qua chân tướng, hôm nay tận mắt chứng kiến Tiêu Dĩ Hằng "phơi bày thân phận", hắn là người khiếp sợ nhất.

Nhìn dáng vẻ gãi tai gãi má của hắn, Lệ Chanh chỉ sợ hắn thốt ra một câu "Chị dâu".

Lệ Chanh lập tức cảnh cáo hắn: "Không nói, không hỏi, không mở miệng."

Hoàng Diệp Luân: "..."

Lệ Chanh cực kỳ nóng nảy: "Chúng mày dám nhiều lời một câu tao lập tức tự sát."

Tiêu Dĩ Hằng: "... Cũng không cần."

Lệ Chanh trừng mắt nhìn người bên cạnh một cái, dáng vẻ tức giận khiến người ta rất muốn chọc chọc vào má cậu một cái.

Buổi chiều này cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng thăng trầm như tàu lượn siêu tốc. Hiện tại cậu đầy bụng oán hận, lửa giận tích tụ, cho cậu ở Thái Bình Dương cậu cũng có thể xé nát Thái Bình Dương.

Cậu biết là ai vu khống cậu, cũng biết nguyên nhân đối phương làm như vậy là vì sao.

Ghen tị.

Kỷ Tầm là alpha, từ ngày phân hóa, hắn đã ăn tiền thưởng giới tính alpha, hắn không cần nỗ lực nhiều, không cần trả giá cũng có thể lực mạnh mẽ hơn beta và omega. Bất lợi vô vọng trong hồ bơi kích thích sự kiêu ngạo của hắn, vì thế hắn lười biếng, chậm chạp, mà lúc này Lệ Chanh xuất thế ngang trời, lấy thân phận omega càn quét các giải thưởng lớn trên sân đấu.

Kỷ Tầm sao có thể không ghen tị??

Nếu như không phải quy tắc thi đấu không cho phép, Lệ Chanh chắc chắn sẽdùng nắm đấm hung hăng dạy dỗ hắn một trận.

Thế nhưng cũng chẳng sao, cậu còn có vũ khí tốt hơn so với nắm đấm.

Còn chuyện gì có thể khiến Lệ Chanh thỏa mãn hơn việc đánh bại hắn trên sân đấu đây?

"Lát nữa tôi còn có trận đấu, tôi đi trước." Nghĩ tới đây, Lệ Chanh dặn dò đám đàn em, "Chúng mày cũng chuẩn bị tốt vào, buổi tối còn có một trận tiếp sức hỗn hợp, không lấy được huy chương thì cứ chờ trở về huấn luyện đi. "

Tiếp sức bơi hỗn hợp là điểm yếu của bọn họ, mười ghế trong trận chung kết miễn cưỡng lăn lộn đến vị trí thứ tám, vốn dĩ Lệ Chanh chỉ muốn bơi qua loa, nhưng lúc này cậu lại không nghĩ như vậy —— cậu muốn cho Kỷ Tầm ngu ngốc kia nhìn rõ ràng, ông đây muốn lấy bao nhiêu huy chương vàng thì lấy bấy nhiêu huy chương vàng, những thứ không lấy được Kỷ Tầm cũng đừng mơ sờ được đến!

Cậu lại nhìn về phía Tiêu Dĩ Hằng, cắn môi dưới do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "... Hôm nay rất cảm ơn anh."

Tiêu Dĩ Hằng không ngờ lại nghe được từ cảm ơn từ miệng Lệ Chanh.

"Cảm ơn cái gì?"

"Cảm ơn tất cả. Cảm ơn anh đã đến xem tôi thi đấu, cảm ơn anh đã chăm sóc Dữu Dữu, cảm ơn anh đã đến làm chứng khi tôi gặp rắc rối .... Tóm lại, chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ, Lệ Chanh tôi nợ anh một nhân tình —— chỉ dựa vào nhân tình này, anh có thể đi ngang nhiên trong phạm vi mười dặm của trường ta."

Tiêu Dĩ Hằng không nói gì. Dù sao anh cũng không phải là nhân tình, mà là tình nhân.

Lệ Chanh không chú ý tới ánh sáng trong mắt alpha, cậu vội vã rời đi chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

Thiếu niên tóc vàng vội vã rời đi, Tiêu Dĩ Hằng dừng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu càng đi càng xa.

Bốn đàn em đội bơi lội cũng không dám thở dài, ngươi trừng mắt ta cũng trừng mắt, muốn chuồn lại không bước được.

Cuối cùng vẫn là Hoàng Diệp Luân lấy hết dũng khí nói: "Cái kia, Tiêu... Hơ anh Tiêu? Vậy chúng em đi trước...?" Ai có thể nói cho hắn biết phải xưng hô với đối tượng của đại ca như nào không, gọi là chị dâu liệu có không đủ trang trọng hay không?

"Chờ một chút." Tiêu Dĩ Hằng nghiêng đầu nhìn bọn họ, "Có chuyện muốn hỏi các cậu một chút."

Hoàng Diệp Luân vội vàng nói: "Anh hỏi, anh hỏi đi."

Thanh âm Tiêu Dĩ Hằng rất thấp, ngữ khí lạnh thấu như băng, "Người cáo buộc Lệ Chanh, các cậu có manh mối gì không?"

Trong quy chế thi đấu quả thật có quy định giữa các thí sinh không được ẩu đả, người vi phạm sẽ bị cấm thi đấu, hủy bỏ thành tích thi đấu.

Thế nhưng, trong quy chế thi đấu lại không có quy định người thân của thí sinh không thể thay trời hành đạo.

Editor: Tôi thích mấy chương này quá =)))) "Tôi là alpha của Lệ Chanh"!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro