Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Đánh dấu tạm thời, khi nào anh có thời gian?

"Tiêu Dĩ Hằng, anh nói cái quần què gì vậy! Ai cần tin tức tố của anh??"

Lại như vậy nữa.

Lệ Chanh nghĩ, sao lại như vậy nữa rồi. Tiêu Dĩ Hằng lúc nào cũng có thể dùng một câu dễ dàng khơi mào cảm xúc dao động của cậu, khiến lòng cậu hỗn loạn, phập phồng bất định như không còn là chính mình nữa.

Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, sao lại như vậy nữa rồi. Lệ Chanh cực kỳ cảnh giác, rõ ràng là anh có ý tốt nhưng cậu lại xù lông khắp người, giương móng vuốt nhỏ không cho phép bất kì kẻ nào tới gần.

Bọn họ đồng thời nghĩ —— Tại sao mình còn chưa bị tên khốn nạn (siêu cấp khốn nạn) này chọc cho tức chết?

Tiêu Dĩ Hằng dứt khoát nói ra sự thật: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cậu sẽ tham gia cuộc thi cấp tỉnh vào đầu tháng tới, chỉ cần giành quán quân trong cuộc thi này là cậu có thể đến đội tuyển quốc gia để tập huấn. Nhưng kỳ phát tình đang đến gần khiến trạng thái của cậu ngày càng tụt dốc, cậu không muốn bỏ lỡ cuộc thi lần này có đúng không?"

Vừa rồi trên bàn ăn, Đường Chỉ cố ý tiết lộ mơ hồ những tin tức này cho Tiêu Dĩ Hằng, Tiêu Dĩ Hằng cực kỳ thông minh, dù chỉ nghe được vài lời nhưng đã nhanh chóng xâu chuỗi những manh mối lại với nhau, tìm ra sự thật. Mà sự thật ấy lại làm anh nhất thời kích động nói ra những lời này với Lệ Chanh.

Cho dù là "đánh dấu tạm thời" hay "đánh dấu suốt đời" thì đó cũng là một hành động rất thân mật giữa AO. Với sự phát triển của khoa học và công nghệ, các chất ức chế và miếng dán ức chế được phát minh khiến kỳ phát tình của omega không còn quá khó khăn. Phạm vi lựa chọn bạn đời của họ không còn bị giới hạn chỉ mình alpha nữa, nhiều omega sẽ chọn một omega hoặc beta để kết hôn. Ngay cả AO với nhau cũng không nhất thiết phải đánh dấu. "Đánh dấu" dần trở thành một loại tình thú nhỏ của các cặp đôi yêu nhau.

Lưu ý, là tình thú nhỏ, của, các, cặp, đôi, yêu, nhau!

Tiêu Dĩ Hằng vừa nghĩ đến Lệ Chanh thà bỏ tiền đi tìm một alpha không quen biết khác cũng không muốn tìm mình, trong lòng anh bùng lên một cơn tức giận không gì có thể kiềm chế.

Lệ Chanh không muốn cúi đầu với anh.

"Tại sao tôi phải tìm anh?" Lệ Chanh mạnh mồm phản bác, "Việc của tôi, tôi tự mình giải quyết. Anh cũng chẳng là gì của tôi cả, quản được tôi vượt qua kỳ phát tình như nào sao? Hơn nữa, cho dù muốn tìm một tên alpha bên mình, chẳng lẽ alpha bên cạnh ông đây còn thiếu sao? Tiểu Hổ là alpha, Vệ Dung là alpha, trong đội bơi nhắm mắt cũng có thể tóm được mấy tên alpha —— tại sao tôi phải tìm anh?"

"Cậu không dám tìm người bên mình." Tiêu Dĩ Hằng khẽ cười, ánh mắt anh mang theo sức tấn công, giống như chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể lột sạch từng lớp quần áo trên người Lệ Chanh, "Bởi vì tuyến thể của cậu không phải ở gáy đúng không?"

"......!!!"

Lệ Chanh giật mình. Cậu vốn không biết cách che giấu, Tiêu Dĩ Hằng vừa dứt lời, trong lòng Lệ Chanh căng thẳng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên. Nếu cậu thật sự có đuôi thì lúc này chắc hẳn đã xù lông từ tận gốc.

Thấy phản ứng của cậu rõ ràng như vậy, Tiêu Dĩ Hằng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra anh đánh cược đúng rồi.

Lần đó khi hai người trốn trong tủ, Tiêu Dĩ Hằng để ý sau gáy Lệ Chanh không có dấu vết tuyến thể, nhưng hôm trước đấy anh quả thật đã ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Lệ Chanh.

Phần đầu tiên của môn "giáo dục sức khỏe quốc gia" có viết, hầu hết tuyến thể thể của omega phát triển sau gáy, mỗi khi đến kỳ phát tình sẽ sưng đỏ và nóng lên. Nhưng cứ mười vạn người sẽ có một người vị trí tuyến thể không giống người thường.

Tiêu Dĩ Hằng thầm nghĩ, tuyến thể độc đáo như vậy mới xứng với Lệ Chanh.

Ngữ điệu của thiếu niên không nhanh không chậm, lúc này đã nắm chắc phần thắng trong tay, anh không còn tranh giành nói: "Cậu muốn tham gia thi đấu thì nhất định phải tìm alpha giúp cậu đánh dấu tạm thời; nhưng vì vị trí tuyến thể của cậu đặc biệt, cậu không muốn lộ cho người bên mình biết nên cậu thà rằng tìm alpha xa lạ... Nhưng tôi nghe nói thuê một alpha phải trả một khoản tiền không nhỏ, Lệ Chanh, cậu đủ tiền không?"

Câu nói cuối cùng này của anh hoàn toàn chọc trúng điểm yếu của Lệ Chanh.

Hiện tại trong túi anh Lệ trống rỗng, toàn thân đáng giá nhất chính là con vịt trong ngực. Nhưng cơ hội duy nhất của cậu là "bán vịt cứu cha" cũng bị Tiêu Dĩ Hằng phá hỏng.

Thấy vẻ mặt Lệ Chanh buông lỏng, Tiêu Dĩ Hằng rốt cuộc cũng hạ xuống lá lợi thế cuối cùng: "Dù sao tôi cũng là phụ huynh của Chanh nhỏ, nể mặt nó, tôi miễn... Tôi có thể giảm giá cho cậu."

Tiêu Dĩ Hằng vốn định nói "miễn phí", nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, trong lòng anh khẽ động,  ý muốn nói tự nhiên đổi thành "giảm giá".

Tuy rằng chỉ mới gặp Lệ Chanh vài lần nhưng anh đã hiểu quá rõ tính cách của quả pháo nhỏ này. Nếu anh nói thẳng là miễn phí, Lệ Chanh tuyệt đối sẽ không cho anh sắc mặt tốt, thậm chí còn từ chối ý tốt của anh ngay tại chỗ.

Bởi vì Lệ Chanh quá kiêu ngạo, cậu không muốn cúi đầu trước người khác, huống chi là nợ một ân tình.

Lần này Tiêu Dĩ Hằng lại đánh cược đúng.

Sau khi Lệ Chanh nghe được hai chữ "giảm giá", quả nhiên hai mắt sáng lên, có vẻ hơi động tâm.

Nhưng cậu là con mèo hoang nhỏ cảnh giác nhất thiên hạ này, đối mặt với người khác muốn cho ăn, cậu vẫn như cũ nghi thần nghi quỷ lộ ra nanh vuốt sắc bén, tùy thời chuẩn bị phản kích.

"Giảm giá cho tôi?" Lệ Chanh trợn tròn mắt, lông mày nhướng lên, thật sự khiến người ta muốn xoa xoa đầu cậu. Trong đôi mắt của thiếu niên tóc vàng tràn đầy nghi hoặc, "Hai chúng ta không phải bạn bè, sao anh lại tốt bụng như vậy?"

"Tôi..." Tiêu Dĩ Hằng hơi giật mình, chợt nhận ra bản thân cũng không có cách nào trả lời câu hỏi này của Lệ Chanh.

Bởi vì anh cũng không biết tại sao sau khi nghe Đường Chỉ nói anh lại tức giận như vậy, lại bị lửa giận vô danh làm cho đầu óc choáng váng, liều lĩnh đưa ra giao dịch này.

Rõ ràng... anh thậm chí còn không biết làm thế nào để đưa tin tức tố vào trong cơ thể omega.

Tiêu Dĩ Hằng tạm thời bỏ qua tâm tư chưa rõ xuống, môi khẽ mím lại.

"Coi như mỗi ngày tôi làm một việc tốt đi."

......

Lệ Chanh cũng không trực tiếp đáp ứng Tiêu Dĩ Hằng, mặc dù Tiêu Dĩ Hằng nói giảm giá vô cùng hấp dẫn nhưng cậu vẫn như cũ nói mình còn phải suy nghĩ.

Cậu thực sự phải suy nghĩ về nó.

Tuyến thể của cậu rất đặc biệt, không giống như omega khác xuất hiện ở gáy mà là xuất hiện ở một nơi khiến cậu xấu hổ khi nói ra.

Mỗi lần kỳ phát tình đến, cậu đều phải giả vờ dán một miếng dán ức chế mờ đục ở sau gáy, thực tế tuyến thể chân chính giấu ở một chỗ khác.

Còn nhớ lần đầu tiên sau khi phân hóa, cậu rất sợ hãi. Cậu nằm ở ký túc xá của cô nhi viện, toàn thân nóng như lửa đốt, cũng chính lần đó khiến cậu hiểu được vì sao "kỳ phát tình" lại gọi là "thời kỳ nóng bỏng".

Cậu nóng đến cả người không còn sức lực, như bông tuyết tan trên đầu ngón tay, lại giống như giọt sương bị bay hơi bởi mặt trời. Cậu phảng phất biến mất, phảng phất ở khắp mọi nơi.

Cậu phân hóa muộn, tin tức tố omega tích tụ trong cơ thể trong nháy mắt bộc phát, một mùi hương cam ngọt ngào thanh mát phiêu đãng khắp nơi khiến cho tất cả bọn nhỏ chấn động.

Giáo viên omega của cô nhi viện vội vàng chạy tới, xoay người cậu lại để lộ gáy, chuẩn bị dán cho cậu một miếng dán ức chế ức chế tin tức tố phát tán —— Nào ngờ, sau gáy của cậu trống trơn, tuyến thể sưng đỏ vốn nên xuất hiện ở nơi đó lại không hề có.

Giáo viên chưa từng gặp trường hợp nào như vậy liền vội vã đưa cậu đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, y tá cởi hết quần áo của cậu ra, cuối cùng cũng tìm được tuyến thể của cậu. 

Kể từ ngày đó, Lệ Chanh không còn mặc quần bơi tam giác, khi ngủ cũng đổi sang quần dài.

Cho dù cậu không có thường thức thì vẫn biết khi đánh dấu tạm thời, alpha cần dùng miệng chạm vào tuyến thể của omega, đến lúc đó, chẳng phải...

Nghĩ tới đây, Lệ Chanh không khỏi ôm vịt con vào lòng hung hăng xoa nắn.

Chanh nhỏ vô tội bị xoa kêu cạc cạc, một thân lông vàng đều bị xoa thành cỏ dại.

Ngay khi Lệ Chanh do dự, một cuộc gọi tới điện thoại của cậu.

Cậu cầm lên xem, phát hiện người gọi lại là cha mẹ nuôi của Dữu Dữu!

Lệ Chanh trong lòng lộp bộp một tiếng.

Từ khi Dữu Dữu được họ nhận nuôi, ngoại trừ ngày lễ tết đến thăm hỏi, Lệ Chanh không có bất kỳ liên lạc nào với gia đình này. Cậu biết đôi vợ chồng kia không thích cậu cà lơ phất phơ, cả người nhìn như côn đồ, không muốn cho Dữu Dữu tiếp xúc với cậu. Vì thế nên mỗi lần cậu đi gặp em gái đều là vụng trộm đi rồi vụng trộm trở về.

Vô duyên vô cớ, sao họ lại gọi cậu?

Chẳng lẽ là...

Nghĩ tới đây, Lệ Chanh vội vàng nhận điện thoại, quả nhiên, điện thoại vừa nghe máy liền truyền đến tiếng khóc tê tâm phế liệt của mẹ nuôi Dữu Dữu.

"Lệ Chanh," Mẹ nuôi khóc lóc hỏi, "Dữu Dữu có đi tìm con không?"

"Không, em ấy không có." Lệ Chanh vội vàng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Dữu Dữu mất tích??"

"Gần đây thành tích của nó giảm xuống, dì không nhịn được nên nói con bé vài câu, vậy mà con bé bỏ nhà đi!" Mẹ nuôi cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói: "Dì đã tìm ở trường và nhà người bạn mà bình thường nó hay qua chơi, cũng đã báo cảnh sát, nhưng đều không tìm được. Dì nghĩ quan hệ của con và con bé rất tốt, có phải nó đến tìm con không? Nếu nó tới tìm con thì con nhất định phải nói cho chú dì biết, đừng, đừng giấu chú dì..."

"Dì, em ấy thật sự không đến." Lệ Chanh nghe điện thoại, đồng thời từ trên giường ký túc xá nhảy xuống mặc quần áo, "Bây giờ con qua đó giúp hai người tìm!"

Nói xong, cậu cúp điện thoại, giao Chanh nhỏ cho bạn cùng phòng, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá.

Hiện tại tâm trí cậu như chết lặng.

Dữu Dữu là một đứa trẻ nghe lời, cực kỳ ngoan ngoãn, cô rất ỷ lại và trân trọng gia đình mới của mình, rất hiếu thảo với cha mẹ nuôi. Hơn nữa cô bé mới mười tuổi, còn chưa tới thời kỳ phản nghịch, vì sao lại bỏ nhà đi? Chỉ vì mẹ nuôi mắng cô bé thi không tốt sao? Chuyện này không bình thường!

Lệ Chanh như một cơn gió chạy ra khỏi trường.

Cậu đi gặp cha mẹ nuôi của Dữu Dữu trước, nghe bọn họ kể lại sự việc. Họ khẳng định, nguyên nhân cãi nhau với Dữu Dữu là vì thành tích của cô trượt dốc, nhưng Lệ Chanh nhận thấy ánh mắt của mẹ nuôi Dữu Dữu có chút hổ thẹn né tránh, giống như đang trốn tránh cái gì đó.

Lệ Chanh lóe lên một ý nghĩ, bọn họ sẽ không vì chuyện điểm thi mà đánh Dữu Dữu chứ?

Nhưng loại chuyện này hiện tại chỉ dựa vào đoán mò cũng vô dụng.

Lệ Chanh gọi điện thoại cho đại quân đàn em Hổ Con, đám đàn em này ai nấy đều nhuộm tóc lòe loẹt, quần áo mặc trên người in đầu hổ đầu báo đầu chó, vừa nhìn đã biết là tiêu chuẩn "Nhân sĩ nhàn tản trong xã hội".

Lệ Chanh gửi ảnh em gái cho bọn họ, bảo bọn họ chia nhau hỏi thăm tìm kiếm.

Cậu thậm chí còn gọi điện thoại cho Vệ Dung, Vệ Dung nhận được điện thoại của cậu liền vui vẻ điên cuồng, nịnh nọt hỏi cậu có phân phó gì.

Lệ Chanh nói: "Em gái tao bỏ nhà đi, bên tao không đủ nhân lực, mày bảo đàn em của mày cũng giúp tao tìm một chút."

Nếu không phải thạch cao còn chưa tháo ra, Vệ Dung hận không thể tự mình đứng lên giúp cậu đi tìm: "Em vợ bị lạc? Đây là chuyện lớn! Em yên tâm, nhất định sẽ tìm được em ấy!"

Lệ Chanh hỏi hắn: "Em vợ là cho mày gọi à?"

"Hơ, em, em chồng cũng được." Vệ Dung lập tức đổi giọng.

Lệ Chanh không có tâm tư lắm lời với hắn, cậu giận dữ nói: "Mày nghe cho rõ, tao là ông nội mày, con bé chính là bà cô mày đấy!!"

Lệ Chanh bùng phát tức giận, cậu rõ ràng còn chưa trưởng thành nhưng lại có khí thế chỉ huy thiên quân vạn mã. Cậu bảo đàn em phân chia khu vực, chia nhau tìm người, còn không ngừng gọi điện thoại liên lạc với "anh", "chị" ở các khu vực khác.

Cha mẹ nuôi của Dữu Dữu thấy cậu thành thạo chỉ huy đàn em theo bản năng muốn tránh xa cậu, nhưng nghĩ đến Dữu Dữu lại dừng bước.

Lệ Chanh thoáng nhìn động tác của bọn họ, cậu không nói gì.

Cha mẹ nuôi của Dữu Dữu ghét bỏ cậu không còn là chuyện ngày một ngày hai, việc cấp bách hiện tại là nhanh chóng tìm được em gái.

Mẹ nuôi về nhà chờ đợi, cha nuôi đến đồn cảnh sát cùng cảnh sát điều động theo dõi, Lệ Chanh theo đàn em đi tìm kiếm xung quanh.

Họ đã đi đến cô nhi viện, đến trường Dữu Dữu, đến công viên trung tâm mà cô thường đi, tìm đến tận mười giờ tối cuối cùng cũng nhận được tin tốt.

"Anh Lệ, tìm được rồi!" Hoàng Hưu Luân gọi điện thoại tới, "Em gái anh hiện tại đang ở trong phòng bảo vệ của trường, là bác bảo vệ trông coi phát hiện ra cô bé!!"

Lệ Chanh sửng sốt: "Phòng bảo vệ trường học? Là phòng bảo vệ sao?"

"Đúng vậy! Hoàng Hưu Luân nói, "Em gái anh đã đến trường để tìm anh!!"

Thì ra sau khi cãi nhau với cha mẹ nuôi, Dữu Dữu rời nhà đến trung học số 1 Hoa Thành tìm anh trai!

 Nhưng cô bé chưa từng tới trường của anh trai, chỉ biết anh trai học trường trung học số 1 Hoa Thành, vì thế cô một đường nghiêng ngả lảo đảo, mất đến ba tiếng đồng hồ mới tìm được nơi này.

Lệ Chanh như phát điên, lập tức bắt xe chạy về trường.

Vừa xuống xe, Dữu Dữu nằm sấp trên cửa sổ thủy tinh phòng bảo vệ đã nhìn thấy cậu, cô như chim non bay về tổ, duỗi thẳng cánh tay nhào về phía cậu.

Phía sau cô bé có Hoàng Hưu Luân cùng một đám đàn em, trong phòng bảo vệ chất đầy đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ, còn có trà sữa và gà rán, thoạt nhìn cô gái nhỏ được chăm sóc không tệ.

Lệ Chanh vội vàng đón lấy em gái, ôm lấy cô.

Trong lòng cậu vừa lo vừa tức: Lo lắng vì em gái mất tích mấy tiếng đồng hồ, buổi tối đông người nhiều xe cộ qua lại, lần này cô bé may mắn không gặp nguy hiểm, nhưng nếu gặp phải người xấu thì một cô bé như cô biết chống cự như thế nào? Cho dù không gặp phải người xấu, chỉ cần bị xe đụng một cái cũng quá đủ rồi; Tức giận là cô không phân biệt nặng nhẹ, cư nhiên bỏ nhà đi khiến mọi người lo lắng sợ hãi, mang đến cho mọi người không ít phiền toái.

Nghĩ tới đây, Lệ Chanh lập tức xụ mặt, bày ra vẻ mặt của anh lớn, ngữ khí nghiêm túc hỏi cô: "Dữu Dữu, em có biết buổi tối hôm nay em đã làm cho bao nhiêu người lo lắng không? Em có bao giờ nghĩ rằng nếu không tìm được anh mà gặp phải những người xấu em sẽ làm cái gì không??"

Cậu tức giận đến đám đàn của cậu còn sợ hãi, huống chi là Dữu Dữu năm nay chỉ mới mười tuổi?

Dữu Dữu nghĩ rằng mình trải qua gian nan tìm anh trai nhất định sẽ được anh trai khen ngợi, nhưng ai ngờ câu đầu tiên anh trai nói chính là phê bình cô bé!

Nghĩ tới đây, cô gái nhỏ ủy khuất, nỗi chua xót, sợ hãi trên đường tích tụ tựa như nước lũ mở cửa, "Oa" một tiếng tuôn ra theo nước mắt.

"Dữu Dữu, em, em đừng khóc!" Dáng vẻ anh lớn của Lệ Chanh không chống đỡ được một phút, dưới cơn lũ của em gái, tất cả đều tiêu vong.

Dữu Dữu nằm sấp trên vai Lệ Chanh, khóc đến không thở nổi, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, khóc đến tóc đều bị mồ hôi thấm dính lên trán.

Lệ Chanh từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần cha mẹ qua đời ra, hầu như không rơi nước mắt. Cậu là kiểu người đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, thế nhưng cố tình lại có một cô em gái như một bình nước mắt nhỏ, khóc lên không ngừng.

Nhìn thấy đám đàn em đều bắn ánh mắt khiển trách lên đại ca là cậu, Lệ Chanh nhanh chóng vỗ vỗ lưng em gái, vỗ về cô: "Dữu Dữu, anh trai xin lỗi em, anh không nên hung dữ với em..."

Cậu muốn đặt em gái xuống mặt đất, nào ngờ em gái gắt gao nắm lấy vạt áo cậu, không nỡ buông ra.

Nước mắt, nước mũi của cô bé rơi xuống chảy trên áo thun của cậu làm ướt một mảnh vải lớn.

Dữu Dữu vừa khóc vừa nức nở nói: "Anh ơi, em, em nhớ anh."

"Anh cũng nhớ em gái bảo bối của anh." Lệ Chanh trao hết dịu dàng của mình cho em gái nhỏ, "Vì nhớ anh nên em mới bỏ nhà đi sao?"

Dữu Dữu đầu tiên lắc đầu, lại gật đầu, dáng vẻ nhỏ bé thập phần mâu thuẫn.

Dữu Dữu khóc lóc nói: "Anh ơi, em muốn sống với anh."

"..." Lệ Chanh nói không nên lời, chỉ cảm thấy nỗi khổ trong lòng chậm rãi ùa ra.

Bản thân cậu vẫn là một học sinh, chỉ có thể gánh vác cuộc sống của mình, nếu có thể, cậu rất muốn đón em gái ra sống với mình. Tuy nhiên, có một số việc không phải là cậu cứ "muốn" là được, cha mẹ nuôi của em gái đã hoàn tất thủ tục hoàn toàn hợp lý và hợp pháp để nhận nuôi Dữu Dữu, hơn nữa mấy năm nay vẫn tận tâm chăm sóc cô, cho dù Lệ Chanh là anh ruột của Dữu Dữu, cậu cũng không thể đem cô bé rời xa bọn họ.

"Dữu Dữu, sao em không muốn sống cùng chú và dì?" Lệ Chanh không có dụng ý mà là hỏi nguyên nhân, "Do chú và dì đối xử không tốt với em sao? Hay... họ đánh em?"

Dữu Dữu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi vai cậu, lắc lắc đầu nhỏ, mu bàn tay lau đôi mắt sưng đỏ: "Cha mẹ đối xử tốt với em."

"Vậy thì tại sao?"

"Tại vì..." Dữu Dữu cúi đầu, nước mắt lại một lần nữa rơi ra, "Tại vì mẹ nói xấu anh."

"..." Lệ Chanh cứng họng.

Cận cẩn thận hỏi lại, rốt cuộc cũng rõ nguyên nhân em gái bỏ nhà ra đi.

Lệ Chanh cực kỳ cưng chiều Dữu Dữu, vào ngày sinh nhật em gái, cậu tặng cô bé một máy chơi game cầm tay. Đứa trẻ ở độ tuổi Dữu Dữu là thiếu tự chủ nhất, cô giấu máy chơi game, mỗi đêm trốn trong chăn lén lút chơi, kết quả dẫn đến trong giờ học ngủ gật, thành tích tụt xuống vài hạng.

Sau khi biết được nguyên nhân, mẹ nuôi của Dữu Dữu tức giận tịch thu máy chơi game của cô bé, còn nói nhiều điều không hay về Lệ Chanh.

Ví dụ như, Lệ Chanh là một tên côn đồ, bản thân cậu học không giỏi lại còn lôi kéo em gái học không giỏi theo, làm chậm trễ việc học của cô; ví dụ như, chỉ có người không thi đỗ đại học như Lệ Chanh mới đi luyện thể thao, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, căn bản không lên được mặt bàn; ví dụ như, Lệ Chanh luôn khoe khoang mình bơi lội rất giỏi, nếu giỏi thật thì sao lại không thấy cậu lên TV, lên báo? Cậu cũng không phải đoạt quán quân thế giới, chẳng hiểu sao Dữu Dữu luôn đem anh trai của mình treo bên miệng.

Nghe em gái "tố cáo", Lệ Chanh ôm một bụng lửa giận.

Cậu biết cha mẹ nuôi của Dữu Dữu chướng mắt cậu, nhưng có cần phải phỉ báng cậu trước mặt em gái mình như thế không?

Cậu luôn dành cho họ sự tôn trọng cơ bản và không bao giờ can thiệp vào việc giáo dục em gái của họ. Đúng vậy, cậu không nên tặng em gái máy chơi game, nhưng dù sao cậu cũng là anh ruột của cô bé, xuất phát điểm của cậu hiển nhiên cũng giống bọn họ, đó là dùng hết khả năng để yêu thương cô! Tại sao lúc nào họ cũng có thành kiến với cậu chứ?

Nghĩ tới đây, Lệ Chanh trong lòng đưa ra quyết định.

"Dữu Dữu," Cậu đưa tay lau sạch nước mắt cho em gái, ánh mắt thiếu niên lộ ra sự kiên định đối với tương lai, "Sau khi trở về em hãy nói với bọn họ, anh trai của em đáng để em kiêu ngạo, anh sẽ để cho bọn họ nhìn thấy anh trên TV, anh sẽ đoạt quán quân thế giới."

......

Nhà họ Tiêu.

Đêm đã khuya, trước bàn học, Tiêu Dĩ Hằng chuyên tâm viết một chữ A lên sách bài tập tiếng Anh.

Mẹ Tiêu đi vào nhìn anh một cái, thấy con trai chuyên tâm học tập thì hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Cùng lúc cửa phòng đóng lại, Tiêu Dĩ Hằng lập tức khép sách vở lộ ra điện thoại giấu bên dưới.

Trên trang điện thoại dừng lại ở câu hỏi anh vừa duyệt.

――《[Bài viết kinh nghiệm] Alpha đánh dấu tạm thời cho omega như thế nào?》

Anh xem vô cùng nghiêm túc, thậm chí vừa xem vừa ghi chép.

Quả thực còn chuyên tâm hơn so với đi học.

Nhưng vào lúc này một cuộc điện thoại gọi tới, Tiêu Dĩ Hằng sau khi nhìn rõ tên người gọi, ánh mắt anh trầm xuống, trong lòng im lặng đếm vài giây trước, sau đó mới không chờ nổi mà bắt máy.

"Hửm?" Anh hắng giọng, "Lệ Chanh?"

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của thiếu niên.

Rất nhẹ, rất yên tĩnh.

Tiêu Dĩ Hằng giống như là dự cảm được gì đó, anh không thúc giục cậu, chỉ cùng cậu im lặng ở đầu dây điện thoại.

Sau một vài phút, cũng có thể đi qua một vài thế giới, đầu dây bên kia cuối cùng cũng không còn im lặng.

"Tiêu Dĩ Hằng," Thiếu niên giống như đã có quyết định trọng đại gì đó, giọng nói run rẩy, nhưng cậu cố gắng bình tĩnh hỏi ra vấn đề kia, "... Gần đây anh có thời gian không?"

"Làm sao vậy?" Tiêu Dĩ Hằng bất động thanh sắc hỏi, nhưng trên thực tế, anh đã thẳng đứng người ngồi trước bàn.

"Anh mẹ nó đừng giả ngu với ông!" Thanh âm Lệ Chanh đột nhiên cao lên, xấu hổ phẫn nộ như bị bức ép; sau đó lại đột nhiên hạ thấp, giống như một con mèo ẩn nấp trong bóng tối kiễng mũi chân lên, "Ừm thì..." Thanh âm của cậu cực hàm hồ, ngậm mấy chữ kia vào miệng, "Đánh dấu tạm thời, khi nào anh có thời gian?"

Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng khi Tiêu Dĩ Hằng nghe cậu nói bốn chữ "đánh dấu tạm thời", bên tai phảng phất như có pháo hoa nổ tung.

Tiêu Dĩ Hằng thật sự không biết sao mình có thể đáp lại với giọng điệu bình tĩnh như vậy: "Tôi lúc nào cũng rảnh."

Ngay cả bây giờ, nếu Lệ Chanh nói cần anh, chỉ sợ anh sẽ trèo cửa sổ ra ngoài cho con mèo nhỏ tóc vàng kia một dấu hiệu.

"Vậy ngày mai đi." Lệ Chanh giống như sợ anh hối hận, nói ra một câu lại vội vàng giải thích, "Anh biết đấy, đầu tháng sau tôi sẽ thi đấu, tôi muốn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái huấn luyện, cho nên đánh dấu tạm thời càng sớm càng tốt!"

"Ừm." Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, ngày mai, ngày mai sẽ đánh dấu tạm thời? Nhưng anh còn chưa hiểu rõ phải đánh dấu tạm thời như thế nào, cuối cùng anh cũng hiểu được những tên học dốt không ôn tập mang tâm tình gì vào phòng thi.

"...... Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai?"

"...... Ừm."

"...... Ngủ ngon."

"...... Ừm."

Tiêu Dĩ Hằng đêm nay tuyệt đối không thể "ngủ ngon", anh muốn ôn tập suốt đêm.

Một khắc trước khi điện thoại sắp cúp máy, Lệ Chanh bỗng nhiên lại thốt ra một câu.

"A, đừng cúp máy vội, tôi còn có chuyện muốn thương lượng với anh!" Thiếu niên cứng ngắc nói.

"Cậu nói xem." Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, cho dù cậu muốn thương lượng chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý.

Lệ Chanh dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Chuyện đó, gần đây tiền bạc có hơi eo hẹp, có thể cho trả góp không?"

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Editor: Ulatr con sư tử nhỏ của tui, em hết tiền lại đây chị cho em 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro