33. Sao trên người Lệ Chanh lại có tin tức tố của alpha?
Sau khi Dữu Dữu ăn xong năm miếng quýt nhỏ, một gói khoai tây chiên, nửa chai coca, 2/3 túi bánh quy soda, giọng nói của người phát thanh ban tổ chức vang lên trên thiết bị âm thanh trên cùng của địa điểm thi.
"Các khán giả lưu ý, trận đấu sắp bắt đầu. Vui lòng tắt âm thanh và đèn flash trong khi chụp ảnh. Khi trận đấu diễn ra, vui lòng không rời khỏi chỗ ngồi và đi lại, không cổ vũ reo hò, xem cuộc đua văn minh, bắt đầu từ bạn và tôi. Ladies and gentlemen, welcome to the..." Những lưu ý trước trận đấu song ngữ Trung Quốc và Tiếng Anh được lặp đi lặp lại trong các địa điểm lớn.
Tiêu Dĩ Hằng không khỏi ngồi thẳng người, hướng tầm mắt về phía hồ bơi.
Hồ bơi tỉnh là địa điểm thi đấu chuyên nghiệp rất nổi tiếng của địa phương, từng tổ chức nhiều sự kiện. Có hai hồ bơi trong sân vận động, một trong số đó là hồ bơi khởi động, chỉ có một vài vận động viên nữ lẻ tẻ để thử nước ở đó, hồ bơi còn lại dài 50 mét với 10 đường đua.
Bây giờ, những người không liên quan xung quanh hồ bơi dài đã rời khỏi sân, chỉ còn lại trọng tài và trợ lý trọng tài đứng ở tất cả các hướng của hồ bơi, đang làm công việc chuẩn bị cuối cùng.
Thi đấu, cuối cùng cũng bắt đầu.
Cùng với sự phát sóng của các nhân viên, các vận động viên trong trận chung kết 50 mét tự do nam nối đuôi nhau ra khỏi khu vực nghỉ ngơi trong nhà, trong sự vỗ tay của khán giả bước lên bục xuất phát.
Mười thí sinh nam, mỗi người đều có dáng người rất đẹp, nhưng giữa mười người này, Lệ Chanh luôn là người chói mắt nhất.
Tiêu Dĩ Hằng từng đánh nhau với Lệ Chanh, anh biết Lệ Chanh không mềm nhũn như những omega khác, nhưng mãi đến khi Lệ Chanh cởi quần áo ra, anh mới phát hiện thân thể thiếu niên kia lại xinh đẹp như vậy.
Lệ Chanh có làn da màu mật được mặt trời nồng nhiệt hôn qua, cơ bắp săn chắc tạo thành thân thể của cậu. Quần bơi màu đen bọc chặt lấy chân cậu, hai cái cẳng chân thon dài thẳng tắp từ dưới chân quần kéo dài ra. Dưới lớp vải mỏng, mỗi đường nét trên cơ thể đều được phác thảo rõ ràng.
Sự tồn tại của Lệ Chanh giống như một dấu chấm than dưới ngòi bút của Thượng Đế —— Tiêu Dĩ Hằng không thể khống chế nhìn lên người cậu, dùng ánh mắt tinh tế sùng bái từng tấc thân thể của cậu.
Anh có chút hối hận vì hôm nay ra ngoài mà không mang theo giấy bút, không thể vẽ lại cảnh đẹp này.
"Anh trai!!" Dữu Dữu bỗng nhiên đứng dậy từ chỗ ngồi, hai tay khép lại thành một cái loa nhỏ dán vào miệng kêu lên, "Anh trai cố lên!!"
Giọng nói non nớt chưa vỡ giọng của cô bé đã phá tan sự ồn ào náo nhiệt của đám đông truyền đến bên tai thí sinh.
Lệ Chanh đã quá quen với giọng nói của em gái mình, cậu nghiêng đầu nhìn lại, rất dễ dàng tìm thấy bóng dáng Dữu Dữu trên khán đàn.
Dữu Dữu thấy anh mình nhìn qua thì càng thêm hưng phấn nhảy nhót, cô bé vui vẻ giơ tay lên vãy vẫy trên phạm vi lớn, muốn hấp dẫn sự chú ý của anh trai.
Khán đài rất dốc, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống. Bên cạnh Dữu Dữu vươn ra một bàn tay to lớn bảo vệ sự an toàn của cô.
Mà chủ nhân của đôi tay kia là...
Lệ Chanh bất ngờ không kịp đề phòng, cứ như vậy đụng vào tầm mắt Tiêu Dĩ Hằng.
Bọn họ một người đang ở trên sân thi đấu, một người ngồi trên khán đài, tuy rằng bọn họ cách xa như vậy, ở giữa còn cách mấy trăm khán giả, nhưng Lệ Chanh không hiểu vì sao bản thân lại dám chắc, ánh mắt alpha kia tuyệt đối rơi trên người cậu.
Tiêu Dĩ Hằng giữ lời hứa đến xem cậu thi đấu.
Khoảnh khắc bắt được bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng, tim Lệ Chanh đột nhiên tăng tốc.
Cậu phất phất tay về phía em gái, nhìn như đang tương tác với Dữu Dữu, nhưng trong lòng rốt cuộc đang nghĩ đến ai thì chỉ có cậu mới biết được đáp án.
......
50m tự do không phải là thế mạnh của Lệ Chanh, sức bật trong nháy mắt của cậu không thể so sánh với alpha, 100m và 200m mới là sân nhà của cậu.
Cậu đăng ký tham gia thi 50m, mục đích chủ yếu là coi đó như khởi động trên sân, vận động cơ bắp toàn thân, sớm cho mình tiến vào bầu không khí thi đấu.
Có lẽ trên đời này chỉ có cái tên kiêu ngạo như cậu mới xa xỉ đem trận chung kết làm khởi động. 50m kể từ khi xuống nước đến khi kết thúc chỉ mất hơn hai mươi giây mà thôi, Lệ Chanh khống chế tốc độ, bơi về ở vị trí thứ tư. Thành tích này thuộc về hạng trên trung bình, nếu nhanh hơn một chút là có thể lấy được huy chương, nhưng cậu không muốn tiêu hao thể lực quá sớm, nếu vì một tấm huy chương đồng 50m mất đi huy chương vàng 100m, vậy thì mất nhiều hơn được.
Sau khi thấy rõ thành tích trên màn hình lớn, Lệ Chanh hai tay chống mép bể, nương theo lực nổi nhẹ nhàng nhảy lên bờ.
Nước chảy dọc theo thân thể cậu rồi lại rơi xuống đất, như ngọc châu tí tách rơi xuống đất.
Lệ Chanh bất cẩn không phát hiện ra, từ giây cậu nhảy ra khỏi bể bơi, vô số khán giả đều nhắm điện thoại vào cậu, tiếng chụp ảnh liên tiếp vang lên, sau mỗi một ống kính đều là một linh hồn bị cậu mê hoặc.
Trên khán đài, Dữu Dữu cũng nhận thấy mọi người xung quanh đang giơ máy quay lên chụp ảnh anh trai.
Cô tò mò hỏi: "Tại sao họ lại chụp ảnh anh trai? Nhà vô địch không có nhiều người chụp ảnh như vậy. "
Hoàng Diệp Luân thì thầm: "Còn sao được nữa, bởi vì bọn họ thèm rỏ dãi cơ thể của anh trai em chứ sao."
Tiêu Dĩ Hằng nghe được câu này: "..."
......
Khi Lệ Chanh rời khỏi hồ bơi trở về phòng nghỉ, cậu phát hiện điện thoại của mình có thêm một tin nhắn.
Kiên trì: Tôi thấy các thí sinh khác mặc một chiếc áo choàng khi họ ra sân, sao cậu không mặc nó?
Lệ Chanh nghĩ, Tiêu Dĩ Hằng bị bệnh còn chưa khỏi hay sao mà lại hỏi câu ngu xuẩn khó hiểu này.
Hạt Chanh: Bởi vì tôi không lạnh.
Hạt Chanh: Họ mặc vì họ cảm thấy lạnh, tôi không lạnh thì sao phải mặc.
Kiên trì: Nhưng tôi nghĩ rằng cậu lạnh.
Hạt Chanh:...?
Kiên trì: Câu vừa rồi là do em gái cậu gõ.
Xùy, Lệ Chanh có ngu mới tin.
Cậu vừa từ trong hồ bơi đi ra, trên tay đều là nước, gõ chữ không tiện nên dứt khoát gửi hai giọng nói qua.
Lệ Chanh: "Sao đột nhiên anh lại quan tâm tôi có lạnh hay không? À tôi biết rồi, anh lo rằng tôi bị bệnh sẽ ảnh hưởng đến phong độ thi đấu, không thể giành chức quán quân?"
Lệ Chanh: "Chủ nợ lớn, anh yên tâm, tôi sẽ lấy được chức quán quân, tiền thưởng thi đấu tôi sẽ cho anh một phần không ít."
Vốn tưởng rằng hai giọng nói gửi qua rất nhanh sẽ nhận được phản hồi. Nhưng Lệ Chanh chờ tới chờ lui cho đến khi màn hình hiển thị "Đối phương đang nhập", lần nhập này ước chừng năm phút.
Sau đó nhảy ra một câu.
Kiên trì: Ừm, cố lên.
Ba chữ đơn giản, một câu chúc bình thường, Lệ Chanh từng nghe qua vô số lần, nhưng lúc này đây, cậu lại đọc ra từ dòng chữ này sự áp chế tức giận.
Chậc! Làm sao có thể, nhất định là thần kinh cậu quá nhạy cảm.
Trận đấu thứ hai sắp bắt đầu, Lệ Chanh đang chuẩn bị cất điện thoại, đột nhiên, lông tơ của cậu dựng đứng, cảm giác có một ánh mắt kinh tởm đang dán sát vào lưng cậu.
Cậu nhạy bén quay đầu lại nhìn, quả nhiên bị bắt được người khởi xướng —— Tên A thần kinh Kỷ Tầm hết lần này đến lần khác khiêu khích cậu.
Kỷ Tầm cũng tham gia trận chung kết 50m tự do vừa rồi, không biết hắn và huấn luyện viên thương lượng chiến thuật như thế nào mà thi đấu ngắn hạn không có giữ sức, chỉ biết một mực xông lên, đến cùng đúng là để cho hắn đoạt được huy chương bạc.
Lệ Chanh lười để ý tới hắn. Cậu cất điện thoại di động vào tủ quần áo, trước khi đóng cửa do dự một chút, cuối cùng từ trong tủ kéo ra một cái áo choàng, khoác lên vai.
Kỷ Tầm vốn là người bụng dạ hẹp hòi, hắn thấy Lệ Chanh rõ ràng nhìn thấy mình nhưng không chào hỏi, sắc mặt lập tức trở nên đen kịt.
"Lệ Chanh, mày thiếu tiền?" Hắn liếm liếm khóe miệng, trong giọng nói lộ ra ác ý ngưng tụ thành mực, "Mày nợ bao nhiêu mà để cho chủ nợ thúc giục tới tận cửa?"
Lệ Chanh dừng lại, nhíu mày đối diện với tầm mắt của hắn: "Mày nghe lén?"
"Cái này cũng không tính là nghe lén. Mày nói to như vậy, phòng nghỉ lại nhỏ, giọng nói của mày cứ thế chui vào tai tao, vậy trách được tao sao? "Kỷ Tầm vừa nói vừa tiến gần hơn một bước về phía Lệ Chanh.
"Mày nợ bao nhiêu? Sao lại nợ?"
"Liên quan mẹ gì đến mày?"
"Đừng ác ý với tao như vậy, tao chỉ muốn 'giúp mày'."
Kỷ Tầm là người có điều kiện thân thể rất tốt, tay chân dài, khắp nơi đều cho thấy hắn là một con bơi lội ưu tú. Tuy nhiên, bởi vì hắn đi đường tắt, hai năm gần đây lại lơ là tập luyện, đường cong cơ bắp của hắn rõ ràng lỏng lẻo hơn không ít, khi khom lưng, thịt trên bụng chất thành những ngọn đồi nhỏ.
Hắn từng bước từng bước tới gần Lệ Chanh, thanh âm đè vào cổ họng, giống như ác ma thì thầm.
"Lệ Chanh, nể tình hai chúng ta quen nhau lâu như vậy, tao thật sự có thể giúp mày." Giọng điệu hắn khinh miệt, "Mày thừa biết trong nhà tao có điều kiện gì, không giống với gia đình cha chết mẹ không có mày."
"......"
"Đương nhiên, sự giúp đỡ của tao cũng không phải không có yêu cầu. Hai chúng ta tranh giành nhiều năm như vậy ở hồ bơi, lần này đến đội tuyển quốc gia tập huấn có hạn. Có một số lời không cần tao nói quá thẳng thắn..."
Hắn còn chưa nói hết, toàn bộ lập tức bị giết ở trong bụng.
—— Một cỗ tin tức tố lạnh lẽo khiến người ta không thể bỏ qua đột nhiên từ trên người Lệ Chanh khuếch tán ra, giống như cơn lốc đánh về phía Kỷ Tầm. Mà ở giữa tin tức tố này còn xen lẫn một mùi omega ngọt ngào thấm người được bảo vệ cẩn thận.
...... Sao, sao có thể?
Kỷ Tầm giống như một con chó sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Vì sao trên người Lệ Chanh, một omega, lại có tin tức tố của alpha đỉnh cấp?
Kỷ Tầm nghi ngờ bất định nhìn Lệ Chanh, hắn cũng là alpha, tuy rằng cấp bậc gen không cao nhưng hắn tuyệt đối không thể nhận nhầm tin tức tố của một alpha khác!
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng chuyện này, Lệ Chanh đã thu hồi tin tức tố bạo loạn lại trong cơ thể.
Ánh mắt thiếu niên sắc bén, đôi mày kiếm cao cao nhướng lên, rõ ràng cậu không cao bằng Kỷ Tầm, nhưng giờ khắc này lại giống như là từ trên cao nhìn xuống Kỷ Tầm. Mà biểu tình trên mặt cậu khiến Kỷ Tầm cảm thấy mình chính là thứ bẩn thỉu trong thùng rác ven đường.
"Kỷ Tầm, đống tiền thối nát trong nhà mày nếu không muốn có thể quyên góp cho người cần." Lệ Chanh gằn từng chữ, nói rất chậm, "—— Nếu mày dám có tâm tư lệch lạc gì đó, tao cam đoan sẽ khiến mày chết trong bể bơi."
Editor: Ây gu, tin tức tố của bạn Tiêu bảo vệ bé Chanh của chúng ta rồi kìa~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro